Chương 11: Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.
Edit: Cỏ
Cậu biết sẽ có người từ trường khác đến trường họ tham gia biểu diễn, nhưng cậu không ngờ Tưởng Đồng cũng sẽ đến múa. Lúc diễn tập đều bị chia ra, cậu không gặp được cô.
Buổi giao lưu trước đó, cậu cũng không chú ý đến cô. Cô thật sự không thu hút, cũng không ca hát cùng bọn họ, chỉ ngồi một mình ở đó nhìn bọn họ vui chơi.
Cậu gặp cô trong toilet. Lúc đó cô suýt chút nữa đã ngã xuống, sau khi đứng vững còn cười với cậu một cái, trông có vẻ ngơ ngác.
Nhưng ngược lại, chiếc xe lúc cô rời đi, khiến cậu cảm thấy có chút quen mắt.
Nhóm của họ có lẽ vừa bước xuống sân khấu, theo đội trưởng rời đi, nghỉ ngơi ở một chỗ trống.
Cậu đứng dậy, quay đầu nhìn Tống Kỳ, “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Tống Kỳ ‘ừ’ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.
Cậu bước vào đám đông, sau đó rời khỏi đám đông một lần nữa. Tưởng Đồng vẫn không chú ý đến cậu, nghiêng đầu cười với bạn học, tiếng cười dường như xuôi theo quỹ đạo, xuyên qua đám người, truyền vào tai cậu.
Tiếng cười kia giòn tan, cậu không thể không quay đầu lại nhìn cô. Tóc cô được quấn lên đầu, để lộ chiếc cổ thon dài chỉ vừa một nắm tay. Trên tai rủ xuống chiếc khuyên dài, gần như sẽ rơi xuống vai cô. Cô nghiêng mặt, nụ cười trên má làm hiện lên một lúm đồng tiền.
Cậu thu hồi tầm mắt, bước ra ngoài hậu đài hút thuốc.
Hơi thở yếu ớt và khói thuốc bay trong khí lạnh ngoài trời. Ánh đèn trong hội trường hắt ra một mảnh sáng rực. Cậu đứng ngược chiều ánh sáng, sau khi hút xong một điếu thuốc, ấn đầu lọc vào thùng rác, quay người trở về trong hậu đài.
Lúc cậu bước vào hậu đài không nhìn thấy Tống Kỳ, cậu ta không ở chỗ cũ. Cậu quay đầu tìm, nhìn thấy Tống Kỳ đang ngồi bên cạnh Diêu Thành, trò chuyện vui vẻ với một nhóm nữ sinh.
Thấy cậu đi tới còn giới thiệu với mọi người, “Bạn tôi đến rồi!”
Diêu Thành chào cậu, cậu cũng chào lại, trong lúc do dự, Tống Kỳ đã kéo cậu ngồi xuống.
Bọn họ ngồi thành một vòng tròn, tất cả nhìn nhau.
Tưởng Đồng ngồi chếch đối diện với cậu, mặc áo khoác trò chuyện với người ngồi bên cạnh, nhìn thấy cậu ngồi xuống cũng gật đầu xem như chào hỏi.
Nhưng không ngờ cậu không để ý tới cô, mà lại quay sang nói chuyện với Tống Kỳ.
Tống Giai Giai ‘xùy’ một tiếng, “Soái ca này sao lại lạnh lùng thế nhỉ.”
Sau buổi giao lưu lần trước, cô ấy nghe bạn cùng lớp nói có một anh chàng đẹp trai, tên là Phó Tư Minh. Cô ấy có bạn trai nên không đi, nhưng cũng tò mò soái ca này đẹp trai đến mức nào.
Tưởng Đồng không nói gì, thấy cậu không để ý đến mình, cũng không nhìn cậu nữa, tập trung nói chuyện với bạn của cô.
Tống Giai Giai hỏi cô nghỉ đông có dự định gì, cô ấy định đi du lịch, hỏi Tưởng Đồng có muốn đi cùng không.
Tưởng Đồng mỉm cười lịch sự từ chối, nói cô cũng không muốn làm bóng đèn.
Tống Giai Giai cười, thuận miệng hỏi cô tại sao không tìm bạn trai. Tưởng Đồng thấy tránh không thoát, liền nói chưa gặp được người thích hợp.
Tống Giai Giai không tin, trong trường cũng có nam sinh theo đuổi cô, nhưng cô luôn có vẻ đắn đo, từ chối tất cả.
“Có phải cậu có bạn trai rồi không?” Cô ấy nhìn Tưởng Đồng, thấy cô bắt đầu khó xử, liền cười, “Được rồi được rồi, cậu không muốn nói tớ sẽ không hỏi nữa.”
“Dây chuyền này của cậu có phải là bạn trai tặng không?” Mặc dù nói không hỏi, nhưng thấy sợi dây chuyền cô đang đeo, vẫn không nhịn được.
Phó Tư Minh nghe Tống Kỳ và người khác nói chuyện, ánh mắt liếc xéo qua thấy Tưởng Đồng đưa tay che ngực, sau đó lại đặt tay xuống.
“Ôi. Đó không phải là cô gái lần trước tham gia giao lưu với chúng ta sao?” Tống Kỳ chợt thấy Tưởng Đồng, chỉ gặp qua một lần, cậu ta không dám xác nhận, liền quay đầu hỏi Diêu Thành.
Diêu Thành nhìn theo ánh mắt cậu ta, gật đầu, “Đúng vậy, cậu ấy tên là Tưởng Đồng.” Dừng một chút lại tiếp tục nói, “Tôi nghe nói cậu ấy chưa có bạn trai.”
“Thật hay đùa đấy? Xinh như vậy mà chưa có bạn trai?” Tống Kỳ ngạc nhiên.
Diêu Thành lắc đầu biểu thị mình cũng không rõ, “Cũng có thể là không muốn nói, cậu ấy rất khiêm tốn.”
Tống Kỳ ‘ừ’ một tiếng, lại hỏi những chuyện liên quan tới Tưởng Đồng, mới biết được hóa ra cô và cậu ở cùng một huyện.
Cậu ta có chuyện, liền ngo ngoe muốn động, đứng dậy đi qua tìm cô nói chuyện. Phó Tư Minh bị cậu ta lôi kéo, đi theo đến bên cạnh Tưởng Đồng.
Tưởng Đồng thấy bọn họ đi tới, cô nhướng mày, ánh mắt ngước lên. Dường như cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Tống Kỳ lại là đồng hương của cô.
Bọn họ trao đổi WeChat, Tống Kỳ hẹn cô ra ngoài chơi vào kỳ nghỉ đông. Cậu ta còn muốn nói thêm vài lời nữa, ngoài cửa vào hậu đài có người cầm loa gọi họ lên sân khấu để biểu diễn tiết mục hợp xướng cuối cùng của tối đêm nay.
Tất cả mọi người đứng lên, chỉnh lại dáng vẻ của mình.
Phó Tư Minh đứng dậy, ngước mắt lên, nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Tưởng Đồng. Sợi dây bạc tinh tế, rủ xuống một cái đầu hồ ly bằng bạc nho nhỏ, rơi trước ngực cô, trên mắt khảm hai viên đá quý màu đỏ. Nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu thu hồi tầm mắt.
Cô cởi áo khoác ra, đặt sang một bên, đi theo đoàn người lên sân khấu.
Trước tấm màn sân khấu, MC đang giới thiệu chương trình, sau tấm màn, bọn họ nhanh chóng đứng đúng vị trí. Đợi bức màn kéo ra, mọi người đã đứng ngay ngắn. Tiếng nhạc vang lên, họ bắt đầu hát theo.
Phó Tư Minh đứng ở hàng sau, phía trước là từng hàng người, cậu tìm được cô gái đeo sợi dây chuyền bạc trên cổ. Cậu thoáng dừng một chút, sau đó bắt kịp hát theo dàn hợp xướng.
----
Sáu giờ tối cùng ngày, An Tình theo sau Phó Ngọc Trình ra khỏi thang máy, đi vào bãi đậu xe. Tiểu Triệu đã khởi động máy, đang đợi bọn họ lên xe.
Tiểu Triệu lái xe đưa họ đến nhà thư ký An, cô mời anh lên uống trà, Phó Ngọc Trình đồng ý, Tiểu Triệu đỗ xe ở dưới đợi.
Anh vào nhà cô, thay giày ở cửa, sau đó ngồi xuống ghế sofa. An Tình mang cho anh một tách trà, là loại trà mà anh thường uống.
“Tôi mua rất nhiều để ở nhà, ở văn phòng uống hết tôi sẽ mang thêm.” Cô giải thích.
An Tình đi thay quần áo, anh ngồi trong phòng khách quan sát, đây cũng là lần đầu tiên anh đến nhà cô.
Nhà của cô là một tầng phẳng lớn, trang trí rất đơn giản, trong phòng bày mấy chậu cây thường xanh. Ghế sofa rất thoải mái.
Anh cầm tách trà, rủ mắt nhìn lá trà đã pha trong đó, hương trà tỏa ra. Không hiểu sao anh lại nhớ tới ly nước chanh kia.
Anh thoáng dừng lại, đặt tách xuống, không nặng không nhẹ đặt lên bàn trà.
An Tình thay quần áo xong, lúc cầm túi xách đứng ở phòng khách, Phó Ngọc Trình đã đứng ở cửa ra vào để thay giày.
“Để ngài đợi lâu rồi.” Cô bước tới thay một đôi giày cao gót.
Phó Ngọc Trình lắc đầu, “Váy rất đẹp.”
An Tình nói cảm ơn.
Hai người sóng vai nhau bước vào thang máy đi xuống dưới.
Lúc đến bãi đỗ xe, Phó Ngọc Trình bước tới mở cửa cho cô, sau khi đỡ cô lên xe, anh mới vòng qua bên kia bước lên.
Buổi tiệc thường niên của công ty được tổ chức trên tầng cao nhất của một khách sạn cấp sao, An Tình xuống xe với Phó Ngọc Trình, khoác tay anh bước vào thang máy.
Phó Ngọc Trình mặc một bộ âu phục như thường lệ, lúc anh bước lên bục phát biểu, Tưởng Đồng đang cùng bạn học múa trên sân khấu.
Sau khi kết thúc lời chúc mừng, anh rời sân khấu sau đó ngồi vào bàn tròn ở hàng ghế đầu, cùng nhân viên xem các tiết mục biểu diễn tối nay.
Chương trình rất nhàm chán, anh liên tục nhìn thời gian.
An Tình nhận thấy anh đã nhìn đồng hồ đến lần thứ tư, cô tới gần Phó Ngọc Trình, “Nếu ngài có việc, lát nữa tôi sẽ thay mặt ngài tham dự tiệc rượu.”
Phó Ngọc Trình hạ tay xuống, nhìn lên sân khấu: “Tôi không có việc gì.”
An Tình ngừng nói, cô ngồi thẳng người, nhìn lên sân khấu.
Tiết mục trên sân khấu không có gì khác biệt so với những năm trước, khi một nhóm nữ sinh mặc váy dài bước lên nhảy múa, bàn tay to lớn của Phó Ngọc Trình đặt nhẹ lên đầu gối, nắm thành nắm đấm.
Điệu múa rất đẹp, nhưng anh không có lòng dạ nào mà thưởng thức. Lòng bàn tay dường như toát ra mồ hôi, anh mở hai tay ra, cúi đầu nhìn xuống tay mình.
----
Trước khi tiệc rượu bắt đầu, An Tình đại diện Phó Ngọc Trình lên sân khấu nói mấy câu. Lúc cô bước xuống nâng ly cùng các đồng nghiệp, có người hỏi cô, “Phó tiên sinh đâu?”
Cô cười, “Phó tiên sinh có chút việc cần xử lý, không thể không rời đi trước. Anh ấy nhờ tôi chúc mọi người, năm mới vui vẻ.”