Chương 7: Đừng làm khó cô gái nhỏ
Edit: Ê hê hê
Tưởng Đồng và Phó Ngọc Trình quen biết rất khéo.
Cô làm thuê để tích tiền học phí, tham gia chương trình biểu diễn của công ty cùng với bạn học.
Cô và người bạn học kia không quá thân, là kiểu cùng lớp có lúc sẽ giúp đỡ nhau. Tính cách đối phương rất tốt, Tưởng Đồng sẵn sàng đồng ý khi cô ấy đến tìm.
Cô đi cùng cô ấy đến tìm người phụ trách để đăng ký. Người bạn học kia thuê nhà ở bên ngoài trường, bình thường làm thuê kiếm tiền tiêu vặt. Tưởng Đồng ở trong trường học, bình thường tự đi luyện tập một mình sau giờ học.
Địa điểm biểu diễn chính thức là một khách sạn không xa trường. Cô đến đó sớm để chuẩn bị hóa trang. Sân khấu của bọn họ không lớn, mọi người đều chen chúc nhau hóa trang.
Phải mất một thời gian dài để bàn tiếp tân báo cáo mới đến lượt bọn họ lên sân.
Chương trình không khó, lại là múa tập thể, mặc quần áo giống nhau, cách dưới sân khấu khá xa, không nhìn ra được trang điểm khác biệt.
Tiền lương trả luôn trong ngày, không cao không thấp, cô tham gia vài lần.
Không nhớ là lần nào đó, địa điểm biểu diễn được định tại một khu khách sạn mới, thời gian rất muộn, lần này bạn học cô đến kỳ sinh lý nên không tham gia. Cô rời khỏi sân khấu thay quần áo đến phòng vệ sinh một chuyến, gặp phải lúc cao điểm đông người, trong lúc nhất thời còn phải xếp hàng.
Cô bất đắc dĩ, đi tìm phòng vệ sinh hơi xa một chút, lúc đi ra thì gặp phải Phó Ngọc Trình.
Anh đang hút thuốc cạnh chậu hoa bên bức tường cẩm thạch ngoài phòng vệ sinh, vóc người cao lớn vô cùng nổi bật. Khi thấy cô bước ra, anh đứng thẳng dậy lịch sự gật đầu với cô. Cô cũng gật đầu theo, không kịp nhìn kỹ anh thì người phụ trách đã gọi điện thoại tới.
Cô vội vã vừa ra ngoài vừa chạy nghe điện thoại. Người tổ chức dự định giữ bọn họ lại cùng ăn cơm, người phụ trách vội vàng nói ở lại sẽ được thêm tiền, mọi người thảo luận với nhau đều quyết định ở lại, nếu không ở lại thì cũng không thể ngồi lại chiếc xe bus đã đưa họ đến để đi về.
Tưởng Đồng thở dài, cái này mà gọi là thông báo gì, mệnh lệnh thì đúng hơn.
Cô quay lại đi cùng mọi người, đến nơi thấy đó là một phòng ghế lô vô cùng lớn, chỉ có một cái bàn tròn. Các cô đứng ở cửa, người phụ trách đi vào chào hỏi, dẫn họ vào.
Lúc này các cô mới hiểu ra, cái gọi là giữ họ lại dùng bữa là giữ họ lại dùng bữa với người khác. Tưởng Đồng nhìn bốn phía một chút, không phải tất cả đều ở lại, những người ở lại đều có tính cách tốt.
Cô thở dài, không khỏi nghĩ nếu người bạn học kia của mình ở đây thì tốt biết mấy. Các cô ở lại, giận mà không dám nói gì.
Cứ vậy bị đưa vào phòng ghế lô, lần lượt ngồi xuống bên cạnh những người đàn ông đã ngồi vào trước.
Tưởng Đồng ngồi giữa hai chiếc ghế trống, bên cạnh là một người đàn ông trung niên, nhìn cô nở nụ cười hữu nghị.
Cô cũng cười lại, ngồi ngay ngắn. Còn ăn uống gì nữa, bát đũa còn không mang lên cho các cô, cô liên tục thở dài trong lòng.
Đúng lúc này Phó Ngọc Trình đi vào.
Anh vừa vào, những người trong phòng đều đứng lên đón tiếp anh. Các cô không hiểu ra sao nhưng cũng biết đây là một nhân vật lớn, tất cả bọn họ cũng đứng lên nghênh đón theo.
Anh rất khiêm tốn, vung tay nói mình chỉ là khách, mọi người đừng khách sáo, sau đó đi vào ngồi xuống cạnh Tưởng Đồng.
Tưởng Đồng thấy là người vừa nãy mình gặp nên nhìn thêm vài lần. Anh nhận ra ánh mắt cô, đáp lại bằng một nụ cười, không hề nói gì.
Anh vừa tiến vào, phòng khách giảm một nửa náo nhiệt so với trước. Người phục vụ đi vào rót rượu, khi đến anh, anh còn chưa đưa tay ngăn chén rượu đã có người cười mở miệng, nói Phó tiên sinh không uống rượu nhiều năm rồi, chén này để cô gái bên cạnh anh uống đi.
Tưởng Đồng mắng một tiếng trong lòng nhưng trên mặt chỉ có thể cười, không hề nói gì, mắt thấy người phục vụ đã rót nửa chén rượu đỏ.
Người kia vốn cũng không có tính toán gì, chỉ nghĩ Phó Ngọc Trình không uống được thì gọi người uống thay thôi.
Nhưng không ngờ Phó Ngọc Trình lại giơ tay chặn rượu giúp cô.
Rượu vừa rót ra, bọn họ bắt đầu nâng chén, Tưởng Đồng cầm chén uống thay một người đàn ông xa lạ. Cô vất vả uống hết nửa chén, người phục vụ lại rót thêm nửa chén.
Đầu Tưởng Đồng to ra, cô rất ít uống rượu, sợ uống nhiều làm ra trò hề thì không tốt. Nhưng cô không có cách nào mở miệng từ chối, chỉ có thể mỉm cười nghiến răng nghiến lợi nhìn người phục vụ rót rượu.
Lần thứ hai nâng chén lên, Phó Ngọc Trình duỗi tay, cầm chén rượu thay cô, giọng điệu nhàn nhạt, “Đừng làm khó cô gái nhỏ, chén này tôi uống.”
Động tác này của anh có thể nói là sét đánh giữa trời quang trong phòng ghế lô. Tưởng Đồng còn chưa kịp cảm ơn anh, chờ anh uống xong chén rượu này, bọn họ liền nhìn cô chằm chằm, chỉ vào cô muốn chúc rượu cô.
Tưởng Đồng khổ không thể tả, nhắm mắt trò chuyện chúc rượu những người xa lạ này, cuối cùng sau khi ngồi xuống không nhịn được quay đầu nhìn anh ai oán.
Phó Ngọc Trình vốn không có ý này, nhưng tạm thời anh cũng không có cách gì, bị cô nhìn như vậy, suýt nữa thì bật cười.
Tưởng Đồng nhìn vẻ mặt anh muốn cười mà không cười, càng thêm đắng lòng.
Cô khó khăn chịu đựng đến khi kết thúc bữa tiệc, đêm đã khuya, cô đầu váng mắt hoa, cần phải vịn bàn mới đứng lên được. Người phụ trách trò chuyện với những người khác ở bên ngoài, nhìn Tưởng Đồng vài lần, cuối cùng đến trước xe Phó Ngọc Trình, nói xe của bọn họ không chở được, có thể làm phiền Phó tiên sinh đưa cô gái nhỏ này về trường được không.
Phó Ngọc Trình quay lại nhìn cô, thấy cô say không còn biết trời trăng, lại nghĩ đến nguyên nhân cô say rượu bèn gật đầu đồng ý.
Tiểu Triệu đợi ở ngoài xe nhìn thấy Phó Ngọc Trình đỡ một người phụ nữ đến đây, anh ta vội vàng xuống xe, mở cửa giúp anh đỡ cô ngồi vào xe.
Chiếc xe đi trên đường cái vắng vẻ, trong xe có mùi rượu. Tiểu Triệu nhìn qua gương chiếu hậu, lặng lẽ mở hé cửa sổ hàng ghế trước.
Anh ta nhìn Phó Ngọc Trình một chút, thấy cô gái kia tựa bả vai anh ngủ, do dự mở miệng hỏi, “Phó tiên sinh, chúng ta đi đâu đây?”
Phó Ngọc Trình giương mắt nhìn thoáng Tưởng Đồng, cô gái này uống đến mức cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tửu lượng khá tốt. Anh nhìn ngoài cửa sổ, “Đưa cô ấy về trường.”
“Chuyện này…” Tiểu Triệu đắn đo, “Đã giờ này rồi, hẳn là trường đã đóng cửa.”
Phó Ngọc Trình sững sờ, đúng là anh không nghĩ đến việc đó, anh giơ tay đẩy người trên vai một cái, đánh thức cô, nhẹ giọng hỏi, “Mấy giờ trường cô đóng cửa?”
Tưởng Đồng mở mắt, “Mười giờ rưỡi.”
Đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, Phó Ngọc Trình nâng tay xem đồng hồ, đã mười hai giờ kém, trong lúc nhất thời cũng có chút khó khăn.
Tiểu Triệu dựng thẳng lỗ tai, lên tiếng, “Hay là tôi đưa cô gái này đến ở tại khách sạn một tối.”
Thấy Phó Ngọc Trình gật đầu, anh ta lập tức đi về phía những khách sạn gần trường cô.
Tiểu Triệu vào quầy lễ tân thuê một phòng, xoay người đi tìm Phó Ngọc Trình ngồi trong sảnh lớn. Phó Ngọc Trình gật đầu với anh ta, nhận lấy thẻ phòng, đỡ Tưởng Đồng vào thang máy, bảo anh ta lên xe đợi một lát trước.
Nhưng không ngờ lần chờ đợi này của Tiểu Triệu lại ròng rã cả một buổi tối.
Rạng sáng ngày hôm sau, Phó Ngọc Trình và cô gái kia cùng ra khỏi khách sạn, hai người mặc quần áo ngày hôm qua. Cô gái nhỏ đã xóa bỏ lớp trang điểm lộng lẫy của mình hôm trước, trông ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Cô đỏ mặt, nói sao cũng không chịu lên xe, tự mình đi về trường.
Phó Ngọc Trình cũng không bắt ép, kêu Tiểu Triệu đi theo cô, mắt thấy cô đã vào trường mới để Tiểu Triệu quay xe.
Tiểu Triệu im lặng lái xe, không nhịn được giương mắt nhìn về phía gương chiếu hậu. Phó Ngọc Trình đang nhắm hai mắt ngồi tựa vào lưng ghế, sắc mặt bình thường, chỉ là âu phục trên người hơi nhăn nhúm.