Tiên Thê Rất Ngọt Ngào: Ông Xã, Đừng Quá Hư

Chẳng qua mãi cho đến khi bữa ăn kết thúc, thiếu gia Hách cũng không đề cập đến vấn đề này... mà chỉ nắm bắt cơ hội để cho cô ăn đậu hũ, Tô Chỉ Hề bận rộn đấu trí với anh, chỉ như vậy cũng đã thấy vất vả rồi, rất nhanh đã vứt chuyện kia lại phía sau.

Một bữa cơm khiến trái tim nhỏ của Tô Chỉ Hề muốn nhảy ra ngoài.

"Cái kia, thiếu gia Hách..." Tô Chỉ Hề nâng tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, nghiêm túc nói, "Buổi chiều tôi phải lên lớp, tôi phải về trước, cám ơn bữa trưa của anh."

"Vội vã như vậy sao." Hách Kính Nghiêu hơi nhíu mày.

Tô Chỉ Hề thành khẩn nói: "Đúng vậy, rất vội."

"Được rồi." Người đàn ông cười, "Tôi mời em ăn cơm, em có thể mời tôi uống một cốc nước không?"

Tô Chỉ Hề vừa nghe, đã vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là có thể! Anh muốn uống gì?"

Có cơ hội đáp trả ân huệ, Tô Chỉ Hề cầu còn không được.

"Nước khoáng là được rồi." Hách Kính Nghiêu mỉm cười.


"Được, bên cạnh nhà hàng có một cửa hàng tiện lợi, đợi chút tôi sẽ quay lại ngay." Tô Chỉ Hề vừa nói vừa lấy túi tiền ra, đi đến cửa hàng tiện lợi mua hai chai nước khoáng.

Dù sao cũng phải mời lại thiếu gia Hách, Tô Chỉ Hề chọn loại nước khoáng đắt tiền nhất trong cửa hàng tiện lợi - - hai lăm tệ một chai, sau đó ôm hai chai nước chạy về, đưa cho thiếu gia Hách một chai.

Hách Kính Nghiêu nhận lấy, sau đó mở nắp chai, anh làm như thờ ơ, mắt nhìn nắp chai, đột nhiên cười: "Tô Chỉ Hề, em trúng thưởng rồi."

"Hả? Lại được thêm một chai nữa?" Tô Chỉ Hề đi tới xem, kết quả phát hiện trên nắp chai ghi "Giải nhất", lập tức há hốc mồm.

"Giải nhất đấy." Hách Kính Nghiêu cười khẽ một tiếng, đưa nắp chai cho bác Lý, "Cầm lấy đi đổi quà đi bác."

"Dạ." Bác Lý cười tiếp nhận.

Tô Chỉ Hề buồn bực, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nghe qua thương hiệu nước giải khát này có giải thưởng gì cả.

Không bao lâu, bác Lý quay trở lại, cười tủm tỉm nói: "Thiếu gia, giải nhất được thưởng 10.000 tệ, tôi đã báo tài khoản cho ông chủ, ông chủ nói tiền thưởng lập tức sẽ được chuyển vào tài khoản."

Bác Lý còn chưa dứt lời, Tô Chỉ Hề chợt nghe thấy điện thoại di động kêu đinh một tiếng, cô lấy ra xem, con mắt càng mở càng lớn.


Là tin nhắn của ngân hàng, nói cho cô biết cô vừa nhận được 10.000 tệ...

Tô Chỉ Hề ngẩng đầu, sững sờ nhìn Hách Kính Nghiêu, người đàn ông cười vuốt tóc cô: "Nhìn thế thôi mà vận khí của em không tệ."

Tô Chỉ Hề như người mới tỉnh mộng: "Không được! Chai nước này là tôi mời anh uống, cho dù trúng thưởng cũng là của anh, sao tôi có thể nhận?"

Hách Kính Nghiêu chợt nhíu mày, cầm lấy chai nước khoáng còn chưa mở nắp đang nằm trong tay cô, mở nắp chai nhìn thoáng qua: "Chai này cũng trúng, số tiền thưởng này sẽ là của tôi."

Nói xong, thuận tay đưa nắp bình cho bác Lý, anh nhìn Tô Chỉ Hề cười, vẻ mặt vô tội: "Hôm nay vận khí của em rất tốt."

Tô Chỉ Hề trợn mắt há hốc mồm.

Đến nước này, nếu cô không rõ đây là trò quỷ của thiếu gia Hách, thì chỉ số thông minh của cô cực kỳ có vấn đề.

Khó trách bỗng dưng anh lại muốn cô mời anh uống nước...

Có lẽ Hách Kính Nghiêu biết rõ, nếu anh trực tiếp đưa tiền cho cô, nhất định cô sẽ từ chối, cho nên mới dùng biện pháp này. Trực tiếp ngăn cản khả năng từ chối của cô.

Tô Chỉ Hề nắm di động trong tay, đôi mắt dần ướt át.

Nếu cô từ chối nữa, chẳng phải sẽ phụ lòng của người đàn ông này, làm anh tốn sức... Hơn nữa chỉ 10.000 tệ, nếu cô tiếp nhận số tiền này, áp lực tâm lý cũng không lớn. Chắc hẳn thiếu gia Hách cũng đã suy xét đến vấn đề này.

Nghĩ tới đây, Tô Chỉ Hề đo đỏ, cô cười nói: "Ừ, vận khí của tôi thật tốt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận