Tiểu Dược Bao

Tiếu Đông thấy bộ dáng đã tính trước của Lâm Dược, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm. Nghe nói bác sĩ trung y xem bệnh có bốn phương pháp, lẽ nào Lâm Dược vừa mới nhìn thấy bệnh gì từ trên người anh.

Không đúng, cơ thể anh nhất định rất khỏe mạnh, lúc rảnh rỗi đều đến phòng tập thể dục năm lần một tuần,  tháng trước công ty mới tổ chức kiểm tra sức khoẻ, số liệu cơ thể của anh đều hết thảy bình thường.

"Được, vậy thì phiền bác sĩ Lâm giúp tôi chẩn đoán bệnh một chút." Tiếu Đông trong lòng có khúc mắc, vì vậy bình tĩnh đưa tay cho Lâm Dược

Lâm Dược cười cười, nhích lại gần Tiếu Đông, duỗi ngón tay đặt lên cổ tay anh ta.

"Ừ?" Lâm Dược đột nhiên ừ một tiếng, vẻ mặt biến đổi.

"Sao thế ?" Vẻ mặt Lâm Dược khiến Tiếu Đông có chút khẩn trương.

"Ừm." Lâm Dược suy nghĩ một lát rồi gật đầu, dường như nghe thấy lời nói khẩn trương của đối phương, trấn an Tiếu Đông  "Tổng giám Tiếu không cần khẩn trương, không có chuyện gì lớn.

" Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Không có việc gì  kinh sợ  hù dọa người đâu

"Chậc." Một hồi sau, Lâm Dược bỗng nhiên lại chậc một tiếng.

"Như thế nào ?"

"Tổng giám Tiếu, phiền anh le lưỡi ra cho tôi xem." Lâm Dược đột nhiên yêu cầu.

Tiếu Đông theo lời há miệng ra.

Lâm Dược nhìn mấy lần, lại gật đầu một cái, dường như đã có kết quả, dừng bắt mạch tay.

"Bác sĩ Lâm, cơ thể tôi có chỗ nào cần chú ý không? " Tiếu Đông hỏi.

"Cơ thể của anh rất khỏe mạnh." Lâm Dược trả lời.

"Tôi đã nói rồi." Tiếu Đông lập tức yên lòng, cầm ly cà phê trên bàn,đắc ý uống một ngụm.

"Nhưng nên hạn chế thức đêm." Lâm Dược chờ anh uống cà phê mới chầm chậm nói câu tiếp theo.

"Khụ... Khụ khụ..." Mặt Tiếu Đông đỏ lên vì sặc nước, ho một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, lúng túng nhìn qua Lâm Dược, nghĩ thầm, thế giới này còn có bác sĩ giỏi như vậy? Anh tối hôm qua mới có tình một đêm có thể thông qua bắt mạch mà biết được.

"Tổng giám Tiếu, ngài không có sao chứ." Lâm Dược cố làm ra vẻ lo lắng hỏi

"Không có việc gì, không có việc gì." Tiếu Đông hắng giọng một cái, đỏ mặt nói, "Tôi... Tôi về sau sẽ chú ý.


"Rất tốt, nhưng uống nhiều rượu sẽ rất tổn hại sức khỏe." Lâm Dược cố ý nói không rõ ràng, trong lúc nhất thời khiến người ta  không hiểu được lời cô nói là tổn hại thân thể hay là tổn hại thận.

*Mình cũng không hiểu* TvT

"Vậy... Tôi còn có chỗ nào phải chú ý sao?" Tiếu Đông bị lời nói mơ hồ của Lâm Dược làm cho lúng túng.

"Tôi vừa mới nói , tổng giám Tiếu, cơ thể anh kỳ thật rất khỏe mạnh ." Lâm Dược cười cười bổ sung, "Ngoại trừ một số vấn đề nhỏ."

"Vấn đề nhỏ?" Tiếu Đông hỏi, "Cơ thể tôi còn có vấn đề gì?"

"Không cần khẩn trương." Lâm Dược nhìn về phía Tiếu Đông, cười nói, "Bệnh trĩ thôi, không khó trị."

"Trĩ..." Tiếu Đông kích động đứng lên.

"Không cần kích động như thế,chỉ là một bệnh nhỏ." Lâm Dược bất đắc dĩ nói.

Tiếu Đông cảm giác cuộc đời mình chưa bao giờ mất mặt đến thế, nhẫn nại ngồi xuống, Tiếu Đông giải thích: "Bác sĩ Lâm, tôi gần đây chỉ là có chút táo bón, không thể bị bệnh trĩ được."

"A..." Lâm Dược trừng mắt nhìn, cực kỳ ngay thẳng đề nghị, "Nếu không bây giờ anh vào nhà vệ sinh, xem có máu trong phân không."

"..." Không biết rõ vì cái gì, Tiếu Đông có chút dao động .

"Tổng giám Tiếu, táo bón không phải là  bệnh nặng, nhưng tốt nhất là sớm làm trị liệu." Lâm Dược chân thành nói, "Nếu nghiêm trọng, sẽ phải làm phẫu thuật."

Trong đầu Tiếu Đông liên tưởng đến cảnh tưởng anh giải phẫu ở bệnh viện, lập tức toát mồ hôi lạnh. Âm thầm quyết định một hồi khi đi đại tiện sẽ chú ý một chút, nếu quả thật có máu, sẽ ngay lập tức đến bệnh viện .

"Còn có..."

"Còn có? ?" Ngữ điệu Tiếu Đông đều thay đổi .

"Không cần khẩn trương, chỉ là một chút bệnh nhỏ." Lâm Dược một bên kiên trì nói chỉ là chút bệnh vặt, một bên đưa tay đến bụng dưới Tiếu Đông ấn xuống một cái.

Tiếu Đông nhịn không được kêu lên tiếng một tiếng.

"Chậc chậc, phần ruột non cũng không tốt, do bình thường ăn cơm quá nhanh ." Lâm Dược nhắc nhở, "Bây giờ, vội ăn cơm để làm việc cùng với đánh giặc thật giống nhau,khiến cho ruột non cũng bị ảnh hưởng."

"Nghiêm... Nghiêm trọng sao?" Tiếu Đông không ý thức đã bắt đầu tin tưởng Lâm Dược chẩn đoán bệnh .


"Không phải nói rồi sao? Chút bệnh vặt." Lâm Dược cười thân thiết.

"Bác sĩ Lâm, tôi còn chút bệnh gì,cô không thể một lần nói hết sao?" Tiếu Đông đau khổ nói.

Lâm Dược khó xử nói: "Một lần nói hết? Không được, tôi phải giải thích thật rõ cho anh, nếu không anh sẽ nghe không rõ, lần phỏng vấn này của tôi vẫn chưa được thông qua?"

"Qua , qua , xem như tôi cho cô qua ." Tiếu Đông nói như đinh đóng cột.

Lâm Dược thấy bộ dáng này của anh ta nhịn không được bật cười khanh khách, vui mừng  một lúc mới nói tiếp: "Vậy được, anh xem ra có chút ít bệnh vặt nhưng không nghiêm trọng, quay đầu lại, tôi sẽ viết một tờ ghi chú cho anh, bình thường chú ý một chút là được, không cần uống thuốc."

"Nhưng bệnh trĩ vẫn là phiền toái nhất, tôi đề nghị..."

"Tôi... Tôi ngày mai sẽ đi bệnh viện." Loại bệnh cũng không nên để bác sĩ nữ nhìn thấy, nếu cô ấy yêu cầu cởi quần kiểm tra thì phải làm sao ? Tiếu Đông quyết định vẫn là chính mình ngày mai đi tìm các bác sĩ quen biết xin thuốc.

"Cũng được..." Lâm Dược cũng không kiên trì.

"Còn có..." Tiếu Đông bổ sung, "Tôi chỉ là vòng sơ khảo, nếu như muốn chính thức nhận chức, cần phải thi vòng hai, nhưng mà tôi tin dựa vào năng lực của cô thi vòng hai nhất định không có vấn đề ."

"Thi vòng hai?"

"Bác sĩ Lâm, cô đừng hiểu lầm, công ty chúng tôi dù sao cũng là lần đầu tiên tuyển nhân tài trung y, cho nên đã mời giáo sư đại học trung y đến hỗ trợ." Tiếu Đông giải thích.

"Giáo sư nào thế?" Lâm Dược hỏi.

"Phương Trung Phương giáo sư." Tiếu Đông nói, "Lâm thầy thuốc cũng từ đại học trung y  tốt nghiệp, nhất định đã từng học tiết của giáo sư Phương."

"Phương giáo sư." Lâm Dược mặt đầy mừng rỡ, "Tôi cùng Phương giáo sư rất quen thuộc , lúc trước ông ấy còn kêu tôi đến làm nghiên cứu sinh, nhưng mà tôi kiên trì bày tỏ ý định không nghiên cứu, ông ấy liền đề cử tôi đến bệnh viện trung y.

"Trùng hợp vậy?" Tiếu Đông sững sờ một cái.

"Khi nào sẽ thi vòng hai? Bên trong thi vòng hai, hay là tới công ty hay là trường học?" Lâm Dược hỏi.

"Phương giáo sư lớn tuổi , vốn dĩ chúng tôi chuẩn bị mang người phỏng vấn người đi đến trường học thi vòng hai . Cô đã quen Phương giáo sư, lại được ông ấy đề cử, không cần phiền toái như thế , tôi gọi điện thoại xác nhận với Phương giáo sư là xong."

" Cũng được, chờ đến cuối tuần tôi sẽ đến thăm ông ấy." Lâm Dược nói.


"Như vậy đi, tôi sẽ dẫn cô tham quan công ty một chút." Tiếu Đông đề nghị.

"Được.”  Lâm Dược gật đầu nghe lời.

Tiếu Đông cùng Lâm Dược đi thang máy đến tầng 8, vừa đi vừa giới thiệu: "Công ty Đằng Phong tổng cộng có 32 tầng, từ  tầng 1 đến tầng 20 là khu làm việc của  Đằng Phong, các tầng còn lại đều cho công ty khác thuê."

" Tầng 10 là nhà ăn cho nhân viên, tầng 16 là nơi nghỉ ngơi, bên trong có một số phương tiện giải trí như bóng bàn, cầu lông, bowling,  phòng tập thể thao và  chỗ để nhân viên nghỉ ngơi."

“ Còn về lầu 8, lầu 8 là phòng hành chính của tập đoàn, phòng cứu thương cũng được đặt bên cạnh." Tiếu Đông vừa nói vừa chỉ một nơi hẻo lánh ở bên trái , "Bên cạnh là phòng chăm sóc sức khỏe Tây y, phòng chăm sóc sức khỏe trung y ở đây."

Tiếu Đông và Lâm Dược đi đến hướng bên phải, chỉ chốc lát Lâm Dược đã nhìn thấy một phòng khám trung y bày trí theo phong cách cổ xưa ở trước mặt.

Không giống với cái phòng làm việc khác sử dụng đồ trang trí thủy tinh, phòng chăm sóc sức khỏe trung y toàn bộ đều dùng gỗ ngăn cách, ngay phía trên cửa chín thậm chí còn treo một  bảng hiệu, cùng với chữ viết tay xinh đẹp, viết năm chữ to "Phòng chăm sóc Trung y”.

"Còn có tủ thuốc?" Lâm Dược thấy một dãy thuốc gọn gàng  trong phòng, nhịn không được hô lên tiếng.

"Bộ hậu cần dựa theo các phòng khám bệnh trung y mà bố trí , cũng mua một chút thuốc trung y." Tiếu Đông nói , "Có thể nói là vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu bác sĩ, có hài lòng không?"

"Hài lòng hài lòng, tôi hận không thể hiện tại đi làm." Lâm Dược một bên kiểm tra tỉ lệ thuốc trong tủ thuốc, một bên không quay  đầu nói.

"Có thể." Tiếu Đông thấy Lâm Dược một đầu đâm vào bên trong tủ thuốc hận không thể không đi làm, nhịn không được cười nói, "Hôm nay coi như ngày đầu tiên cô đi làm, nhưng mà thủ tục nhận chức ngày mai mới có thể làm."

"Hôm nay trước tiên phải sắp xếp lại cái loại thuốc bên trong."

"Chỉ có một số thuốc trong tủ, còn lại được đặt trong kho hàng." Tiếu Đông đi đến bàn gỗ bên cạnh, kéo ngăn kéo lấy ra một cái chìa khóa, dẫn Lâm Dược đi đến đằng sau khu nghỉ ngơi.

Trong khu nghỉ ngơi chỉ đặt hai chiếc giường xếp đơn , là nơi bệnh nhân nghỉ ngơi .

Tiếu Đông mò trên vách tường một hồi, tìm được cái lỗ, cắm chìa khóa xoay một cái, rồi sau đó nhẹ nhàng đưa tay đẩy.

Lâm Dược lúc này mới phát hiện, đây là một kho hàng, thiết kế cửa rất giống bức tường, không chú ý sẽ không thấy được cánh cửa bên trong.

Lâm Dược mở đèn lên, thấy bên trong kho đều chằng chịt thuốc, lập tức hai mắt tỏa sáng không muốn đi ra.

Tiếu Đông thấy cô thích bên trong này như thế, vì chu đáo nói: "Vậy cô trước tiên ở bên trong này làm quen công việc một chút, ngày mai tôi sẽ cho người giúp cô nhận chức."

"Ừ." Lâm Dược đầu cũng không quay lại.

"Chế độ làm việc của  công ty chúng tôi  là sáng chín chiều năm*,nhưng mà cô là ngày đầu tiên đi làm, có thể tan làm sớm một chút."

*Cho những bạn không hiểu thì sáng chín chiều năm là đi làm lúc 9g và tan làm 5g á :>

"Ai nha, tôi biết rồi , anh không có việc gì làm sao? Nhàn rỗi như thế."


"..." Bị ghét bỏ Tiếu Đông chỉ có thể lặng lẽ đi, dự định khi vào  phòng làm việc sẽ cùng Phương Trung giáo sư xác nhận y thuật của Lâm Dược.

Lâm Dược một mình ở lại phòng chăm sóc sức khỏe trung y phòng, chỉ cần nghĩ đến những thứ dược liệu này về sau đều  do chính mình sắp xếp , chỉ có một bác sĩ vậy phòng khám bệnh đều là của mình. Vì vậy  vung túi xách một cái, bắt đầu sắp xếp dựa theo sở thích của bản thân.

Đầu tiên, phân loại các loại thuốc trong kho , ngày mai có thể sắp vào tủ thuốc bên ngoài.

Mười hai giờ rưỡi trưa, tăng ca một tuần lễ,  case cuối cùng cũng vừa mới hoàn thành , tiếp đến chỉ cần khảo nghiệm không xảy ra vấn đề, coi như là viên mãn hoàn thành nhiệm vụ.

Ngôn Luật Kỷ ba ngày nay chỉ ngủ sáu tiếng, vân vê huyệt thái dương , quyết định đi đến phòng chăm sóc sức khỏe trung y nghỉ ngơi một chút rồi về nhà, dù sao mệt nhọc lái xe cũng không an toàn.

Ngôn Luật Kỷ  đau đầu và buồn ngủ đi đến phòng chăm sóc sức khỏe trung y, quen cửa quen nẻo đi đến khu nghỉ ngơi đằng sau, phát hiện khu nghỉ ngơi này nọ hình như đã bị người khác dời đi, một loạt túi to chất chồng ở chiếc giường đơn giản dị.

Ngôn Luật Kỷ nhíu mày, nhìn chung quanh một chút, bên cạnh còn một chỗ trống, vì vậy đem giường đẩy  qua, thuận tay cầm một chiếc chăn, thoải mái nằm lên.

Vì vậy, khi Lâm Dược sắp xếp xong mọi thứ, kéo cửa chính kho liền thấy trước cửa kho có một người đang nằm ở cửa ngủ say như chết, canh cửa cực kỳ chặt chẽ.

Lâm Dược buồn bực không được, đang muốn gọi người kia thức dậy, nhưng  vừa quay đầu đi, Lâm Dược liền bỏ đi ý định này.

Lâm Dược đã gặp người này buổi sáng, đúng là người đàn ông đã lướt qua cô trong hành lang. Người này râu ria xồm xàm, đầu tóc bóng dầu, vừa nhìn  đã biết vài ngày nay không chăm sóc bản thân.

Mặt trắng bệch, đáy mắt thâm quầng, dù là ngủ nhưng cũng nhíu lông mày, mặt mũi tràn đầy hư thiệt thòi,  không cần bắt mạch, Lâm Dược có thể biết rõ sức khỏe người này không tốt.

Vẫn là không nên đánh thức anh ta, nhưng vấn đề là chính cô không thể ra ngoài được. Từ bao giờ đã đến hai giờ chiều, bao tử Lâm Dược  quặn đau vì chưa ăn cơm .

Lâm Dược ngồi xổm xuống nhìn phía dưới giường, có một cái khung, không thể chui qua.

Chỉ có thể trèo qua .

Nói liền làm, Lâm Dược tháo giày, đem giày quăng qua dưới sàn, sau đó cẩn thận , phí sức , giẫm khung gấp bò lên, cả người bay lên không nằm đè lên Ngôn Luật Kỷ.

Lâm Dược tứ chi chống khung giường, cẩn thận thở ra một hơi, đang định thừa thế lật qua, người đàn ông vừa rồi vẫn còn ngủ say, đột nhiên mở mắt.

Ngôn Luật Kỷ vừa mở mắt đã nhìn thấy một nữ nhân nằm trên người mình, mắt đen kịt, chậm rãi đứng lên.

"Anh... anh tỉnh rồi sao ." Lâm Dược lúng túng cười một tiếng.

"Xin hỏi, cô đang làm gì vậy?" Ngôn Luật Kỷ khàn cả giọng, nghiến răng hỏi.

"Leo giường ." Lâm Dược trực giác trả lời.

"Không biết xấu hổ!" Ngôn Luật Kỷ trong mắt chợt lóe qua một tia chán ghét, vung tay đẩy Lâm Dược xuống.

"Ai da, đau chết tôi , anh có phải bị bệnh hay không ." Không kịp chuẩn bị đã bị đẩy một cái, Lâm Dược nhảy dựng lên mắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận