Đến khi Tô Diệp quay lại mang đồ ăn lên thì đã không thấy người đâu rồi.
Cô tưởng hắn đi vệ sinh lại gõ cửa thì không có ai.
Tô Diệp tưởng hắn lại trêu mình cảnh giác ngó nghiêng khắp phòng.
Không biết trong lòng Tô Diệp đang chờ mong điều gì , chỉ thấy cô đảo mắt khắp phòng nhưng không có ai cả.
Hắn đi cũng không thèm nói cô một tiếng sao?
Gì vậy Tô Diệp? Vì sao hắn đi phải thông báo cho cô cơ chứ, Ngôn Thần Hạo đi rồi không làm phiền cô nữa , cô nên cảm thấy vui mới đúng.
Nhưng sao tâm trạng lại bí bách thế này.
Chán nản bỏ đi , đồ ăn sáng cũng không thèm đụng.
Cả ngày hôm đó Tô Diệp như người thiếu sức sống vậy.
Làm việc quần quật cả ngày cuối cùng cũng được về nhà.
Tắm rửa xong nằm trên giường , Tô Diệp thấy chán nản không hiểu vì cái gì.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, Mộc Lam đâu, Khương Đường đâu.
Sao không thấy đứa nào ở nhà hết vậy .
Đôi mắt to tròn thỉnh thoảng lại chớp chớp một cái, cô vô thức nhoài người ra sau vớ lấy chiếc di động đang lặng lẽ nằm im lìm bên cạnh chiếc gối trắng mà lật đật bật nó lên, vội vã lướt nhanh qua mục danh bạ , sau khi trông thấy số liên lạc mang tên Mộc Lam , Tô Diệp liền tức thì nhấn nút gọi, thế nhưng đáp lại cô chỉ là cái giọng điệu máy móc của những người bên tổng đài thông báo rằng số máy này không thể liên lạc được nữa.
Như không dám tin mà gọi đi gọi lại vài cuộc liên tiếp, vẫn là không thể liên lạc.
Cho đến phút giây cuối cùng Tô Diệp mới bất lực gục người xuống quẫn bách gào lên nức nở.
" Ai đó làm ơn nói cho tôi biết Mộc Lam đang ở đâu đi.
"
Làm ơn nói với tôi rằng cô ấy không có việc gì đi.
Mình phải làm gì đây? chẳng lẽ cứ mãi như vậy sao.
Không được, cô phải làm gì đó, Tô Diệp hấp hấp cánh mũi hồng đỏ của mình, bàn tay run rẩy vươn lên vò loạn mái tóc màu trà xinh đẹp, cô đứng lên đi đi lại lại quanh căn phòng mất khoảng mười giây thì như phát hiện ra cái gì đó, hai mắt bỗng chốc sáng lên, Tô Diệp nhanh gọn vớ lấy chiếc áo khoác bên cạnh chạy như bay ra khỏi nhà.
Bên ngoài, bầu trời Paris sớm đã chuyển sang một màu đen đặc hòa lẫn cùng bụi tuyết bạc trắng, 21h30' tối, trên đoạn đường của một con phố nhỏ vắng người hiện đang có một cô gái xinh đẹp lo lắng đi thật nhanh về phía trước, dĩ nhiên người đó chẳng thể nào là ai khác ngoài Tô Diệp.
Không quan tâm một mình rảo bước trên đoạn đường này thì có chuyện gì xảy ra hay không, trong đầu cô lúc này chỉ còn lại một ý niệm.
Đấy chính là, báo cảnh sát.
Tại sao cô không nghĩ ra việc này sớm hơn, cũng đã hơn hai ngày rồi mà ngay cả một chút ít thông tin về Mộc Lam cô cũng chẳng có, chính là sau cái vụ ở khu mua sắm thương mại kia, hay là nó bay về Newyork với Khương Đường rồi nhĩ.Không thể nào , nếu đi thì phải thông báo cho cô một tiếng chớ.
Mộc Lam giống như là bốc hơi khỏi đất nước này vậy.
Càng hy vọng lại càng dễ dàng mất cảnh giác, con đường mà Tô Diệp đang bước đi mỗi lúc một tối dần, cô cứ như vậy mà mải mê vẩn vơ đắm chìm trong mớ suy nghĩ như đống dây dợ bị người ta vò thành một cục rối tinh rối mù mà chẳng hề để ý rằng.
Ngay sau lưng mình đang có một bóng đẹn vật vờ lặng lẽ đi theo.Nhanh lên, phải báo cảnh sát.
Cô nhất quyết phải tìm cho ra Mộc Lam .
Cố gắng bước đi thật nhanh, Tô Diệp cho đến bây giờ vẫn chưa phát giác ra được điều gì lạ lùng ở đằng sau lưng.
Thời điểm đi qua một nơi tăm tối, đột nhiên có một đôi tay thò từ trong ra, miệng cô bị đối phương sít sao bịt kín, Tô Diệp mạnh mẽ vùng vẫy, giãy ra khỏi đối phương, tiện đà giáng thêm một đấm lên người đối phương nữa.