Edit: 1900
Lương Tẫn vừa rời khỏi, Lương Chinh liền ném lại mấy câu vừa nghe được ra khỏi đầu, muốn tiếp tục xử lý công vụ cho xong.
Chỉ là không như mong muốn. Nghĩ tới Tống Lăng đang bên một nam nhân khác, trong lòng hắn liền đau, nặng nề như bị thứ gì đó đè lên, khó chịu không nói ra lời.
Lần thứ ba cầm bút lên, lại vẫn không viết được cái gì, bực bội ném bút sang một bên, đứng dậy từ ghế, nhanh chóng khoác áo ngoài vào, bước nhanh đi ra ngoài.
Tài thúc thấy Lương Chinh đi ra, vội tiến lại gần, "Vương gia, về Ly viện sao?"
Lương Chinh trầm mặt, "Chuẩn bị ngựa cho ta! Lập tức!"
hắn muốn đến xem, là kẻ nào không muốn sống, liền Vương phi của Lương Chinh hắn cũng dám mơ ước!
một đường người ngựa chạy tới ngõ nhỏ Đường Hoa thành Nam, trong đầu quanh quẩn câu nói của Lương Tẫn, nghĩ tới nàng đang bên cạnh nam nhân khác, vừa nóng lòng, vừa bực bội, nghẹn tới cả người bức bối.
Đen mặt, hừ mạnh một tiếng, vung roi càng mạnh.
Lúc này, Tống Lăng và Tử Diên đang cùng nhau thêu một chiếc khăn tay trong phòng.
Trương Thạch chuẩn bị vào núi, ra tới cửa rồi, nghĩ thế nào, liền quay lại phòng Tống Lăng, gõ gõ cửa. Phòng không đóng, Tống Lăng ngẩng đầu, liền thấy Trương Thạch, vội chào, "Trương đại ca."
Trương Thạch vừa thấy Tông Lăng, liền cười rất tươi, đi vào, "A Lăng, ta đi vào núi, khoảng giữa trưa ngày mai sẽ trở lại, ngươi cứ an tâm ở nhà, thời tiết lạnh, không cần ra cửa, cẩn thận cảm lạnh nhé."
"Trương đại ca, ta xem a, trong mắt ngươi chỉ có A Lăng thôi, ta và đại nương đều là không khí a." Biểu hiện của Trương Thạch, chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra tâm tư của hắn, Tử Diên ngồi bên cạnh cười hì hì nói giỡn.
Trương đại nương cũng cười rộ lên, tâm tư nhi tử ra sao, nàng đều rõ ràng, chỉ lặng lẽ nghiêng đầu quan sát biểu tình của Tống Lăng.
Tống Lăng bị trêu ghẹo, mặt đỏ bừng, rũ đầu, nửa tiếng không đáp lời.
Bàn tay ở dưới bàn liền véo Tử Diên, ý bảo nàng không cần nói bậy.
Tử Diên cười tủm tỉm, không nói gì nữa.
Trương Thạch có chút ngượng ngùng, hắn cười pha trò, "Tử Diên cô nương cũng an tâm ở đây, ta lên núi, kiếm chút món ăn thôn quê sẽ trở về, ngày mai chúng ta lại có thêm đồ ăn."
nói xong, lại nhìn mẫu thân mình, "Nương, ta đi đây."
Trương đại nương cười cười gật đầu, "Rồi, đi đi."
"A Lăng, ta đi đây." Trương Thạch thấy nàng vẫn luôn rũ đầu, không nhìn hắn, liền nhịn không được hô một câu.
Tống Lăng lúc này mới vội vàng ngẩng đầu, nhìn hắn, "Trương đại ca đi đường cẩn thận."
một câu này của nàng, tâm Trương Thạch cũng nở hoa, cực kỳ vui vẻ, hắn nhếch miệng cười, âm thanh rất lớn, "Ân, ta sẽ!"
Cáo biệt cùng Tống Lăng xong, mới xoay người chạy ra ngoài.
Đời này của Trương đại nương, bà chưa thấy nhi tử vui vẻ như vậy, lắc đầu cười bất đắc dĩ. Nhi tử lớn, là thời điểm lên cưới vợ.
"Đại nương, vì sao Trương đại ca đều vào núi vào ban đêm?" Tử Diên vừa thêu vừa tò mò hỏi.
Trương đại nương cười nói, "hắn nói ban ngày động vật rất cảnh giác, không dễ săn bắt, buổi tối vào núi lại dễ dang đắc thủ."
Tử Diên lại nói, "Vậy a, nhưng buổi tối không có đèn, cũng không nhìn thấy."
Trương đại nương cười đáp, "hắn không nhìn, là dựa vào lỗ tai đi nghe ngóng."
Trương đại nương đời này cũng chưa thấy nhi tử như vậy cao hứng quá, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Nhi tử lớn, cũng là thời điểm cưới vợ.
“Đại nương, vì cái gì Trương đại ca đều là ban đêm vào núi đâu?” Tử Diên một bên thêu xuống tay lụa một bên tò mò hỏi.
Trương đại nương cười nói: “hắn nói trắng ra thiên động vật cảnh giác, không dễ dàng như vậy săn đến, buổi tối vào núi nhưng thật ra dễ dàng đắc thủ.”
Tử Diên nói: “Chính là buổi tối tối lửa tắt đèn cũng nhìn không thấy a.”
Trương đại nương lại cười, nói: “hắn cũng không phải là dựa xem, là dựa vào lỗ tai nghe.”
"Oa, Trương đại ca thật lợi hại a." Tử Diên không nhịn được tán thưởng, lại nhẹ nhàng đẩy tay Tống Lăng, vẻ mặt ái muội, "Có phải vậy không A Lăng?"
"A...Đúng, đúng vậy." Tống Lăng ngước mắt, liếc Tử Diên một cái, ý bảo nàng không cần vui đùa.
Tử Diên le lưỡi, cười hì hì, tiếp tục thêu khăn tay của nàng.
một trận gió thổi tới, mang tới một luồng không khí lạnh băng.
Tống Lăng không nhịn được rụt rụt cổ, Tử Diên nói: "thật lạnh a."
"Đúng vậy, A Thạch, hài tử kia vào trong núi, so với ở chân núi còn lạnh hơn." Trương đại nương nhìn bên ngoài trong chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy, "không được, ta phải đi lấy thêm kiện xiêm y cho hắn."
nói xong, liền chạy ra cửa, tới trong phòng Trương Thạch, cầm một chiếc áo ấm ra.
Trương Thạch vừa ra cửa, phỏng chừng còn chưa đi xa, Trương đại nương muốn đuổi theo đem xiêm y cho hắn.
đang muốn đi, đầu óc liền chuyển, trong lòng nổi lên một cái suy nghĩ.
Nhi tử thích A Lăng, vậy liền tạo nhiều cơ hội cho bọn chúng ở chung.
Nghĩ, trên mặt lộ ra tươi cười vui vẻ, xoay người tới phòng Tống Lăng, vừa vào liền ôm bụng, mặt lộ ra vẻ thống khổ, ôm bụng, "Ai da, bụng ta đau quá."
Tống Lăng thấy vậy, vội buông kim chỉ trong tay, chạy tới cửa đỡ bà, "Đại nương, ngươi làm sao vậy? không có việc gì chứ?"
"không có việc gì, có thể do buổi tối ăn nhiều, ai, không được rồi, ta đau bụng quá." Trương đại nương cúi gập ôm bụng, làm bộ vô cùng đau đớn.
Rồi lại như nghĩ ra điều gì, "A Lăng, xiêm y này, phiền ngươi ta cho A Thạch được không, hắn còn chưa có đi xa, ai nha, ta không được rồi, ta phải đi nhà xí...."
nói, liền để vào trong ngực Tống Lăng, quay đầu chạy nhanh đi.
"Ai ——” Tống Lăng sửng sốt, nhìn xiêm y trong tay, có chút ngốc.
Trố mắt một lát, mới lấy lại tinh thần, ôm xiêm y chạy ra ngoài.
Mở cửa, nhìn quanh ngõ nhỏ, im ắng, một bóng người cũng không có.
Tống Lăng sợ Trương Thạch đã đi xa, ôm xiêm y chạy như bay đi ra ngoài.
Lương Chinh cưỡi ngựa tới ngõ nhỏ, đang muốn hỏi thăm nhà Trương đại nương bán đậu hũ, liền thấy một thân ảnh hồng nhạt lao nhanh từ trong ngõ ra, khuôn mặt tròn đô đô thịt, không phải tiểu nha đầu không có lương tâm kia thì là ai?
“A ——” hắn đang muốn kêu nàng, lời còn chưa nói ra, liền thấy nha đầu quay người lại, hô to một tiếng với đường đối diện, "Trương đại ca!"
Lương Chinh sửng sốt, trong nháy mắt, liền nhìn thấy nàng chạy theo hương ngược lại.
Tầm mắt gắt gao nhìn theo, liền thấy nàng ngừng lại trước mặt một nam nhân.
Trương Thạch nghe được thanh âm của Tống Lăng, quay đầu liền thấy người, vô cùng kinh hỉ vui mừng, "A Lăng, sao ngươi lại chạy ra đây?"
Tống Lăng vội cầm xiêm y đưa cho hắn, "Trương đại nương, trong núi lạnh, ngươi mặc nhiều hơn."
Trương Thạch nhìn Tống Lăng, khiếp sợ mở to hai mắt, trái tim thình thịch nhảy dựng lên, hắn không tin được vào lỗ tai mình, nhìn nàng chằm chằm, thật cẩn thận hỏi lại, "A Lăng, ngươi vừa nói cái gì?"
Tống Lăng nhìn hắn, nghĩ hắn không nghe rõ, vì thế lại lặp lại, "Trong núi lạnh, ngươi mặc thêm nhiều xiêm y... A!"
Tống Lăng chưa dứt lời, Trương Thạch liền cầm tay nàng, "A Lăng! Ngươi..."
Tống Lăng bị dọa nhảy dựng, cấp tốc rút tay về, mặt đỏ bừng, theo bản năng nhìn xung quanh, "Ngươi....Ngươi đừng, đừng như vậy...."
Trương Thạch nghĩ nàng quan tâm mình, cố ý tới đưa xiêm y cho mình, kích động nói năng lộn xộn, "Thực xin lỗi A Lăng, ta...ta rất cao hứng, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi!"
hắn cầm lấy xiêm y, "Lát nữa ta sẽ mặc vào!"
Tống Lăng ý thức được, sợ rằng hắn sẽ hiểu lầm, chưa kịp mở miệng giải thích là đại nương để nhờ nàng mang xiêm y cho hắn thì Trương Thạch đột nhiên cầm tay nàng, cau mày, "Tay ngươi sao lại lạnh như vậy?"
Tống Lăng vội rút tay ra, lắc đầu, "không...không lạnh."
Trương Thạch nói, "không sao, ta lên núi, săn một con hồ ly, trở lại liền làm một cái áo lông cao cổ, lông cáo ấm, kín cổ sẽ không thấy lạnh nữa."
Tống Lăng nghe vậy, vội lắc đầu, "không cần! không cần phiền toái ——”
"Hảo, bên ngoài rất lạnh, ngươi mau về nhà đi, ta lên núi, ngày mai gặp lại." không chờ nàng đáp, Trương Thạch liền quay đầu đi.
Tống Lăng còn đứng chỗ đó, nhìn bóng lưng hắn thất thần, trong lòng có chút buồn bực, xem ra, nàng không thể ở lại nhà của Trương đại nương nữa rồi, phải nhanh chóng tích cóp tiền về nhà mới được.
Mà hình dáng nàng đứng im, trong mắt Lương Chinh, chính là nàng lưu luyến không rời kẻ kia!
Đối thoại của hai người, rồi kẻ kia lại cầm tay nàng, toàn bộ, hắn đều thấy.
Tống Lăng đứng chốc lát, không khỏi thở dài, chậm rãi xoay người trở về.
Liền trong nháy mắt ấy, một đạo thân ảnh cách xa vài bước.
một thân hắc y, tay nắm dây cương, đứng cạnh một con ngựa, nào ai khác ngoài Lương Chinh.
Mắt hắn, nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng, mặt không một biểu cảm dư thừa.
Tống Lăng thấy người, trái tim nhoi nhói, nháy mắt liền sợ hãi, "Vương...Vương gia....."
Lương Chinh cứ nhìn nàng như vậy, không mở miệng.
Hai người đứng không biết bao lâu, cuối cùng hắn cười lạnh một tiếng, xoay người liên ngựa, vung roi lên, tuấn mã hí vang, nháy mắt đã cách xa mấy mét.
Trong chớp mắt, nàng hồi phục tinh thần, người kia, cũng đã biến mất trong bóng đêm.
Lương Chinh biến mất, dường như, hắn chưa từng xuất hiện.
Tống Lăng ngơ ngác, đôi mắt nhìn chằm chằm phương hướng rời đi của hắn, ngây ngốc!
Trong nháy mắt, nàng còn cho là hắn tới bắt nàng. hắn từng nói vậy cơ mà?
Bản năng muốn chạy trốn, nhưng nhìn người, chân như bị đóng đinh, không có cách nào rời đi một bước.
Nàng cũng không nghĩ ra, hắn đi rồi, hắn không bắt nàng trở lại, cũng không trừng phạt nàng, thậm chí, một lời cũng không nói cùng nàng.
Tống Lăng không hiểu suy nghĩ của hắn, rốt cuộc theo ngõ nhỏ về nhà.
Chuẩn bị gõ cửa, liền thấy Tống Khê đứng trong cửa, biểu tình khẩn trương, vừa thấy nàng, liền nắm chặt tay nàng, "Tỷ! Sao lại ra ngoài lâu như vậy? Làm ta sợ muốn chết!"
Tống Khê thấy tỷ tỷ đi ra ngoài mãi không trở về, sợ có điều bất trắc, liền muốn ra ngoài tìm, may mà nàng về tới rồi.
Tống Lăng cười, "không có việc gì, đừng lo lắng."
Trước khi đi ngủ, Tống Lăng nói với Tử Diên đã gặp phải Lương Chinh.
Tử Diên nghe vậy, sợ tới mức đột nhiên đứng dậy từ trên giường, mở to hai mắt, "hắn có làm gì ngươi không?"
Tống Lăng lắc đầu, "hắn không nói gì cả, liền nhìn chằm chằm ta trong chốc lát rồi đi."
"A?"
Đêm khuya an tĩnh, Tống Lăng nằm trên giường, trong đầu đều là hình bóng hắn.
Bộ dáng anh tuấn, đôi khi cười xấu xa nhìn nàng, nhớ tới bờ ngực rộng rãi ấm áp, nhớ tới hắn ngủ bên cạnh nàng, hô hấp trầm ổn, hương vị đàn hương dễ người trên người của hắn....
Nàng nhớ tới, khi ở trong cung, hắn gắp đồ ăn cho nàng.
- ---------------
Trương Thạch hữu duyên, có lẽ sẽ là một nam chính trong câu chuyện của chàng......