Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

"Ai vậy?" Hoắc Chu cũng ghé qua xem, nhưng bởi vì đã lâu mà ảnh chụp đã nhòe đi, ngũ quan của người này cơ hồ cũng đã mờ mịt, anh nhìn không ra nổi.

"Hình như cũng có chỗ quen mắt." Hoắc Chu không quá chắc chắn, "Có khi nào là trước đây từng gặp qua ở xưởng 306 không?"

Bọn họ khi còn nhỏ ở tại khu tập thể của xưởng 306, bởi vì đủ mọi loại người lui tới nên dù không phải là công nhân viên chức của xưởng thì cũng sẽ thường xuyên xuất hiện trong khu tập thể.

Mà con cái của những công nhân trong xưởng như Hoắc Chu thì trên cơ bản đều đi qua xưởng để chơi, Lạc Thanh Hoài tuy ít nhưng cũng đi cùng Hoắc Chu qua đó mấy lần.

Cho nên, bọn họ từng gặp qua người này cũng không có gì kỳ quái.

"Cho mẹ xem." Mẹ Hoắc nghe hai người thảo luận nhiệt liệt cũng ngó qua xem.

Chỉ tiếc bà đã lớn tuổi, thị lực không bằng trước kia, nhìn nửa ngày vẫn mờ mịt bèn lắc đầu nói: "Thấy không rõ lắm, nhưng đứng ở vị trí này thì hẳn là lãnh đạo nào đó đi, cũng có thể tổng bộ cử xuống."

Hoắc Chu vốn dĩ cũng không có hứng thú, đang lén lút nhét tấm ảnh Lạc Thanh Hoài thiếu răng kia vào ví tiền, nghe được những lời này của mẹ Hoắc thì bỗng nhiên sửng sốt.

Nếu là lãnh đạo vô tình gặp qua một hai lần ngày nhỏ thì không có lý nào sau nhiều năm như vậy mà cả anh cùng Lạc Thanh Hoài đều có thể nhớ được rõ ràng.

Trên người người này nhất định đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho bọn họ sau nhiều năm vẫn còn cảm thấy quen mắt.

Sẽ là chuyện gì chứ?

Hoắc Chu ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Hoài, ánh mắt Lạc Thanh Hoài cũng trở nên nghiêm túc, hai người liếc nhau, lại từng người vùi đầu vào suy tư.

Chuông cửa vang lên, Hoắc Chu đang muốn đứng dậy đi mở cửa thì lại bị Lạc Thanh Hoài ấn trở lại, bản thân hắn chạy tới mở cửa, là cha Hoắc mua đồ ăn trở về.

Lạc Thanh Hoài lập tức cảm thấy áy náy: "Nên để chúng con đi mua..."

"Không có việc gì, cha con mỗi ngày đều ra ngoài đi dạo, thuận tiện liền mua đồ ăn, vận động tốt cho thân thể." Mẹ Hoắc giải vây, "Lão Hoắc, anh lại đây nhìn xem người này là ai? Em với các con đều không nhận ra."

Lạc Thanh Hoài nhận lấy đồ ăn trong tay cha Hoắc đến phòng bếp cất đi, cha Hoắc đến bên người mẹ Hoắc, đeo kính nhìn bức ảnh kia.


"Ảnh chụp này đã từ bao lâu rồi, mọi người lấy từ đâu ra vậy..." Cha Hoắc nói thầm, lại cẩn thận nhìn một lúc, mặt hơi đổi sắc, "Này còn không phải người kia sao..."

Ông liếc mẹ Hoắc một cái.

Mẹ Hoắc trong lúc nhất thời không phản ứng lại: "Ai cơ? Anh nói thẳng tên ra không phải là xong sao?"

Cha Hoắc nóng nảy, dùng sức chớp mắt với bà, lặng yên không một tiếng động mà thực hiện khẩu hình.

Mẹ Hoắc còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Chu đã từ khẩu hình của ông kêu một tiếng: "Cam..."

Lạc Thanh Hoài vừa vặn từ phòng bếp ra, nghe thấy vậy đột nhiên giật mình một cái, nghĩ ra: "Cam Lê!"

"Phải! Chính là y!" Hoắc Chu cũng nghĩ tới.

Người trên ảnh chụp trẻ hơn Cam Lê nhiều, tuy rằng ngũ quan không rõ ràng nhưng người trưởng thành ít thay đổi, cảm giác cùng khí chất này đều quá giống Cam Lê!

Khó trách bọn họ cảm thấy quen thuộc.

Lạc Thanh Hoài cùng Hoắc Chu gần đây đều gặp Cam Lê, đặc biệt là Lạc Thanh Hoài còn mặt đối mặt nói chuyện với y. Hoắc Chu thật ra chỉ nhìn từ trong xe ra, nhưng vài người buổi tối hôm đó anh đều vô cùng để ý, tự nhiên khắc sâu ấn tượng.

Cho nên, Cam Lê trước kia là lãnh đạo xưởng 306?

"Cam Lê cái gì?" Cha Hoắc lại lắc đầu, "Người này tên là Cam Kiến Cương."

"Không có khả năng!" Lạc Thanh Hoài cùng Hoắc Chu trăm miệng một lời.

Cái tên Cam Kiến Cương, hai người bọn họ đều rất quen thuộc.

Năm đó, án của cha Lạc, lãnh đạo chạy án kia tên là Cam Kiến Cương.


Dù là Lạc Thanh Hoài hay là Hoắc Chu, mấy năm nay đều nhìn chằm chằm vào lệnh truy nã của người này, đối với ảnh chụp của y có khi còn quen thuộc hơn mặt của mình, làm sao có thể để Cam Kiến Cương đến trước mặt còn không biết?

Cam Lê cùng Cam Kiến Cương tuy rằng cùng họ Cam nhưng bề ngoài hoàn toàn không giống nhau.

"Cái gì không có khả năng?" Cha Hoắc kiên trì, "Cha còn có thể nhận sai sao?"

Trước đó ông không muốn nói chính là vì nghĩ đến Cam Kiến Cương là tội phạm bị truy nã, là hung thủ hại chết cha Lạc Thanh Hoài, sợ nhắc tới khiến hai đứa nhỏ khổ sở. Kỳ thật bọn họ kẹp bức ảnh này ở giữa những bức ảnh khác để giấu đi, cũng là vì trên đó có Cam Kiến Cương.

Nhưng hiện tại bị đám Hoắc Chu một mực phủ nhận, cha Hoắc lại nhịn không được bắt đầu tích cực, ông không có khả năng nhớ nhầm, người này chính là Cam Kiến Cương.

Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài liếc nhau, đều càng mờ mịt.

"Bà xã, em đến xem." Cha Hoắc tích cực gọi mẹ Hoắc đến giúp đỡ, "Em nói xem đây có phải Cam Kiến Cương không? Năm đó đã tới xưởng chúng ta, đã từng cùng lão Phó..."

Mẹ Hoắc cũng nghĩ tới, nhưng bà không thừa nhận, chỉ trộm đánh cha Hoắc một cái: "Có phải hay không thì có gì quan trọng?"

Cha Hoắc phản ứng lại, cũng không cãi cọ nữa, chuẩn bị thu ảnh chụp lại.

"Không, này rất quan trọng." Hiện tại trong đầu Hoắc Chu loạn cào cào, nhưng lại túm lấy tấm ảnh không buông, "Cha, mẹ, hai người biết Cam Kiến Cương là ai sao?"

Mẹ Hoắc liếc Lạc Thanh Hoài một cái, ý bảo Hoắc Chu đừng nói nữa.

Lạc Thanh Hoài lại nói: "Mẹ, không sao đâu. Qua nhiều năm như vậy, hiện tại con chỉ quan tâm Cam Kiến Cương có thể sa lưới hay không, hai người biết ông ta là tội phạm truy nã chứ?"

Hắn đã nói như vậy, cha mẹ Hoắc cũng không kiêng dè nữa, gật gật đầu.

Tuy rằng thời điểm bản án năm đó được lật lại thì cha mẹ Hoắc đã từ chức ở xưởng 306, nhưng dù sao cũng đã công tác ở xưởng đến chục năm, nhân mạch quan hệ vẫn còn. Bọn họ cũng tương đối chú ý án của cha Lạc Thanh Hoài, cho nên việc Cam Kiến Cương bị truy nã bọn họ cũng biết.


"Vậy hai người đã từng thấy qua ảnh chụp lệnh truy nã của ông ta sao?" Hoắc Chu lập tức hỏi.

Cha mẹ Hoắc liếc nhau, lắc đầu.

Năm đó khi lập hồ sơ phúc thẩm, cảnh sát đã xác định được Cam Kiến Cương lẩn trốn ra nước ngoài, nên lệnh truy nã phần lớn phát cho biên giới cùng cảnh quan chứ không tuyên bố trong phạm vi cả nước.

Hoắc Chu cũng nhớ rõ, trước khi làm việc anh chưa từng thấy lệnh truy nã của Cam Kiến Cương. Sau khi làm việc ở cảnh cục mới từ mạng lưới nội bộ tìm được lệnh truy nã, biết được Cam Kiến Cương nhìn như thế nào.

Cho nên cha mẹ Hoắc đều chưa từng nhìn thấy lệnh truy nã cũng không phải việc kỳ quái.

Trong di động Hoắc Chu còn có ảnh chụp lệnh truy nã của Cam Kiến Cương, anh lập tức tìm cho cha mẹ xem.

Bức ảnh này rõ ràng hơn nhiều, người trên đó mày rậm mắt to, hoàn toàn không giống Cam Lê, cũng không hề giống người trên ảnh chụp.

Người trong nhà đối chiếu, đều không hiểu ra sao.

"Ông ta phẫu thuật thẩm mỹ?" Mẹ Hoắc không nhịn được mà nghi ngờ.

Hoắc Chu lắc đầu: "Không thể."

Nếu chỉ là đổi tên đổi họ thì có thể hiểu, dù sao sau đó Cam Kiến Cương xuất ngoại cũng vì tránh bị bắt, đi phẫu thuật thẩm mỹ, thậm chí phẫu thuật chuyển giới thì đều có lý.

Mấu chốt là, hiện tại không đúng.

Cho dù Cam Kiến Cương thay đổi dáng vẻ thì cũng nên là ảnh chụp trên lệnh truy nã giống ảnh chụp kia mới đúng, chứ không phải là ảnh chụp hiện tại giống ảnh chụp trước kia.

"Có khi nào là lệnh truy nã làm lỗi không?" Cha Hoắc cũng bắt đầu suy đoán.

Ông quen Cam Kiến Cương, cho nên theo bản năng cảm thấy là cảnh sát sai lầm.

Lạc Thanh Hoài lắc đầu: "Khả năng quá nhỏ."

Loại án này là đại án, phải thông qua tầng tầng xét duyệt, xác suất làm lỗi cực kỳ nhỏ. Trừ phi Cam Kiến Cương mánh khóe thông thiên, gian lận được trong cục cảnh sát.

Nhưng nếu lúc ấy Cam Kiến Cương trốn đi đã chứng tỏ ông ta không có khả năng tự bảo vệ mình, vậy càng không thể có khả năng mua được một ai đó làm giả lệnh truy nã.


Huống chi một án qua tay nhiều người như vậy, ông ta không có khả năng mua được hết.

Cho nên, nói đi nói lại, khả năng lớn nhất, chính là người trên ảnh chụp cũ này không phải Cam Kiến Cương.

Nhưng nếu không phải Cam Kiến Cương, vì sao cha Hoắc lại nhận sai?

Cha Hoắc vốn rất chắc chắn, hiện tại cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân: "Hay là thật sự là cha nhớ nhầm?"

Nhưng mà, mẹ Hoắc cũng nhớ rõ người này là Cam Kiến Cương, không có khả năng hai người đồng thời nhớ lầm chứ?

Cha Hoắc lấy di động ra: "Để cha gọi hỏi một chút."

Trong đầu Lạc Thanh Hoài hiện lên một suy nghĩ, cầm lấy tay cha Hoắc: "Cha, đừng hỏi."

Nếu Cam Lê không phải Cam Kiến Cương, chỉ là cha Hoắc nhớ nhầm, vậy Cam Lê kia vẫn phải là lãnh đạo xưởng 306, làm sao có thể trở thành Quản gia của tổ chức Đá Ngầm?

Cho nên, cha Hoắc hơn phân nửa không nhớ lầm!

Vấn đề này nhất định có cái gì đó bọn họ không nghĩ tới.

Mặc kệ rốt cuộc tình huống của Cam Lê cùng Cam Kiến Cương là như thế nào, mối quan hệ giữa hai người này nhất định không giống bình thường.

Cam Lê khẳng định biết tình huống Hoắc gia, nói không chừng cha mẹ Hoắc vốn dĩ đã ở trong tầm theo dõi của chúng. Cha Hoắc lúc này lại gọi điện thoại hỏi chuyện của Cam Kiến Cương, đối phương khẳng định lập tức sẽ biết.

Sau lưng Lạc Thanh Hoài ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hoắc Chu hiển nhiên cũng nghĩ đến, hai người liếc nhau, đều căng thẳng trong lòng.

Cha Hoắc lần này không cố chấp, Lạc Thanh Hoài ngăn cản một cái, ông liền buông di động xuống.

"Bỏ đi, đừng nghĩ nữa. Dù sao người này cũng đã chạy ra nước ngoài, tốt nhất là nên chết ở nước ngoài đi. Chỉ cần ông ta dám trở về thì nhất định sẽ bị bắt." Mẹ Hoắc đổi đề tài, "Một nhà chúng ta vất vả lắm mới tụ họp ăn một bữa cơm bên nhau, đừng bàn tán loại người này nữa."

"Đúng vậy, đừng suy nghĩ nữa." Hoắc Chu giúp mẹ Hoắc thu dọn quyển album, nhân lúc bà không chú ý bèn lén giấu tấm ảnh chụp chung kia đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận