Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


Nến long phượng cháy suốt một đêm.

Bọn nha hoàn đứng bên ngoài nghe Đại tướng quân lệnh lấy nước chắc cũng đã năm lần.

Mới đầu còn vui mừng vì Tướng quân và Quận chúa hòa thuận, nhưng càng về sau bọn họ lại càng lo lắng cho thân thể Quận chúa.

Nhưng mà cứ mỗi lần trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện cùng tiếng thở dốc nũng nịu của Quận chúa, các nàng lại không dám mở miệng nhắc nhở.

Chỉ có thể nơm nớp lo sợ chờ ở bên ngoài.

Tận đến lúc chân trời lóe lên những tia sáng bạc, âm thanh trong phòng mới dần dần an ổn trở lại.

Trong phòng là một mảnh hỗn độn.

Bên ngoài giường, váy ngủ và áo cưới bị vứt loạn một chỗ, chỉ cần nhìn là có thể biết đêm qua có bao nhiêu gấp gáp.

Màn trướng đỏ thẫm tản mát, mơ hồ có thể thấy hai bóng người dính sát nhau bên trong.

Mặc dù Vân Đình một đêm không ngủ nhưng tinh thần hắn vẫn hăng hái mười phần.

Từ trước đến giờ hắn chưa từng cảm thấy viên mãn sung túc giống như hôm nay.

Nếu không phải thấy thân thể nương tử nhà mình thật sự chịu không nổi nữa, hắn tin là mình có thể làm suốt ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.

Nhìn nàng đưa tấm lưng nho nhỏ về phía mình.

Dưới lớp áo ngủ bằng gấm, đầu vai trắng nõn tinh tế mơ hồ lộ ra.

Không những thế phía trên đó còn in hằn loang lổ những dấu hôn, tỏa ra một loại quyến rũ xinh đẹp.

Không kiềm chế nổi kích động nơi ngực, môi mỏng Vân Đình dán vào sau vai nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

Một chút lại một chút, triền miên lại dây dứt.

Tần Nam Tinh dường như cảm nhận được động tác của Vân Đình, khẽ kêu một tiếng, mơ mơ màng màng nỉ non: "Không muốn, ta mệt..."

Nghe được giọng nói mềm nhũn của nàng, Vân Đình lập tức ôm người vào ngực rồi xoa nhẹ eo thon của nàng, "Ngoan, không làm nàng, ngủ đi."


Nhìn gương mặt xinh đẹp mượt mà của Tần Nam Tinh một cái liền biết, đây chính là bộ dạng nữ tử vừa mới được thoải mái nên mới có thể tươi đẹp như vậy.

Ngực Vân Đình lại nóng như lửa đốt.

Thế nên hắn cứ như vậy mà nhìn nàng đến bình minh.

Sau khi trời sáng, Vân Đình lo ánh sáng sẽ chiếu vào mắt khiến nàng không thoải mái nên đứng dậy khép lại tầng tầng lớp lớp màn trướng, vô cùng kín kẽ, ngăn hết thảy ánh sáng bên ngoài.

Trong ánh sáng mờ tối, duy nhất chỉ có da thịt Tần Nam Tinh vẫn trắng muốt chói mắt như cũ.

"Tinh nhi, rốt cuộc ta cũng có được nàng." Sống mũi Vân Đình khẽ cọ vào cổ Tần Nam Tinh.

Nhưng hắn lại lo làm nàng tỉnh giấc nên động tác rất nhẹ nhàng.

Chỉ cần ngửi được hương thơm phát ra ngày càng nồng đậm từ thân thể nàng, Vân Đình đã cảm thấy hết sức thỏa mãn.

Đến khi Tần Nam Tinh mơ màng mở mắt, nàng cảm thấy cả người mình khô thoáng thoải mái hoàn toàn không giống trong sách viết, cái gì mà khó chịu, mệt mỏi rồi căng trướng.

Ánh mắt nàng dần dần rõ ràng, "Vân Đình?"

Tần Nam Tinh vừa mở mắt lập tức bị gương mặt to đùng gần trong gang tấc của Vân Đình dọa cho một trận, ngay sau đó một cái tát giáng tới.

Giơ tay lên bắt lấy cổ tay của nương tử nhà mình, Vân Đình thấp giọng cười một tiếng, giọng nói từ tính vang lên bên trong màn trướng kín gió lại càng thêm rõ ràng: "Nương tử, nàng định mưu sát phu quân sao?"

Nghe được giọng nói của hắn, lúc này Tần Nam Tinh mới phản ứng lại.

Chật vật ngồi dậy, ngón tay ngọc mảnh mai của Tần Nam Tinh chọc chọc vào mu bàn tay Vân Đình, "Chàng, cái tên khốn khiếp này! Sao đêm qua lại mở khóa được?"

Sợi xích đó thật sự có thể khóa được vạn thú, sao hắn có thể tùy tiện mở ra được chứ!

Vân Đình chống cánh tay lên giường, mặt mũi nhàn nhã, mắt phượng tràn đầy thỏa mãn nở một nụ cười dịu dàng nói: "Nương tử có điều không biết, vi phu rất thông hiểu súc cốt công*."

*Súc Cốt Công (trong tiếng Trung, "súc" nghĩa là "thu nhỏ", "cốt" là "xương ") chỉ việc vận công làm xương cốt co rút lại.

"Cho nên yên tâm, sợi xích kia không có hư."

Hắn vừa nói còn vừa đem sợi xích kia ra, lắc lư qua lại một vòng trước mặt Tần Nam Tinh.


Tần Nam Tinh bị động tác gần như khiêu khích của Vân Đình kích động, giận đến nỗi tát hắn một cái, "Không biết xấu hổ!"

Thì ra lúc trước hắn vẫn luôn cố ý trêu chọc nàng nên mới làm ra dáng vẻ giả bộ như bị trói.

Đêm qua hắn được như ý hơn nữa còn nhiều lần như vậy.

Lần đầu thì thôi đi nhưng sau đó lại có một lần, ngay lúc đang tắm tên cầm thú này nắm eo thon của nàng rồi phủ người xuống.

Lúc đó thân thể nàng mềm nhũn, chỉ hận không thể tan ra trong nước thì sao có thể ngăn cản được.

"Nương tử, đêm qua nàng cũng rất thích không phải sao?" Vân Đình hết sức chính trực nói: "Nếu không phải vi phu ra tay, nương tử cũng không có cách nào vui vẻ như vậy đâu."

"Còn dám nói bậy!" Dung mạo xinh đẹp của Tần Nam Tinh trầm xuống, cố làm ra vẻ hung dữ, "Có tin ta đánh chàng không!"

"Tin tin tin, vi phu sợ." Vân Đình làm ra dáng vẻ sợ sệt, vô cùng cho Tần Nam Tinh mặt mũi.

Nhưng khóe mắt cong cong ý cười đã bán đứng hắn.

Dáng vẻ hung dữ của nương tử giống như mèo con, hoàn toàn không có chút lực sát thương nào ngược lại còn cào một cái khiến tim hắn ngứa ngáy.

Vân Đình cầm lấy quả đấm nhỏ của nàng đè xuống giường, "Nương tử, ta thấy nàng bây giờ cũng không có gì không thoải mái, vi phu còn muốn một lần nữa."

Tần Nam Tinh đẩy hắn ra, "Ta xem sắc trời bên ngoài chắc chắn không còn sớm.

Hôm nay chúng ta còn phải dâng trà nữa, mau dậy đi."

Mặc dù cách lớp màn trướng thật dày nhưng bên ngoài trời đã sáng hay chưa Tần Nam Tinh vẫn có thể cảm nhận được.

Hơn nữa đêm qua ngủ trễ như vậy, hôm nay lúc nàng tỉnh dậy đương nhiên cũng sẽ không quá sớm.

"Cứ để cho bọn họ chờ." Vân Đình lập tức kéo váy ngủ của nương tử nhà mình ra, môi mỏng phủ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, thuận thế đánh thẳng một mạch vào trong.

Hắn hoàn toàn không cho Tần Nam Tinh cơ hội phản ứng.

Hơn một canh giờ sau.


Tới gần giữa trưa Tần Nam Tinh mới có thể ra cửa.

Vân Đình đi theo bên người nàng, hai người cùng nhau đi về phía trước bất kể nhìn từ hướng nào thì cũng giống như một đôi người ngọc.

Nhưng đó là vì bọn họ không thấy bên dưới ống tay áo rộng lớn, Tần Nam Tinh đang dùng sức bóp bàn tay Vân Đình đến sắp nát vụn đến nơi.

Tự biết mình đuối lý nên Vân Đình cũng không ngăn cản động tác của nương tử.

Hơn nữa hắn còn nở một nụ cười như nước chảy mây trôi với nàng, tựa như là không sợ đau chút nào.

Nụ cười này khi rơi vào mắt Tần Nam Tinh lại biến thành Vân Đình đang công khai khiêu khích nàng.

Hất tay của hắn ra, Tần Nam Tinh hừ lạnh một tiếng, uy hiếp nói: "Chàng chờ đó cho ta!"

"Nương tử..."

Vân Đình bước nhanh đuổi theo, nắm lấy tay nàng một lần nữa, "Nương tử, chẳng lẽ nàng muốn để cho trưởng bối thấy quan hệ của chúng ta không tốt sao?"

Sáng sớm khi nghe giọng điệu Vân Đình nhắc đến chuyện dâng trà, Tần Nam Tinh đã có cảm giác hắn dường như không thân cận với người trong nhà lắm.

Kiếp trước Tần Nam Tinh chưa từng tìm hiểu người nhà của hắn nên đời này nàng có chút không thích ứng kịp.

Nếu đã không thân cận...

Tần Nam Tinh không hất tay hắn ra nữa.

Rất nhanh, hai người đã đi đến đại sảnh.

Lúc này, bên trong đại sảnh đã đầy ắp người nhưng Tần Nam Tinh lại không nhận ra một ai.

Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là một nam một nữ đang ngồi ở chủ vị, nam thì trung niên nho nhã, nữ thì đoan chính thiện lương.

Có lẽ hai người này chính là Vân tướng đương triều và phu nhân của ông.

Hai người vừa vào cửa thì lập tức nghe được giọng nói của một nữ tử: "Tẩu tử mới này thật đúng là rất có mặt mũi nha, lại dám để cho phụ thân và nương chờ lâu như vậy, không hổ là Quận chúa."

Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh híp lại, nghiêng đầu nhìn về phía nữ tử vừa nói chuyện.

Trông tuổi tác của nàng cũng không lớn, là dáng vẻ của một cô nương mười bốn mười lăm tuổi, trên người mặc một bộ váy bằng lụa mỏng màu vàng nhạt.

Dáng dấp thanh tú khiến người ta vừa ý như vậy, nhưng lời nói trong miệng lại chẳng xuôi tai chút nào.

Mới vừa định hỏi đây là ai, nàng đã thấy nam nhân bên người hai ba bước lên phía trước, vẻ mặt dịu dàng sủng nịch khi nhìn nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó nơi giữa hai hàng chân mày đã hiện rõ ngang ngược cùng tức giận, "Vân Liên Vũ, ai cho ngươi lá gan mà dám nghị luận sau lưng tẩu tử?"


"Ca, ca ca..." Vân Liên Vũ không nghĩ tới ca ca lại nghe được, hơn nữa còn nổi giận với nàng ngay trước mặt mọi người.

Nàng lập tức đưa ánh mắt cầu cứu về phía nương nhà mình và phụ thân.

"Hôm nay là ngày vui, con ở đó làm càn cái gì? Khi không lại để cho Quận chúa chê cười." Chân mày Vân tướng vừa nhấc, không mặn không nhạt mở miệng.

Đợi lâu như vậy ngay cả tượng đất cũng phải có ba phần nóng nảy huống chi Vân tướng.

Với tư cách là thừa tướng đương triều, trừ hoàng thượng ra chưa có ai dám để ông chờ lâu như vậy.

Nhưng hiện tại ông lại được cảm nhận sâu sắc việc này ngay tại phủ của nhi tử nhà mình.

Trong lòng ông đương nhiên có oán hận.

"Chê cười, bản tướng quân thấy nữ nhi tốt của người mới là trò cười.

Ai cho phép người mang bọn họ tới đây?" Vân Đình không muốn để nương tử nhà mình thấy cảnh tượng nực cười như vậy, nhưng Vân Liên Vũ quả thật quá đáng ghét dám nói xấu nương tử của hắn, sao hắn có thể nhịn được.

Vân tướng mới vừa muốn mở miệng thì lại bị nữ tử đoan trang hiền thục bên người níu lấy cánh tay, nữ tử nở nụ cười lễ độ nói: "Đình nhi chớ có tức giận với phụ thân con.

Hôm nay là ngày vui của con, dẫu sao cũng là người một nhà, dù thế nào cũng phải tới gặp mặt một chút."

"Nếu con không thích chúng ta tới đây, vậy ta mang Vũ nhi đi trước."

Vừa nói bà lập tức đứng dậy, quả nhiên muốn dắt Vân Liên Vũ rời đi.

Tần Nam Tinh coi như đã nhìn ra, nữ nhân này chỉ e không phải thân mẫu của Vân Đình.

Nhưng mà nữ nhân này cũng thật lợi hại, chỉ vài ba lời nói đã biến Vân Đình thành đứa con bất hiếu, thích tùy hứng làm bậy.

Chỉ cần bà ta mang nữ nhi rời khỏi phủ Tướng quân trước, lời đồn Vân Đình không bao dung kế mẫu sẽ lập tức được truyền ra ngoài.

Lúc trước Vân Đình đã giúp nàng lập uy, còn bây giờ sao nàng lại trơ mắt nhìn người khác khi dễ Vân Đình được.

Chuyện giữa nữ nhân đương nhiên phải do nữ nhân giải quyết.

Tần Nam Tinh đứng ngay ngắn ở cửa, khẽ ngước mặt lên nhìn đôi mẫu nữ kia.

Trên người nàng tỏa ra khí chất tôn quý lại có thêm vài phần kiêu ngạo lãnh đạm cùng thơ ơ.

Đôi môi đỏ mọng khẽ vẽ lên một đường cong, nàng ung dung mở miệng: "Phu nhân, chậm đã."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận