Thấy thế Vương Dao nhíu mày, đi theo sang đó, đứng phía sau Tần Khải, sau đó định trả tiền.
Nhìn nhân viên đó, ánh mắt cô cả Vương đã hơi bất mãn.
“Quẹt cái gì mà quẹt, cậu Ngưu đã lấy bộ đồ này rồi.
Hơn nữa bên trong cái thẻ rách nát này của anh có thể có tiền à? Cút sang một bên đi”, nhân viên chẳng thèm nhìn Tần Khải lấy một cái.
Cô ta đã thầm xác định Tần Khải là một tên nhà quê, sao có thể mua nổi quần áo trong cửa tiệm được chứ?
Chắc là vì mặt mũi thể diện nên mới cố ý giả vờ khoe mẽ như thế.
Cậu Ngưu vốn dĩ vẫn xem thường Tần Khải, bây giờ nhìn thấy Vương Dao phía sau anh, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Người phụ nữ xinh đẹp, khí chất, vóc dáng, nhan sắc này.
Quả thật có thể bỏ qua bạn gái của anh ta đến tận mấy con phố.
Nữ thần như thế này thế mà lại đi cùng với một tên vô dụng nhà quê, đúng là lãng phí của trời.
Nghĩ đến đây, mắt cậu Ngưu đó lóe lên tia sáng, ngẩng đầu thẳng lưng bước đến trước, hào phóng xua tay.
“Gói, gói lại! Hơn một trăm nghìn thôi, tôi đây vẫn có thể trả được chút tiền này”.
“Đúng thế, cậu Ngưu quả nhiên hào phóng, không giống ai kia, chỉ biết dát vàng lên mặt”.
“Bên ngoài thì tỏ ra mình giàu có, thật ra chỉ là một cái túi rỗng thôi, đúng là không biết ngượng”.
Tiểu Lý liên tục cười hùa theo, nịnh nọt động thời không quên nói xấu Tần Khải.
“Anh đợi một lát, tôi gói lại cho anh”.
Cô ta gói bộ đồ đó lại, giọng điệu khi nói phải gọi là cực kỳ nhiệt tình, còn cái thẻ của Tần Khải thì cô ta lại không thèm động vào.
Dường như sợ làm bẩn tay mình vậy.
“Này, xem ra anh chỉ có thể chọn một bộ khác rồi, nhưng tôi khuyên anh tốt nhất nên đổi chỗ khác, làm người ấy à, nên biết tự lượng sức mình”.
Cậu Ngưu vênh váo tự đắc, bày ra bộ dạng mình là kẻ thắng cuộc nhìn Tần Khải.
Nhưng ánh mắt lại nhìn sang Vương Dao, đàn ông mà, đều rất thích khoe khoang.
Nhất là ở trước mặt phụ nữ xinh đẹp.
Cậu Ngưu một lòng muốn thu hút sự chú ý của Vương Dao, hoàn toàn ngó lơ cô bạn gái bên cạnh.
Tần Khải cũng tỏ vẻ bất lực với chuyện này, cảm thấy hơi cạn lời.
Nhưng Vương Dao lại siết chặt nắm đấm, vài lần không được muốn đánh người.
Bây giờ con người đều vô liêm sỉ vậy sao?
Nhất là cậu Ngưu này, rõ ràng đã có bạn gái nhưng lại cứ híp mắt nhìn chằm chằm cô ta, Vương Dao chỉ ước gì có thể móc mắt anh ta xuống.
“Mau lên! Thần y Tần đang ở đây”.
Thế nhưng Vương Dao còn chưa kịp đánh người, một người trung niên bụng phệ ngoài cửa bỗng hét lên.
Vẻ mặt như đã tìm được tổ chức, vui mừng sắp khóc.
Tiếng hét này của ông ta thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Tần Khải cũng quay đầu lại nhìn.
Nhận ra anh lại thấy người này quen mắt.
Nheo mắt nghĩ một hồi, Tần Khải mới nhớ ra.
Hình như đây là cậu của Đinh Quốc Cường, vừa rồi họ còn gặp nhau ở bệnh viện, mặc dù cuộc nói chuyện không vui lắm.
Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, Đinh Quốc Cường mặt sưng húp, còn đang chườm túi đá sải bước đi vào.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tần Khải đúng là đang ở đây, suýt nữa không kiềm chế được bật khóc.
“Thần y Tần, thì ra anh ở đây.
Tốt quá!”, Đinh Quốc Cường thậm chí mặc kệ cả túi chườm đá, vội vã chạy vào ôm lấy đùi của Tần Khải như thể sợ anh sẽ lại chạy lần nữa.
“Cậu, cậu Đinh, sao anh lại đến đây? Mời ngồi”.
Tiểu Lý đang đóng gói bộ đồ vừa nhìn thấy Đinh Quốc Cường thì lập tức tươi cười cúi người chín mươi độ chào.
Cậu Ngưu sửng sốt, như chó nhìn thấy chủ nhân, vội vàng bước đến chào: “Cậu Đinh, là tôi Tiểu Ngưu đây, anh có nhớ tôi không? Tuần trước bố tôi còn mời anh ăn cơm đấy”.
“Anh đến mua quần áo à? Thích cái nào cứ việc lấy, tôi trả tiền cho anh”.
Đừng thấy anh ta có chút tiền mà lầm, so với người nhà họ Đinh thì chỉ như quạ đi so với phượng hoàng thôi.
Nếu có thể làm thân với người này thì có trả bất kỳ giá nào cũng đáng.
“Cút sang một bên, người mời tôi ăn cơm nhiều lắm, tôi có thể nhận ra anh là ai à?”, ai mà ngờ Đinh Quốc Cường lại đẩy anh ta ra, không thèm nhìn lấy anh ta một cái.
Tiểu Lý ở một bên cố gắng nháy mắt ra hiệu cho cậu Ngưu để anh ta nói chuyện cẩn thận hơn.
Đùa à, cửa hàng này vốn dĩ là tài sản của nhà họ Đinh, Đinh Quốc Cường thích món nào còn phải trả tiền sao?
Đinh Quốc Cường là ông chủ của cửa hàng này, ngoài lúc khai trương ra thì chưa từng xuất hiện ở đây.
Tim Tiểu Lý đập thình thịch, đang thầm đoán xem sao Đinh Quốc Cường đột nhiên đến đây.
Thì nhìn thấy cậu Đinh thân phận cao quý thế mà lại đi thẳng đến trước mặt cái tên nhà quê Tần Khải kia.
Thôi xong, chẳng lẽ cậu Đinh nghĩ cái tên nhà quê này làm mất mặt cửa hàng, muốn mắng Tần Khải và mình à?
Vậy thì không được.
Nghĩ đến đây, cô ta vội nở nụ cười bước đến, giải thích: “Cậu Đinh, cái tên nhà quê này cứ nhất quyết vào cửa hàng của chúng ta, tôi không ngăn lại được.
Anh yên tâm, tôi sẽ lập tức đuổi anh ta đi ngay”.
“Phải phải!”, cậu Ngưu bị lạnh nhạt đứng một bên lau mồ hôi lạnh, vội nói hùa theo, muốn nịnh nọt Đinh Quốc Cường.
“Cậu Đinh, không cần anh động tay, cứ để tôi đuổi anh ta ra ngoài, tuyệt đối sẽ không làm bẩn đất của anh”.
Hai người họ nghĩ sở dĩ cậu Đinh nổi giận chắc chắn là vì cái tên nhà quê Tần Khải này.
Nếu có thể chủ động giải quyết cái tên này thì có thể làm cho cậu Đinh vui, còn lo không ôm được cái cây lớn này sao?
Nghĩ đến đây, hai người vênh váo tự đắc, cũng càng không khách sáo với Tần Khải nữa.
“Này, tôi cho anh một phút mau cút ra khỏi đây, làm bẩn chỗ của cậu Đinh đứng, tôi đánh gãy chân anh”.
“Đúng thế, anh cũng không nhìn xem đây là nơi này.
Mau cút đi, nếu không tôi gọi bảo vệ ném anh ra khỏi đây đấy”.
Giọng Tiểu Lý the thé, chanh chua, mắng Tần Khải xong rồi còn quay sang cười với Đinh Quốc Cường.
“Cậu Đinh, để cái tên nhà quê này vào là lỗi của tôi, anh yên tâm, tôi đảm bảo…”
Giọng Tiểu Lý vô cùng chân thánh, bày tỏ lòng trung thành của mình, chỉ là còn chưa nói hết câu.
Bốp!
Đinh Quốc Cường giơ tay lên đánh một cái lên mặt cô ta.
“Câm miệng, cái thứ chẳng làm nên tích sự gì cả!”, Đinh Quốc Cường tức giận quát khiến hai người đều sợ hãi.
Cảm thấy vừa sợ vừa oan ức.
“Cậu Đinh, chúng tôi…”
“Cô gì mà cô?”, Đinh Quốc Cường cực kỳ giận dữ, giơ tay lên lại tát thêm một cái nữa.
“Gì mà đồ nhà quê? Mở to mắt chó của cô ra mà nhìn, vị này là thần y Tần, nếu không muốn làm việc nữa thì cút đi cho tôi”.
Đinh Quốc Cường nổi giận quát khiến Tiểu Lý và cậu Ngưu đó khiếp sợ.
Ánh mắt nhìn Tần Khải cũng thay đổi.
Thần y Tần?
Chẳng lẽ cái tên nhà quê này quen với cậu Đinh?
Hai người ngẩn người thất thần, thấy Đinh Quốc Cường quay đầu lại, nở nụ cười vô cùng cung kính nói với Tần Khải: “Thần y Tần, trước đó là tôi có mắt như mù đã đắc tội với anh, tôi tới đây để xin lỗi anh, bây giờ bố tôi đang bị bệnh rất nặng, xin thần y Tần hãy từ bi cứu ông ấy được không?”
Lần này thái độ của Đinh Quốc Cường rất nhượng bộ, thậm chí giọng điệu còn có ý cầu xin.
Từ đầu đến cuối, Tần Khải vẫn không để lộ cảm xúc gì.
Nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ thạch anh cũ kỹ trên đầu, anh khẽ lắc đầu.
“Muộn rồi”.
Tần Khải xòe tay ra, lắc đầu nói: “Nếu đến tìm tôi sớm mười phút, có lẽ vẫn ổn nhưng bây giờ thì đã muộn rồi”.
.