Cố Niệm Niệm liếc nhìn bữa sáng trên mặt đất và có chút sững sờ, khẽ liếm môi, cô thật sự rất thích ăn rau. Nghiêng đầu, cô liếc nhìn Kỷ Thiên Hạo, sau đó bưng cháo và trứng gà qua: “Ăn cơm thôi.” Từ trưa qua đến bây giờ, cô không hạt cơm vào bụng, thực sự có chút đói.
Kỷ Thiên Hạo uể oải liếc nhìn bữa sáng, đôi mắt đột nhiên lóe lên một tia lạnh ý. Rất tốt! Xem ra da của ai đó lại bị ngứa rồi! Mặc dù anh đang tức giận, nhưng lại che đậy rất tốt. Chỉ nhìn một nơi nào đó trong phòng, khuôn mặt lộ ra sự u ám khác thường.
Cố Niệm Niệm thấy Kỷ Thiên Hạo không lên tiếng, cô đặt bữa sáng trước mặt anh, cắn môi dưới, sau đó hào phòng lên tiếng: “Mỗi người một nửa, anh ăn trước đi.” Mặc dù, cô vẫn còn tức giận với Kỷ Thiên Hạo, nhưng bây giờ hai người đang cùng một cảnh ngộ nên phải thương lấy nhau, lúc này Cố Niệm Niệm không muốn khiến Kỷ Thiên Hạo cảm thấy tủi thân.
Kỷ Thiên Hạo liếc nhìn Cố Niệm Niệm, sau đó dịu dàng nói: “Tôi không đói, em ăn đi.”
Cố Niệm Niệm bối rối liếc nhìn anh, sau đó cầm chiếc thìa đưa đến trước mặt Kỷ Thiên Hạo: “Anh ăn một chút đi, trứng gà mỗi người một quả.” Mặc dù bụng của cô đói đến mức kêu cục cục rồi, nhưng Cố Niệm Niệm lại là một cô gái lương thiện, một người vợ tuyệt vời! Kỷ Thiên Hạo không nhịn được thở dài trong lòng.
“Tôi thật sự không đói, em mau ăn đi.” Cho dù có đói, lúc này Kỷ Thiên Hạo tuyệt đối không thừa nhận.
Nhưng Cố Niệm Niệm có chút do dự, vẫn nhét chiếc thìa vào tay Kỷ Thiên Hạo: “Vậy anh ăn thử một miếng đi.”
Đôi mắt Kỷ Thiên Hạo lộ ra sự dịu dàng, cảm động nhận lấy chiếc thìa, sau đó xúc một ít, cho vào miệng từ từ nhai. Sau đó đưa chiếc thìa lại cho Cố Niệm Niệm, Cố Niệm Niệm nhận lấy chiếc thìa nhưng lại không di chuyển, mà đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Kỷ Thiên Hạo. Cuối cùng qua ba giây, cô mới há miệng lớn để ăn.
Sau khi ăn hết nửa bát, cô đột nhiên dừng lại, khẽ chớp mắt, lại cẩn thận nhìn Kỷ Thiên Hạo, điều này khiến Kỷ Thiên Hạo cảm thấy có chút khó hiểu: “Em đang nhìn gì thế?”
Cố Niệm Niệm múc một thìa cháo đưa đến miệng, mơ hồ không rõ lên tiếng: “Tôi đang nhìn xem anh có phải ứng trúng độc không.”
Kỷ Thiên Hạo không nói lên lời, sự cảm động lúc nãy lập tức biến mất không một dấu vết.
“Kỷ Thiên Hạo, anh thật sự không có cảm giác?” Cố Niệm Niệm sau khi ăn hết bát cháo, không yên tâm hỏi lại lần nữa.
Khóe miệng Kỷ Thiên Hạo khẽ giật giật, nghiến răng hung dữ nói: “Trực tiếp bắn chết chúng ta sẽ đơn giản hơn nhiều việc chuyển chúng ta đến đây sau đó làm một bữa ăn, hạ độc giết chết chúng ta!”
Cố Niệm Niệm khẽ chớp mắt, sau khi phân tích đơn giản, lúc này mới yên tâm tổng kết nói: “Chính là như vậy.” Đặt chiếc bát sang một bên, cô cầm một quả trứng đặt vào tay Kỷ Thiên Hạo, hào phóng nói: “Mỗi người một quả.”
Kỷ Thiên Hạo tức giận trừng mắt với cô, giọng nói vẫn đầy sự tức giận: “Yên tâm đi, trong trứng gà không có độc!”
Cố Niệm Niệm kinh ngạc mở to đôi mắt, vẻ mặt kỳ lạ nhìn anh: “Em biết! Trực tiếp bắn chết chúng ta sẽ đơn giản hơn nhiều việc chuyển chúng ta đến đây sau đó làm một bữa ăn, hạ độc giết chết chúng ta!” Biểu cảm trên khuôn mặt cô đầy sự ngạc nhiên, giống như đang nói: Ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà anh cũng không hiểu, thật ngốc!
Kỷ Thiên Hạo vô cùng tức giận đánh vào mặt tư tưởng, nhẫn nhịn mong muốn nôn ra máu, dứt khoát quay lại, không quan tâm đến Cố Niệm Niệm nữa.
Cố Niệm Niệm nhìn bộ dạng dữ tợn tàn nhẫn của anh, trực giác cảm thấy người đàn ông này không thể thuyết phục. Dứt khoát, cô cũng tức giận, một hơi nuốt hết hai quả trứng gà, kết cục cuối cùng chính là…cô bị sặc!
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!” Cô đẩy Kỷ Thiên Hạo, đôi mắt tội nghiệp nhìn anh.
Kỷ Thiên Hạo trừng mắt, bất đắc dĩ đưa tay ra giúp cô vỗ lưng, ánh mắt kia giống như đang nói: Đáng đời! Nghẹn chết chưa?
Lần này Cố Niệm Niệm không có bất cứ phản bác nào, sau khi cảm thấy thoải mái liền ngoan ngoãn cuộn tròn trong một góc. Cô nhìn khuôn mặt thối của Kỷ Thiên Hạo lẩm bẩm nói: “Kỷ Thiên Hạo, thật ra có lúc anh rất tốt bụng.”
Kỷ Thiên Hạo không nói gì, anh vẫn luôn cho rằng lúc nào anh cũng tốt bụng. Ít nhất, lúc đối mặt với Cố Niệm Niệm cô, vẫn luôn là như thế.
“Kỷ Thiên Hạo, tôi biết anh không thích anh cả của tôi, cảm thấy anh ấy là một người đàn ông vô dụng. Thật ra không phải như vậy đâu, anh cả thực sự có chỗ khó của anh ấy. Tôi không cầu xin anh tôn trọng anh cả, nhưng, nhưng cũng không hi vọng anh xúc phạm anh ấy. Dù sao, anh ấy là anh cả của tôi, tôi sẽ rất buồn.” Cố Niệm Niệm không biết tại sao cô muốn nói những lời này với Kỷ Thiên Hạo, chỉ là mỗi lần thấy Kỷ Thiên Hạo xúc phạm anh cả mình hết mức có thể, cô đều cảm thấy rất đau lòng.
Ánh mắt Kỷ Thiên Hạo phức tạp nhìn Cố Niệm Niệm, đột nhiên thờ ơ lên tiếng: “Tôi nghĩ là điều em nên lo lắng bây giờ chính là chúng ta phải rời khỏi đây bằng cách nào.”
“….” Cố Niệm Niệm không lên tiếng, buồn bã nhìn về phía cửa lớn. Lời nói của cô không quan trọng gì, giống như địa vị xấu hổ của cô ở nhà họ Kỷ cũng là không quan trọng gì.
Kỷ Thiên Hạo nhìn Cố Niệm Niệm đau khổ như vậy, lại cảm thấy đau lòng. Cái đồ này sao vẫn không hiểu chứ? Dựa vào thân phận và địa vị bây giờ của Kỷ Thiên Hạo anh căn bản không cần tranh giành với Cố Thanh Hoa. Nguồn gốc của tất cả những chuyện này đều là cô, nhưng rất rõ, cô gái ngốc nghếch này không hiểu nỗi khổ tâm của anh.
Khẽ thở dài, anh di chuyển mông đến bên cạnh Cố Niệm Niệm: “Muốn tôi chung sống hòa bình với Cố Thanh Hoa, điều kiện duy nhất chính là em không được ở sau lưng anh lén lút chạy qua thăm hắn!” Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi, nếu như không thể, cậu hai nhà họ Kỳ anh thật sự muốn lên tiếng, trực tiếp hạ lệnh cho vật nhỏ này không bao giờ được gặp Cố Thanh Hoa nữa. Hừ! Vì lợi ích toàn cục anh đã rất nhân nhượng rồi.
Cố Niệm Niệm trầm mặc, trầm mặc rất lâu!
Vẻ mặt của Kỷ Thiên Hạo vì sự im lặng của Cố Niệm Niệm mà bao phủ một lớp khát máu đầy hung ác, ánh mắt anh tăm tối lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Niệm, hừ một tiếng: “Tiếc nuối không cam lòng! Có điểm nào không cam lòng! Không có đạo lý nào tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này đều để một mình Cố Thanh Hoa chiếm lấy!”
Nghiêng người lại, Cố Niệm Niệm hờ hững liếc nhìn Kỷ Thiên Hạo: Có chút tố cáo, có chút tức giận, có chút đau khổ. Tất cả đã diễn biến trong ánh mắt của Kỷ Thiên Hạo: Anh là một ác quỷ.
Kỷ Thiên Hạo giận dữ đứng dậy, bước chân đầy sự thù hận giống như một vị hoàng đế nằm trên giường. Đột nhiên anh lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Lại đây! Anh muốn nghỉ ngơi.”
Cố Niệm Niệm nghi hoặc nhìn anh, ánh mắt kia mang theo sự kinh ngạc: Cậu hai nhà họ Kỷ anh muốn nghỉ ngơi, liên quan gì đến tôi?
Kỷ Thiên Hạo thấy Cố Niệm Niệm không có động tĩnh gì, dứt khoát xuống giường, túm lấy cổ áo của cô xách lên giường. Sau đó, cẩn thận đặt cô vào trong vòng tay của mình, lúc này mới thoải mái ôm lấy cô, ngủ một cách khoan thai….
Cố Niệm Niệm khẽ chớp mắt, lúc này mới phản ứng lại: Cô là gối ôm của cậu hai nhà họ Kỷ anh sao?!
Khẽ thở ra một hơi, Cố Niệm Niệm không động đậy được liền để tùy ý Kỷ Thiên Hạo ôm: “Kỷ Thiên Hạo, tôi muốn ra ngoài.”
Kỷ Thiên Hạo thở một cách ổn định, không lên tiếng.
“Kỷ Thiên Hạo thực ra con người Đồng Mặc Phi rất tốt đúng không?”
Vẫn không lên tiếng, chỉ là hơi thở nặng nề hơn một chút.
“Kỷ Thiên Hạo, anh hãy đối xử tốt với Đồng Mặc Phi, chúng ta không hợp ở bên cạnh nhau.”
“Kẹt kẹt” giống như âm thanh nghiến răng.
“Kỷ Thiên Hạo, lần này sau khi chúng ta chạy thoát được thì chia tay đi.”
“Cố, Bắc, Bắc! Nếu như em dám nói thêm một câu nào nữa, tôi sẽ bóp chết em!” Người nào đó cuối cùng cũng có động tĩnh, chỉ là động thái có phần hơi quá, khiến Cố Niệm Niệm bị dọa sợ mà giật mình: “Cố Niệm Niệm, em muốn ra ngoài sao?” Qua một lúc lâu, Kỷ Thiên Hạo đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Muốn.” Trong lòng Cố Niệm Niệm vẫn còn sợ hãi trả lời, sợ anh thực sự sẽ bóp chết cô. Dù sao, cái đầu nhỏ dễ thương của cô vẫn không đủ mạnh, không thể đấu lại được cậu hai nhà họ Kỷ.
“Vậy nhắm mắt lại, để tôi ngủ một giấc thật tốt.” Cuối cùng người nào đó thở dài một tiếng.
“Được.” Cố Niệm Niệm hiền dịu gật đầu, trong lòng lại nghĩ đợi Kỷ Thiên Hạo ngủ, cô phải tự mình nghĩ cách trốn thoát. Cũng không biết anh hai bây giờ thế nào, cô thật sự rất lo lắng.
Nghĩ một lúc, Cố Niệm Niệm cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, tận đến khi hơi thở đáng yêu phả vào mặt Kỷ Thiên Hạo, lúc này anh mới từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút gầy của cô, không nhịn được liền thở dài.
Anh đi đến trước cửa lớn, gõ mấy tiếng theo quy luật, cửa lớn cứ như vậy được mở ra từ bên ngoài: “Lão đại, có yêu cầu gì?”
Kỷ Thiên Hạo nghênh ngang bước ra ngoài, uể oải duỗi eo: “Bên phía Cố Thanh Hoa thế nào rồi?”
“Đã tham gia vào kế hoạch của Kỷ Gia Phong, nghe nói không phải là một con số nhỏ.” Nếu như bị vạch trần, không thể tránh khỏi án tử hình: “Lão đại có tính toán gì?”
“Tiếp tục phải người theo dõi, tạm thời không cần động vào Cố Thanh Hoa.”
Hách Đức cau mày: “Nhưng bên Mỹ đang hối thúc, nếu như bây giờ lão đại không động thủ, sợ là bên trên sẽ trực tiếp phải người qua.”
Kỷ Thiên Hạo khẽ nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hách Đức: “Nói đi, bọn họ định phái ai qua?” Nếu như không bằng chứng chính xác, Hách Đức tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
“Selena!”
“….!”
Kỷ Thiên Hạo lặng lẽ ngồi trong căn phòng, tóc có chút rối. Anh ngậm một điều thuốc trong miệng, cả người bị bao phủ trong một mảng bao la mờ mịt. Cố Niệm Niệm mở mắt ra, nhìn thấy Kỷ Thiên Hạo cách đố không xa có chút thương tâm kinh ngạc hơi há miệng. Tên này đang đóng vai là người sầu muộn sao?
Kỷ Thiên Hạo quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt mơ mơ màng màng của Cố Niệm Niệm, anh hít một hơi thuốc sau đó lại phun ra, lại ngước lên lần nữa nở nụ cười bướng bỉnh lương thiện: “Có phải cảm thấy lúc tôi sầu muộn đặc biệt nội hàm không?” Tóc anh bay bay, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung rất đẹp: “Thế nào? Nhìn đến ngốc rồi? Không phải là đã yêu tôi đấy chứ?” Anh tùy hứng nói, ôm Cố Niệm Niệm vào lòng.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Niệm Niệm ửng đỏ, vội vàng lắc đầu, lo lắng muốn vạch rõ mối quan hệ của hai người.
“Không cần vội vàng muốn phủ nhận như vậy? Em thật sự không sợ tôi vì tổn thương lòng tự trọng của mình mà tự sát sao?” Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ của Cố Niệm Niệm, nhàn nhã lên tiếng.
Cố Niệm Niệm có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm Kỷ Thiên Hạo, trong lòng nghĩ: Anh chắc chắn da mặt anh mỏng như vậy?
Kỷ Thiên Hạo nhận được suy nghĩ từ trong ánh mắt của Cố Niệm Niệm, không nhịn được khẽ ho hai tiếng: “Ở đây có ti vi, có muốn…”
“Không muốn!” Không đợi Kỷ Thiên Hạo nói hết, Cố Niệm Niệm liền kiên quyết đứng dậy khỏi người anh, sau đố đi đến lối thoát duy nhất của căn phòng: “Kỷ Thiên Hạo, chúng ta hãy nghĩ cách trốn thoát khỏi đây.”
Người nào đó không muốn chạy trốn, trống vắng lên tiếng: “Em cảm thấy cánh cửa có hai lớp bảo vệ chúng ta có cách nào để trốn thoát sao?”
Cố Niệm Niệm chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào hàng rào sắt một cách nghiêm túc: “Lẽ nào chúng ta phải khoanh tay chờ chết sao?”
Kỷ Thiên Hạo liếc nhìn Cố Niệm Niệm, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt cô, ôm cô trở lại giường: “Đã đến thì an tâm ở lại đi, nghĩ nhiều như vậy chúng ta cũng không chạy thoát được đâu.”
Cố Niệm Niệm nghi hoặc nhìn anh, lông mày nhíu chặt: “Kỷ Thiên Hạo, có phải anh không muốn chạy trốn?”
Kỷ Thiên Hạo có chút sững sờ, cái này có thể bị phát hiện?! Nhưng, bản thân tại sao lại không muốn trốn ra chứ? Lẽ nào mình có âm mưu?
Ngay cả khi có, một âm mưu nhỏ anh cũng không muốn bị Cố Niệm Niệm phát hiện. Nên, anh học Cố Niệm Niệm ngây thơ chớp mắt: “Không phải tôi không muốn trốn ra, mà là thực tế không có cách nào để trốn ra. Em cũng nhìn thấy, trong ngoài chỉ có một cái cửa, còn có hai lớp bảo vệ, em chắc chắn chúng ta có cách để trốn thoát?”
Cố Niệm Niệm chán nản nhìn anh, biết những lời anh nói đều là thật: “Nhưng, chúng ta không thể bị nhốt mãi ở đây?” Cô đang vật lộn với cái chết.