Tiểu Thư Ngây Thơ

“Sẽ không bị nhốt ở đây mãi.” Kỷ Thiên Hạo lười biếng lên tiếng.

“Anh nghĩ ra cách rồi?”

Kỷ Thiên Hạo thật sự không muốn phá bỏ khung cảnh đẹp đẽ trước mặt, nhưng không có cách nào, cuối cũng anh vẫn nhún vai nói: “Không phải là tôi đã nghĩ ra cách mà là bọn chúng cuối cùng cũng sẽ xử lý chúng ta.”

Im lặng một lúc, Cố Niệm Niệm lại lên tiếng: “Kỷ Thiên Hạo, anh nói chúng ta thật sự sẽ chết ở đây sao?”

“Rất có khả năng!”

“Tại sao anh lại không lo lắng gì hết vậy?”

“Tôi lo lắng, chúng ta sẽ không chết sao?” Kỷ Thiên Hạo nhìn cô một cách kỳ lạ.

“Nhưng cũng phải có phản ứng chứ?”

Cố Niệm Niệm không nói nên lời, im lặng một lúc, cô lại lên tiếng: “Kỷ Thiên Hạo, hay là anh thương lượng với bọn chúng đi, chúng ta giao tiền chuộc có được không?”

“Tại sao lại là tôi?” Kỷ Thiên Hạo khẽ nheo mắt, lường biếng lên tiếng.

“Bởi vì trông anh có vẻ rất có tiền.” Cố Niệm Niệm bĩu môi, chột dạ nói.

Kỷ Thiên Hạo suy nghĩ nhìn dáng vẻ đáng yêu của Cố Niệm Niệm, khẽ hừ một tiếng nói: “Cho dù thương lượng được, vậy ai sẽ là người trả tiền chuộc?”


Im lặng một lúc, Cố Niệm Niệm rất có nghĩa khí lên tiếng: “Kỷ Gia Phong!”

Đáp án này khiến Kỷ Thiên Hạo rất thích thú, anh lại nhích đến bên cạnh Cố Niệm Niệm, tò mò hỏi: “Tôi cứ nghĩ sẽ là Cố Thanh Hoa, tại sao lại là Kỷ Gia Phong?”

“Bởi vì anh ta có tiền.” Đương nhiên là! Bởi vì cô không muốn anh cả mình rơi vào nguy hiểm, vậy nên trước mắt chỉ có Kỷ Gia Phong là có vẻ tốt.

Đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Thiên Hạo khẽ nheo lại, giọng nói cũng không còn thoải mái như trước. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút chột dạ của Cố Niệm Niệm, bất mãn bĩu môi: “Nói dối! Cẩn thận mũi của em sẽ bị dài ra.”

Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn anh, theo bản năng sờ lên mũi của mình. Vẫn tốt!

“Anh cảm thấy cách này của tôi thế nào?” Cố Niệm Niệm hưng phấn hỏi.

“Chả ra sao. Em sợ anh cả của em bị thương nên không để anh ta tới, sao em lại không lo lắng Kỷ Gia Phong rất có khả năng vì việc này mà mất mạng? Lại nói dù sao anh ấy cũng là anh cả của tôi, em như vậy cũng thật là ích kỷ?”

Cố Niệm Niệm lập tức nghẹn lời, mím môi, cô buồn bã lên tiếng: “Hóa ra anh vẫn lo lắng cho Kỷ Gia Phong.”

Lo lắng cái rắm! Anh chỉ là không muốn để cô hưng phấn mà thôi.

Hừ! Vật nhỏ này, muốn chơi âm mưu với cậu hai nhà họ Long anh, cô vẫn còn non lắm! Cô cho rằng như hình với bóng với người vợ điên Đồng Mặc Phi kia, anh sẽ không có cách nào bắt được cô sao? Lại muốn giấu anh đi gặp cái đồ bỏ đi Cố Thanh Hoa kia, hừ hừ! Nợ này chúng ta sẽ tính toán rõ ràng một lần! Bị giam ở đây, bất luận cô có chạy, có nhảy, có khóc, có la hét đến thế nào cũng không có ai đến cứu cô.

Ngước mắt lên, anh lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt rối bời của Cố Niệm Niệm: “Vật nhỏ, sợ rồi?”


Cố Niệm Niệm trừng mắt nhìn anh, có quỷ mới không sợ!

“Đừng lo lắng, theo như tôi phân tích, nếu đúng như tối qua bọn chúng nói muốn lấy mạng của chúng ta, sẽ không nhốt chúng ở đây. Bây giờ bọn chúng lại nhốt chúng ta ở đây, rõ ràng bọn chúng có mục đích khác, trong khoảng thời gian này sẽ không làm hại chúng ta. Yên tâm!”

Khuôn mặt nhỏ vô cùng xinh đẹp của Cố Niệm Niệm vẫn không ngừng xoắn xuýt: “Vậy anh nói, bọn chúng còn có mục đích gì? Không phải sẽ gây bất lợi cho anh cả chứ?!” Cô hoảng sợ, không để ý đến sự tồn tại của Kỷ Thiên Hạo, đột nhiên đứng dậy, cả người nôn nóng không yên.

Kỷ Thiên Hạo bị rơi xuống đất, trên khuôn mặt đẹp trai hoang dại đột nhiên bao phủ khói mù: Cô nhóc này, nếu cứ tiếp tục như này, tôi thực sự không thể đảm bảo tên ngốc Cố Thanh Hoa ngày mai có thể nhìn thấy ánh mặt trời không!

Thấy dáng vẻ từ mặt đất bò lên của Kỷ Thiên Hạo, lúc này Cố Niệm Niệm mới cảm thấy áy náy nói: “Cái kia….anh không sao chứ?”

“Không chết được!” Kỷ Thiên Hạo trừng mắt nhìn cô, sau đó ở trên đỉnh đầu Cố Niệm Niệm lười biếng lên tiếng: “Cố Niệm Niệm, rốt cuộc em cảm thấy Cố Thanh Hoa có gì tốt?”

Nhắc đến Cố Thanh Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Niệm không tự nhiên ửng đỏ: “Anh cả anh ấy….rất dịu dàng, rất cố gắng, hơn nữa luôn đấu tranh để tốt hơn. Anh ấy giống như mặt trời….không đúng, anh ấy giống như một bông hoa hướng đương, ấm áp, dám nghĩ dám làm….”

Cố Niệm Niệm thao thao bất tuyệt nói, Kỷ Thiên Hạo lại nghe đến mức ghen tị không ngừng: “Vậy trong mắt em tôi là người như thế nào?”

Cố Niệm Niệm cắn môi im lặng một lúc, sau đó mới yếu ớt lên tiếng: “Anh thực sự muối tôi nói?”

“Nói!”


“….Thật ra, anh trái ngược với anh cả….”

Trái ngược với cái đồ bỏ đi Cố Thanh Hoa kia, cái đấy không phải nói anh rất đàn ông sao?! Cái rắm! Cố Niệm Niệm khen Cố Thanh Hoa nửa ngày, cuối cùng đưa ra một kết luận anh trái ngược với Cố Thanh Hoa. Vậy anh ở trong lòng cô rốt cuộc là dáng vẻ như thế nào: Rất tàn nhẫn, rất khát máu, không cố gắng, không có chí tiến thủ?! Mẹ nó! Cố Niệm Niệm, em thật giỏi!

Kỷ Thiên Hạo kìm nén sự tức giận đang muốn bùng phát, một lần nữa hỏi: “Từ đâu em nhìn ra Cố Thanh Hoa dịu dàng có chí tiến thủ?”

Cố Niệm Niệm khẽ liếm môi, qua một lúc mới ngại ngùng lên tiếng: “Tất cả tinh lực của anh cả đều dồn lên công ty, anh ấy luôn muốn tích cực hướng lên trên. Cũng rất tỉ mỉ chu đáo quan tâm tôi và Tử Ngôn, anh ấy chính là….”

“Chính là tên khốn bán em gái mình cầu vinh!” Kỷ Thiên Hạo khinh thường lạnh lùng hừ một tiếng, một câu nói khiến Cố Niệm Niệm vô cùng khó chịu.

“Lúc đó là tôi tự nguyện gả vào nhà họ Kỷ, không liên quan gì đến anh cả….” Cô cãi lại, trong lòng lại xuất hiện một nỗi buồn. Khịt khịt mũi, mắt cô có chút ướt.

Kỷ Thiên Hạo lạnh lùng nhìn bộ dạng đáng thương của cô, lại cảm thấy trong lòng không vui: “Vậy sao tôi lại trái ngược với Cố Thanh Hoa?” Anh nghiến răng nói.

“Cả ngày anh không cố gắng kinh doanh. Cho dù anh với Kỷ Gia Phong thể nào, cũng không nên cướp bạn gái của anh ấy, anh quả là một….” cặn bã, hai từ này Cố Niệm Niệm tuyệt đối không nói ra, nhưng Kỷ Thiên Hạo lại tự mình bổ sung thêm.

Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn anh, trong đôi mắt lấp lánh xoẹt qua một tia thành tựu: Kỷ Thiên Hạo, anh thật sự là tự mình biết mình mà!

Kỷ Thiên Hạo lạnh lùng cười một tiếng, đối với loại nịnh hót như này mẹ nó anh thật sự khó chịu mà!

“Cố Niệm Niệm, em có biết cái gì gọi là bị người khác bán không, còn vui vẻ đếm tiền giúp người nhà?” Cánh tay đang vòng qua cổ Cố Niệm Niệm của Kỷ Thiên Hạo đột nhiên siết chặt, ngay cả những lời nó ra đều mang theo sự không vui.

Cố Niệm Niệm không lên tiếng, chỉ là khóe miệng vừa cong lên liền rủ xuống, nụ cười ấm áp ban đầu có chút đau thương buồn bã: “Tôi chỉ muốn giữ được một phần tình cảm, không bao giờ vứt bỏ, sống chết nương tựa vào nhau…” Lời nói của cô hờ hững, lại mang theo một nỗi buồn không thể giải thích.

Khi Kỷ Thiên Hạo ngẩng đầu lên nhìn cô, liền nhìn thấy một giọt nước mắt trong vắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Lúc đó, trái tim anh bị đâm một cái rất đau, lại mang theo một chút cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.


Trong phòng quan sát.

“Anh Đức, sao lão đại lại đột nhiên dừng lại giữa chừng?”

Hách Đức cau mày, không lên tiếng.

“Các người xem, âm mưu của lão đại không thực hiện được, sao lại cười vui vẻ như vậy?”

“Không phải thần kinh của lão đại không bình thường chứ?”

“Không phải đâu….”

“Lẽ nào…..” Hách Đức dừng lại một lúc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào anh: “Đây là phải ứng khác của sự thẹn quá hóa giận?!”

Mọi người đều kinh ngạc!

Kỷ Thiên Hạo buông Cố Niệm Niệm ra, đôi mắt sắc bén đột nhiên nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trong phòng, sau đó từ từ đi về phía cửa, dùng lực đập mạnh mấy cái: “Trưa rồi, không cho ăn cơm hả? Mang lên phong phú một chút được không, nếu không cẩn thận ông đây băm vằm mấy người!” Rõ ràng là không hài lòng.

Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn Kỷ Thiên Hạo: Rốt cuộc ai mới là kẻ bắt cóc?!

Bữa trưa thực sự rất phong phú: Nếu như Cố Niệm Niệm đoán không sai, phần bít tết trong tay Kỷ Thiên Hạo chính là tay nghề của một đầu bếp của một khách sạn năm sao nào đó, mà món cháo vịt thanh đạm trong tay cô và điểm tâm cũng cùng một khách sạn. Không phải bọn bắt cóc đang ngược đãi cô sao, chỉ cho cô một phần cháo và một chút điểm tâm, cô rất ít ăn những món mặn có, đây là thói quen được hình thành qua nhiều năm.

Mặc dù có chuẩn bị cho cô dâu tây, nhưng Cố Niệm Niệm đói lâu như vậy rồi, lúc này thứ thu hút cô chính là phần bít tết trong tay của Kỷ Thiên Hạo. Nhưng cô nhìn người đàn ông thích thú ăn và nhai phần bít tết kia, không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Kỷ Thiên Hạo mỉm cười, rất hào phóng cắt một miếng nhỏ đưa đến miệng Cố Niệm Niệm. Cố Niệm Niệm khẽ liếm môi, theo bản năng nhai mấy miếng, lại đột nhiên cảm thấy dạ dày quằn quại, vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh nôn ra. Dạ dày rất khó chịu nôn mửa hết ra, khiến cô lập tức cảm thấy tay chân đều không còn sức lực, cả người mềm nhũn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận