Edit: Aya Shinta
"Hình như thần y rất có địch ý với bản vương. . ." Sắc mặt Cố Thanh Trạch hơi đen, khóe miệng câu nhẹ ra một nụ cười lạnh không quá vui vẻ.
Bùi Tuân nháy mắt mấy cái, không rõ vì sao mà nhìn về phía Cố Thanh Trạch, "Vương gia sao lại nói vậy?" Hắn giả bộ suy tư một chút, sau đó dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ Vương gia cảm thấy ta để ngươi uống canh cá là đang hại ngươi?"
"Thầy thuốc phải có lòng nhân ái." Đang nói chuyện, Bùi Tuân không khỏi lộ ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, "Ta không thích một người, cũng sẽ không đi hại hắn, huống chi, ta yêu thích vương. . ."
Nhận ra được mình đã nói sai cái gì rồi, Bùi Tuân vội vã chuyển đề tài, trong giọng thoáng qua mấy phần tức giận vì bị oan uổng: "Ta vừa chữa khỏi hai chân của ngươi, lại sao gia hại ngươi, Vương gia không khỏi coi ta thành người như vậy chứ."
Bùi Tuân đột nhiên tức giận như thế, trong lúc nhất thời thì Cố Thanh Trạch không biết nên nói gì cho phải.
Cũng không thể nói cho hắn, mình không thích thịt cá, thậm chí chỉ cần nhìn thấy cá sống đều cảm thấy không ổn, cái này cũng là nguyên do tại sao Vương Phủ lại chưa bao giờ nuôi cá.
Đường đường một Vương gia, vậy mà sợ cá, việc này sao có thể nói lung tung được?
"Thân thể bản vương đã phục hồi như cũ." Cố Thanh Trạch mím mím môi, buộc phải lộ ra một nụ cười, "Không cần uống đồ đại bổ, cảm tạ ý tốt của thần y, lúc trước là bản vương nhất thời nói sai, bản vương thu hồi."
Bùi Tuân nhắc nhở, "Canh cá không coi là đồ đại bổ, nhiều lắm là tiểu bổ, vẫn có thể uống."
Có thể ngưng cái vẫn đề cá kiếc này được hay không!
Cố Thanh Trạch tức giận muốn hất bàn.
Bùi Tuân mơ hồ cảm thấy được Cố Thanh Trạch đang trừng mình một chút, tuy không quá rõ ràng nhưng trong nháy mắt thì hắn cảm thấy tâm tình sung sướng không ít.
Thực sự là đáng yêu.
Tức giận nói không nên lời, nhưng còn muốn mỉm cười để duy trì lễ độ không lúng túng.
Bùi Tuân lấy tay trái chống cằm, híp lại đôi mắt mang theo ý cười mà nhìn Cố Thanh Trạch.
Hồ Thất: . . . Trời ạ, Bùi Tuân, bên trong đầu ngài lại là hình ảnh 18+ sao!
Bùi Tuân: Đừng có xem lung tung những suy nghĩ trong đầu người khác được không?
Cố Thanh Trạch cúi đầu nhìn cái bát canh không biết làm từ cái gì, thật muốn úp lên mặt Bùi Tuân.
Nhịn, nhịn xuống.
Chỉ cần đi dạo Thịnh Kinh với hắn hai ngày, mình liền công thành lui thân. Đúng, Cố Thanh Trạch, hắn là ân nhân cứu mạng của mày, ngàn vạn không thể nổi giận, không thể nổi giận.
Ừ. . . Hít sâu. . .
Tự mình điều tiết một phen, Cố Thanh Trạch thành công biến trở về lại thành vị Vương gia không hề mảy may để ý đến cái gì.
Khi đến, ráng chiều đã trải khắp chân trời. Hai người dùng cơm xong thì sắc trời đã tối, ngoài cửa sổ, không biết tiếng pháo hoa vang vọng từ chốn nào về.
"Hả?"
Đôi mắt đang khép của Bùi Tuân khi nghe được tiếng động này thì chợt mở ra.
Cách đó không xa, Cố Thanh Trạch liếc mắt lại đây, ngữ khí nhàn nhạt, "Làm sao, ngươi cảm thấy hứng thú?"
Bùi Tuân nhẹ gật đầu, đề nghị: "Nghe nói hôm nay là lễ hóa tuyết, thật náo nhiệt, có muốn ra ngoài đi dạo hay không?"
Hóa tuyết là một trong những lễ hội náo nhiệt nhất Thịnh Kinh, vào ngày hôm đó, tuyết lớn tan, khí trời ấm lên, ngụ ý về cuộc sống mới tốt đẹp. Sau đó chẳng biết vì sao, lễ hóa tuyết dần dần thành nagyf trùng phùng nam nữ ngày.
Cố Thanh Trạch tựa như cười mà không cười liếc mắt nhìn hắn, "Hóa tuyết, ngươi cùng ta đi ra ngoài dạo, tựa hồ không thích hợp."
Nghĩa bóng lời của y thì sao Bùi Tuân có thể không nghe hiểu, nhưng Bùi Tuân lại muốn làm bộ nghe không hiểu!
Hắn dứt khoát đứng dậy khỏi ghế, "Ăn no rồi, xuống đi một chút. Huống chi, còn có thể nhân cơ hội này đi dạo chợ đêm Thịnh Kinh, chẳng phải rất hay sao."
Hắn nói xong, cũng không đợi Cố Thanh Trạch đáp ứng mà trực tiếp đẩy cửa đi ra, đi thật xa rồi nhẹ nhàng phán một câu, theo gió mà truyền vào tai Cố Thanh Trạch, "Đi thôi, túi tiền."
Túi...tiền?
Cố Thanh Trạch nhìn bóng lưng Bùi Tuân, cười lạnh.