Edit: Tiểu Hy Hy
Mắt thấy hai người sắp phải biến mất ở trong đám người, Gia Cát Ngọc Kiều vội vàng vắt làn váy theo, chạy chậm đuổi theo bọn họ, đương nhiên nàng chỉ đi theo sau lưng Bùi Tuân và Cố Thanh Trạch, không có đi sóng vai cùng bọn họ, như thế ngược lại giống cái tuỳ tùng nhỏ.
Nhận thấy được phía sau vẫn luôn có người đi theo, Cố Thanh Trạch chỉnh mặt nạ con thỏ, nghiêng đầu nhìn Bùi Tuân, dùng giọng nói nhất quán ôn nhuận như ngọc hỏi, “Người phía sau, ngươi quen không?”
Bùi Tuân cười trả lời, “Tiểu sư muội của Dược Vương Cốc, ra ngoài làm nhiệm vụ khảo hạch, khảo hạch kết thúc trùng hợp đi qua Thịnh Kinh, chờ thêm ngày mai, liền hồi cốc với ta, hôm nay vừa lúc cùng nhau đi dạo ngắm tuyết rơi.”
Gia Cát Ngọc Kiều biết nghe lời phụ họa một câu, làm cái lễ tiết giang hồ, “Tại hạ Ngọc Linh, gặp qua Cửu vương gia. Từng nghe sư huynh nhắc tốt về Vương gia, hiện giờ thấy hai chân Vương gia khang phục, xem ra sư huynh ta có thể công thành lui thân.”
“Ngọc cô nương.” Cố Thanh Trạch hơi gật đầu, gọi một tiếng xem như chào hỏi, tầm mắt thu hồi từ trên người Gia Cát Ngọc Kiều, cũng không nói gì nữa.
Ba người kết bạn mà đi, có người bán hàng bán hồ lô đường lui tới ở trong đám người, Gia Cát Ngọc Kiều lên tiếng ngăn lại, muốn hai xâu hồ lô đường, đưa một xâu trong đó cho Bùi Tuân, “Sư huynh, thỉnh ngươi.”
Bùi Tuân duỗi tay tiếp nhận, không mang theo lời nói tức giận trách cứ nào, ngược lại trong giọng nói lại ẩn ẩn mang theo sủng ý, “Sư muội, sao mới hai xâu, chúng ta có ba người lận mà.”
Gia Cát Ngọc Kiều lộ môi đẹp ở ngoài mặt nạ cắn viên hồ lô đường, ngậm trong miệng, sau đó giải thích nói, “Sư huynh, này ngươi không hiểu, Cửu vương gia người tôn quý như vậy, hẳn là ăn không quen loại ăn vặt dân gian này đi.”
“Ta hiểu Cửu vương gia hơn muội, ta nói hắn ăn, hắn liền ăn.” Bùi Tuân xem xét liếc mắt nhìn Gia Cát Ngọc Kiều, rất là tự tin nói.
Dừng một chút, nhìn hồ lô đường trong tay, hãy còn nhẹ giọng: “Hồ lô đường này nhiều viên như vậy, cũng đủ hai người ăn…”
Nói, duỗi tay tháo mặt nạ Cố Thanh Trạch, động tác bất ngờ này làm Cố Thanh Trạch đột nhiên không kịp phòng ngừa, nửa điểm không phản ứng lại được, ngoài miệng đã nhét vào một thứ ngọt ngào, cùng với tiếng nói thanh lãnh hơi trầm xuống của nam hồ ly bên, “Cắn một miếng.”
Cố Thanh Trạch muốn nhăn mặt cự tuyệt, nhưng lời nói kế tiếp của hắn lại cường ngạnh mà sửa lại ý tưởng của hắn, “Hồ lô đường này đã vào miệng của người, liền không có đạo lý không ăn, hay là răng Vương gia không tốt? Hay là nói… Muốn cho ta ăn hồ lô đường từng bị người chạm vào, hửm?”
Hắn cười khẽ, thanh tuyến trong bóng đêm lại có vài phần cảm giác mê hoặc, “Nếu là vế sau, ta thật sự không ngại.”
Cố Thanh Trạch hung tợn cắn xuống đầu viên hồ lô đường kia, đôi mắt kia ánh lên ánh sáng lập lòe, hình như bị chọc tức không nhẹ.
Tên nhóc này, luôn chẳng biết xấu hổ dùng ngôn ngữ khinh bạc mình, thật sự vô sỉ!
Gia Cát Ngọc Kiều ở một bên che miệng cười trộm.
Bùi Tuân từ từ bỏ viên hồ lô đường mà Cố Thanh Trạch đã cắn mất một nửa kia vào miệng, cắn nửa viên, ngậm trong miệng, “Hồ lô đường này, thật ngọt…”
Hai tay Cố Thanh Trạch dính sát vào hai bên mặt nạ, sợ không biết lúc nào Bùi Tuân đột nhiên tập kích.
Tuy rằng bây giờ không thể thấy phong thái dưới lớp mặt nạ con thỏ, nhưng nhất định là mặt đỏ như trái đào, dung nhan tuấn mĩ kinh vi thiên nhân.
Gia Cát Ngọc Kiều vui tươi hớn hở mà ăn hồ lô đường, một bàn tay đẩy Bùi Tuân tiếp tục đi lên trước, “Sư huynh sư huynh, kiều bên kia có một cây tục duyên thụ, nghe nói có thể viết nguyện vọng của mình, cho dù là nguyện vọng gì đều sẽ thực hiện, rất linh, chúng ta đi thử xem…”
Bùi Tuân bị đẩy lên phía trước theo bản năng mà đi kéo tay áo Cố Thanh Trạch, người sau tuy rằng đè thấp giọng, lại không khó nghe ra nghiến răng nghiến lợi trong giọng nói, “Bổn vương sẽ tự mình đi.”
Bùi Tuân sửng sốt, ngay sau đó cười khẽ: “Vậy người đừng ném.”
Ai sẽ ném chứ! Nghĩ bổn vương là tiểu hài tử ba tuổi sao?
Lại một lần, Vương gia đại nhân tức giận muốn lật bàn.