Tìm Kiếm Nam Chủ Đa Nhân Cách

Editor: Tiểu Hy Hy

Bờ bên kia của Thiên Hồ Kiều, có một cây đại thụ cực kỳ to lớn, cây đại thụ này mọi người không biết tên, chỉ biết là rất nhiều năm trước nó đã luôn tồn tại ở đây.

Cây này kết trái, nhìn kỹ chút sẽ nhận ra là hình dáng một quả tim, trái cây rất thơm, lại không thể ăn được, mỗi khi đến lúc dưa chín cuống rụng thì thứ trái cây kia sẽ lập tức biến thành một tờ giấy màu đỏ, trên đó viết những lời hứa hẹn và tên của những đôi tình nhân.

Đây cũng mang ý nghĩa là cảm tình của hai người sẽ được trọn vẹn.

Đã từng có một đôi tình nhân, tách ra bởi vì nguyên nhân nào đó, nhiều năm sau hai người ngoài ý muốn tương ngộ tại đây, thứ quả đã lâu không chín kia nay bỗng nhiên chín, sau đó rơi xuống ngay tại đó, trái cây hóa thành mảnh giấy đỏ kia, trên đó viết tên của đôi tình nhân.

Hai người cũng tại nơi đó, dưới bóng cây đại thụ, tái tục tiền duyên.

Đó cũng là ngọn nguồn của cái tên Tục Duyên thụ.

"Thật là một thân cây kỳ diệu." Bùi Tuân nghe người giữ cây kể chuyện xưa, nhịn không được cảm thán, "Nhưng mà, này đó đều chỉ là truyền thuyết... Sẽ không thật sự tồn tại trong hiện thực chứ?"

Chỉ thấy người giữ cây thoạt nhìn hơn năm mươi kia vuốt chòm râu khẽ mỉm cười, "Nếu tin ắt là thật, không tin, chẳng qua là suy nghĩ của mỗi người mà thôi."

Gia Cát Ngọc Kiều dừng động tác cắn hồ lô lại, gật đầu như giã tỏi, lấy ra ba thỏi bạc từ bên hông đặt lên bàn, "Ừ ừ, được, đại thúc, xin ông cho chúng tôi ba tờ giấy đỏ cùng với ba cây bút lông, chúng ta muốn viết một tâm nguyện."

Bùi Tuân vừa đề bút viết, vừa hỏi: "Đại thúc, tại sao người bên này lại ít như vậy?"

Cố Thanh Trạch vẫn luôn im miệng không nói gì chậm rãi lên tiếng, giải thích nghi hoặc của Bùi Tuân, "Mỗi năm tuyết rơi, dưới tàng cây Tục Duyên luôn có người tới hứa nguyện, trước lúc trái cây chưa dưa chín cuống rụng, thì không thể đến nữa, cả đời chỉ có cơ hội một lần."

Tay đề bút của Cố Thanh Trạch thoáng dừng, cuối cùng bỏ thêm một câu, "Cho nên, mỗi một tâm nguyện đều rất quan trọng, càng phải cẩn thận."

Bên cạnh, Bùi Tuân đã viết xong từ khi nào, sau khi gấp giấy lại thì bỏ vào chiếc túi thơm mà người giữ cây chuẩn bị tốt từ trước, "Ta xong rồi, các ngươi viết xong chưa?"

Lời nói của hắn vừa ra, Gia Cát Ngọc Kiều đứng bên phải hắn cũng viết xong rồi cất vào túi thơm, "Được, được. Có chút kích động, hy vọng Tục Duyên thụ này có thể giúp mộng tưởng của ta trở thành sự thật!"

Nói xong, động tác hai người nhất trí mà đưa ánh mắt về phía Cố Thanh Trạch, nhưng thấy tờ giấy đỏ của người sau vẫn trống trơn, nửa chữ cũng chưa viết.

"Các ngươi nhìn ta làm gì?" Giọng nói thanh nhuận như ngọc, mang theo một chút hoảng loạn phát ra từ sau tấm mặt nạ thỏ con, "... Ta, còn chưa nghĩ xong."

Bùi Tuân mang mặt nạ hồ ly không biết đang dùng loại biểu tình gì nhìn Cố Thanh Trạch, khựng lại nửa tức, sau đó để túi thơm của Gia Cát Ngọc Kiều và bản thân mình vào trong tay Cố Thanh Trạch, "Đợi lát nữa giúp chúng ta treo lên cây, ta với sư muội đến bên cạnh cầu chờ ngươi."

"Ừm." Cố Thanh Trạch gật đầu, Bùi Tuân nâng bước rời đi, Gia Cát Ngọc Kiều dẫn theo làn váy đi theo phía sau.

Đặt hai cái túi thơm này lên bàn, Cố Thanh Trạch thầm thở dài một hơi, thật không biết nên viết gì mới tốt.

Người giữ cây kia bỗng nhiên cười nói với Cố Thanh Trạch: "Công tử, không cần vặn óc suy nghĩ nên viết gì, hết thảy tùy tâm là tốt rồi."

Khi nói chuyện, nơi xa bỗng thổi đến một trận gió, làm chiếc túi thơm vẫn chưa khâu lại kia mở ra, một tờ giấy đỏ thật tự nhiên hào phóng mà bay ra.

Không khéo, dừng ở trước mắt Cố Thanh Trạch.

―― Nguyện cùng Cố Thanh Trạch bên nhau ngàn năm.

Chữ viết này, khí thế bàng bạc, cứng cáp tuấn dật, không khác gì nét chữ được viết trên phương thuốc.

Hắn chỉ liếc mắt một cái, đã lập tức nghiêng đầu như lâm phải đại dịch, nhìn ra nơi xa.

Cử chỉ này cũng chỉ mất nửa tức, người giữ cây không phát hiện khác thường của Cố Thanh Trạch, thấy gió thổi qua, vội vàng gom hết túi thơm trên bàn, ngoài miệng ồn ào, "Phong quá, ngăn hề, vận may à vận may."

Gom đồ xong, người giữ cây ngẩng đầu hỏi: "Công tử, ngươi nghĩ ra được chưa?"

Mái tóc đen như mực của nam nhân chậm rãi rũ xuống, giọng nói trầm thấp kéo dài của hắn từ từ truyền vào tai người đối diện, "Nghĩ kỹ rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui