Tìm Trăng Đáy Nước


Lý Minh Trí kiên nhẫn ngồi xem Uyển Nhi vẽ.

Nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng anh thấy bình yên, nhẹ nhõm, chuyên tâm nhìn theo đường nét từ tay cô mà không nghĩ ngợi bất cứ điều gì.

Đôi môi anh treo nụ cười ấm áp.

Đã mười năm, từ khi tiếp quản tập đoàn, anh không có nhiều thời gian tĩnh lặng như thế.

Thật cảm ơn cô gái dịu dàng trước mặt này.Lý Minh Trí còn mê mải ngắm nhìn, Uyển Nhi xoay giá vẽ cho anh xem trọn vẹn toàn cảnh.

Trông như tranh thuỷ mặc nhưng không buồn mà sống động.

Dù chỉ có gam màu xám của bút chì, vẫn có thể nhìn ra sự lung linh của cảnh vật.Không kiềm được, anh tán thưởng thành lời: “Tuyệt thật!” Nghe vậy Uyển Nhi mỉm cười vui vẻ: “Cảm ơn anh quá khen! Nếu anh không chê, cho tôi gửi bức tranh này tặng bé gái!” Lý Minh Trí gật đầu đồng ý.

Uyển Nhi cuộn tròn bức tranh lại, lấy dây kẽm nhiều màu cột thành chiếc nơ to trao cho Lý Minh Trí.


Anh trân trọng nhận lấy, thầm nghĩ, đem món quà này về An Nhiên sẽ rất vui.

Hôm đem bức tranh “Mùa bướm” về treo trong phòng khách, bé rất thích, ngồi ngắm mãi.

Còn hỏi anh đủ thứ câu hỏi về tác giả và nguồn gốc bức tranh, may mà anh và Lê Đăng Khoa có chuẩn bị, trả bài không thiếu thứ gì.

Đăng Khoa còn khuyến mãi tặng thêm cho bé tấm hình Ngô Uyển Nhi đứng cạnh bức tranh, An Nhiên vui vẻ cười toét miệng.“Tôi rất hài lòng về cô.

Hai ngày nữa cô có thể sắp xếp buổi sáng, để gặp con gái tôi.

Nếu hai bên quý mến nhau, cô sẽ chính thức làm gia sư cho con bé.” Lý Minh Trí nói ngắn gọn. Uyển Nhi nghe mà vui sướng vô cùng, đúng như cô dự đoán và mong đợi, cô sắp được làm gia sư cho con gái Lý Minh Trí.

Có cơ hội tiếp xúc với đứa bé này rồi. “Đăng Khoa sẽ hẹn cụ thể với cô sau.

Cảm ơn cô rất nhiều về buổi gặp mặt hôm nay.

Cũng cảm ơn bức tranh cô tặng con gái tôi.

Tôi đi trước.

Hẹn gặp lại.” Lý Minh Trí đưa tay ra bắt tay Uyển Nhi, chào tạm biệt.Uyển Nhi ngồi ngoài nắng lâu, gương mặt ửng hồng, cộng thêm niềm vui sướng, ánh mắt lấp lánh cười.

Hé mở đôi môi tươi tắn căng mọng, cô nở nụ cười tươi tắn, giơ cánh tay nhỏ nhắn bắt lấy bàn tay to lớn rắn chắc của Lý Minh Trí: “Dạ, cảm ơn anh! Hẹn gặp lại.”Mãi vui sướng, Uyển Nhi không để ý thấy Lý Minh Trí bước ra cổng mà tay trái khẽ chạm vào lòng bàn tay phải, nơi vừa tiếp xúc với bàn tay mềm mại, thanh mảnh của cô.Thu xếp hoạ cụ vào túi, Uyển Nhi nghĩ Lý Minh Trí đã trả tiền nước, nhưng vẫn lịch sự gọi nhân viên thanh toán, anh nhân viên chỉ cười nói: “Dạ đã thanh toán xong ạ! Cảm ơn quý khách.

Chúc quý khách một ngày vui vẻ!” Uyển Nhi gật đầu chào rồi đặt xe trở về, mang theo nụ cười rạng rỡ.Về đến nhà, ăn trưa xong liền nhận được tin nhắn của Lê Đăng Khoa, hẹn sáng thứ sáu gặp nhau lúc bảy giờ ba mươi tại công viên Vinhomes Central Park (1).


Vừa đọc tin nhắn thì Lê Đăng Khoa gọi điện đến, nói rõ với cô hôm đó sẽ tổ chức như buổi picnic (2), nói cô không cần ăn sáng trước và anh ấy sẽ sang đón cô.

Uyển Nhi nói không cần phiền anh, cô có thể tự đến được.

Nhưng Đăng Khoa chỉ cười trong điện thoại, nói bảy giờ sẽ đến đón.

Đăng Khoa không hỏi địa chỉ, cô biết hồ sơ của cô, anh đã nắm trong tay.Uyển Nhi nghĩ gặp bé lần đầu, nên chuẩn bị một món quà tặng, mà tặng gì đây? Vừa tỏ thành ý vừa dễ thương, không quá tầm thường cũng đừng quá sang trọng.

Suy nghĩ cả buổi chiều chưa nghĩ ra gì.

Chợt nhớ đến rổ búp bê hồi nhỏ Uyển Nhi học mẹ tự móc.

Búp bê này Uyển Nhi rất quý nên bảo quản kỹ lưỡng, mỗi con cho vào túi zip, cho túi hút ẩm vào, dù đã làm lâu rồi nhưng vẫn còn mới tinh. Uyển Nhi chọn ra hai con xinh xắn, một con váy hồng một con váy xanh.

Tự tay làm hộp quà màu xanh bạc hà thật đẹp.

Uyển Nhi vẽ lên đó hình bé gái mặc váy trắng kiểu công chúa, tóc thắt hai bím, tay cầm bó hoa hướng dương vàng óng, ánh nắng bao bọc xung quanh như hào quang rực rỡ.

Cuối cùng cài chiếc nơ màu vàng bé xinh trên góc hộp, như điểm nhấn trong khung hình này.


Ngọt ngào dễ thương, đầy thành ý và độc đáo.

Uyển Nhi ngắm thành quả, bất giác mỉm cười, trong lòng nôn nóng mong thời gian qua mau, nhanh đến thứ sáu. Sáng thứ sáu, Uyển Nhi dậy sớm chuẩn bị cho buổi gặp.

Hôm nay đi picnic, cô chọn chiếc quần yếm kiểu bobby (3) màu xanh jean truyền thống, phối với áo thun trắng tay lửng, giày converse (4) trắng cổ thấp, tóc búi cao lên đỉnh đầu, đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, đeo chiếc ba lô mẹ tặng.

Trông cô năng động trẻ trung, không khác gì nữ sinh cấp ba.

Chuẩn bị xong xuôi, vẫn còn thời gian, Uyển Nhi ngồi tịnh tâm, hít thở đều cho mình trầm ổn trở lại. Đúng bảy giờ, chuông điện thoại reo, Đăng Khoa gọi đến: “Anh đến dưới chung cư rồi.

Em cứ thong thả xuống.”Uyển Nhi mỉm cười nói vào điện thoại: ‘Dạ, em xuống liền.” Với tay lấy túi quà, không nhanh không chậm ra khỏi nhà. ******Chú thích:(1) Vinhomes Central Park, là khu phức hợp gồm căn hộ cao cấp, trung tâm mua sắm giải trí đẳng cấp, hiện đại, sang trọng, nằm dọc bờ sông Sài Gòn.

Trong đó tòa Landmark 81 từ lúc xây dựng trở thành biểu tượng của Thành phố Hồ Chí Minh.  (2) Picnic: kiểu cắm trại ngoài trời, mang theo các vật dụng thiết yếu ngồi vừa ăn uống vừa chơi.(3) Kiểu quần phía trên rộng, ôm dần xuống dưới ống, chiều dài thường tới mắt cá hoặc ngắn hơn.(4)  Một thương hiệu giày phổ biến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận