Tìm Trăng Đáy Nước


Lê Đăng Khoa nhìn thấy Uyển Nhi, thêm một phen xuýt xoa về cách phối đồ của cô.

Quần áo hợp cảnh, phối màu đơn giản trông đẹp đẽ, nhẹ nhõm.

Lần nào gặp cũng khen thì hơi ngại, anh chỉ đưa ngón tay cái lên, mỉm cười tỏ ý tán thưởng.

Uyển Nhi vui vẻ gật đầu chào anh rồi cười xòa. Đăng Khoa đi ô tô của công ty đón Uyển Nhi.

Cô ngồi vào ghế phụ, vừa đi vừa trò chuyện với Đăng Khoa: “Anh đúng giờ như cái đồng hồ luôn ha.” Mới gặp vài lần nhưng Đăng Khoa tạo cho Uyển Nhi cảm giác dễ gần, không lạnh lùng ngạt thở như người kia.“Công việc tạo nên thói quen, dần dần hình thành tính cách luôn đó em.”Lê Đăng Khoa vui vẻ đáp lời: “Anh hay đi sớm một chút, để phòng trường hợp này nọ, đến giờ hẹn mới gọi cho em.”“Dạ”, Uyển Nhi thầm học hỏi để sau này áp dụng cho mình.“Vậy hôm thứ tư, anh ngồi canh đúng chín giờ kém năm phút thì gọi cho em à?” Uyển Nhi thắc mắc.“Anh cài đồng hồ nhắc hẹn.

Chứ đâu có rảnh mà ngồi canh giờ chứ.” Đăng Khoa nghe cô hỏi thì bật cười, một số vấn đề xã hội cô khá ngây ngô.“À, ra vậy.


Hì…” Uyển Nhi mỉm cười bẽn lẽn vì mình không suy nghĩ thấu đáo.Uyển Nhi muốn hỏi thăm xem Lý Minh Trí sau bữa gặp có nói gì về cô không.

Nhưng nghĩ như vậy không hay, tính Lý Minh Trí ít nói, lại liên quan đến con gái, chắc gì đã nói với Lê Đăng Khoa.

Mà có nói thì dễ gì Đăng Khoa chịu kể cho Uyển Nhi nghe, nếu muốn kể thì tự anh ấy sẽ kể thôi. Uyển Nhi chuyển đề tài: “Chắc anh bận rộn lắm ha.

Thấy bao nhiêu việc đều do anh lo liệu.”“Chỗ anh có ban thư ký tổng hợp thông tin giúp anh, anh chỉ xử lý đầu mối và các việc liên quan trực tiếp đến anh Trí.

Chứ anh đâu có ba đầu sáu tay mười hai con mắt mà việc gì cũng làm được hết.” Lê Đăng Khoa hài hước giải thích.“Dạ.” Những lời này giúp Uyển Nhi hiểu thêm một chút về cách làm việc chỗ công ty lớn.“Sắp gặp bé An Nhiên, em hơi căng thẳng một chút.” Uyển Nhi nói thật lòng, cô muốn dò hỏi về tính cách của bé, nhưng thấy không tiện nên chỉ nói cảm giác của mình.“Không sao, cô bé Lý An Nhiên này dù là công chúa nhà giàu, xinh xắn đáng yêu, không kiêu ngạo, là đứa bé hiểu chuyện.

An Nhiên thích tranh của em, chắc sẽ thích em thôi.

Ai nhìn em cũng thấy thích mà.” Lê Đăng Khoa nói tự nhiên, mới gặp vài lần nhưng anh cảm thấy quý mến cô gái này.

Nếu con gái anh lớn lên mà giống cô một chút thì hay biết mấy.

Nhưng mà người dưng nước lã, cớ chi có thể giống nhau.

Nếu như giống thật, thì cái nóc nhà anh sẽ bay mất thôi (1).

Anh bật cười vì ý nghĩ của mình.“Anh đang vui à?” Uyển Nhi cười nhìn anh, hỏi mà như khẳng định.“À, nghĩ bâng quơ nên cười thôi.” Lê Đăng Khoa vội đáp, nói qua chuyện khác che dấu ý nghĩ vẩn vơ:“Công viên Vinhomes Central Park là nơi thoáng mát, đẹp, nhiều trò chơi.


Nơi đây mở cửa tự do nên khách và cư dân ngoài căn hộ vẫn có thể vô được, chỉ cần đảm bảo quy định, giữ gìn vệ sinh, không quá ồn ào.

Những khi có dịp đặc biệt, công viên có thể không đón khách mà chỉ dành cho dân cư sống trong đó.

Cho nên khá yên tĩnh.” Lê Đăng Khoa giải thích cặn kẽ với Uyển Nhi. “Dạ.” Uyển Nhi nghiêm túc lắng nghe.Lúc Lý Minh Trí yêu cầu tìm chỗ để anh ấy dẫn Lý An Nhiên gặp mặt Ngô Uyển Nhi.

Lê Đăng Khoa suy nghĩ nát óc, biết tìm chỗ nào vừa để cô trò hai người có cơ hội tiếp xúc, chơi đùa để thấu hiểu lẫn nhau, vừa sạch sẽ an ninh theo tiêu chí của Lý Minh Trí.

Chỗ này được tiêu chí này thì không được tiêu chí kia, cuối cùng anh nhớ ra nơi này, thầm thán phục mình. Lý Minh Trí sở hữu gần mười căn hộ ở các vị trí đắc địa tại đây, đang cho thuê hoặc kinh doanh các kiểu.

Lê Đăng Khoa chỉ cần thay mặt Lý Minh Trí báo với ban quản lý công viên là hôm nay cần tổ chức tiệc gia đình, yêu cầu để ra một góc riêng.

Vậy là không gian và an ninh được đảm bảo.


Gặp nhau theo kiểu picnic do Lý Minh Trí đề nghị, để hai cô trò tự nhiên, Minh Trí dễ quan sát Uyển Nhi và phản ứng của An Nhiên.

Ông bố này đã hao tổn nhiều tâm tư cho cô con gái rượu của mình.“Em cứ thoải mái tự nhiên, xem như đi dã ngoại gặp gỡ con cháu thôi.

Bữa gặp Lý Minh Trí mới là mấu chốt mà em còn dễ dàng qua cửa.

Hôm nay, gặp đứa bé ngưỡng mộ tài năng của mình, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.” Lê Đăng Khoa nhìn ra Uyển Nhi khá căng thẳng, nhẹ giọng trấn an cô.“Dạ, cũng mong vậy.

Thật sự cảm ơn anh!” Uyển Nhi thật lòng nói.

Lê Đăng Khoa không chỉ làm tròn công việc LMT giao mà còn chu đáo hướng dẫn cô từng chút, giúp cô không có cảm giác bỡ ngỡ, mạnh dạn tự tin với công việc mới.Mải nói chuyện, lúc nhìn ra bên ngoài thấy đường Nguyễn Hữu Cảnh, sắp đến nơi rồi. *********Chú thích:(1) Cách nói khoa trương về người vợ của mình, ý chỉ sự hung dữ ghen tuông của vợ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận