Tìm Trăng Đáy Nước


Đăng Khoa hỏi An Nhiên: “Con gái thích bức tranh “Mùa bướm” của cô Uyển Nhi phải không? Vậy đố con có bao nhiêu con bướm trên bức tranh đó?”Lý Minh Trí bật cười quay sang nhìn An Nhiên một cách yêu thương, chờ đợi xem bé trả lời thế nào?An Nhiên mặt mày bình tĩnh nhìn Đăng Khoa, nói một cách rành mạch: “Chú Khoa không làm khó con được đâu, con đã đếm rồi.” Nói rồi háy đôi mắt đen láy nhìn Đăng Khoa lém lỉnh: “Chín mươi chín con.

Đúng không cô Uyển Nhi?” An Nhiên quay sang nhìn Uyển Nhi một cách chờ mong.“Bé An Nhiên giỏi quá, đếm rất kĩ, đúng là có chín mươi chín con bướm.” Uyển Nhi nắm hai bàn tay lại làm động tác cổ vũ An Nhiên, bé cười rạng rỡ hãnh diện quay sang nhìn Đăng Khoa. Đăng Khoa nhăn mặt làm vẻ chịu thua: “Không ngờ An Nhiên đếm số con bướm thật.”“Có mấy cây cà phê đang trổ hoa.” Đăng Khoa hỏi tiếp. “Dạ mười hai cây.” An Nhiên nhanh chóng trả lời. Uyển Nhi một lần nữa gật đầu xác nhận. Đăng Khoa nhăn nhó ôm ngực: “Hai cô trò này bao che cho nhau, tôi có hỏi một trăm câu thì Uyển Nhi vẫn nói là An Nhiên trả lời đúng cho coi.”Uyển Nhi phản bác: “Nãy giờ An Nhiên trả lời đúng thật mà.

Anh cứ hỏi tiếp đi, em đảm bảo công tâm.

Nhưng mà nếu hỏi em bênh anh hay An Nhiên, thì tất nhiên em chọn An Nhiên rồi.” Nói rồi quay sang An Nhiên nheo mắt cười, An Nhiên vui vẻ cười khanh khách.“Cô Uyển Nhi học lớp mấy?” Câu này thực hỏi khó cho An Nhiên, bé chưa vô lớp một, làm sao có khái niệm lớp mấy với mấy. “Dạ lớp mười hai.” An Nhiên nghĩ ngợi một lúc mới trả lời.

Chắc trong đầu bé, con số mười hai là lớn nhất rồi.Không ngờ bé nói tiếp: “Cô Uyển Nhi chưa đủ tuổi học đại học đâu.

Như ba con và chú Khoa, học đại học nhìn lớn lắm.”Mọi người phá lên cười vui vẻ: “Là con khen cô Uyển Nhi trẻ hay chê ba con với chú Khoa già vậy nhóc?” Đăng Khoa nhăn mũi hỏi An Nhiên.“Cô Uyển Nhi trẻ.


Ba với chú đẹp trai.” An Nhiên chu miệng trả lời, cái miệng nhỏ xinh rất biết nói chuyện làm vừa lòng người khác.Uyển Nhi cười thành tiếng, nắm tay bé bóp bóp trong tay mình: “Nãy giờ con khen cô đẹp nè, trẻ nè, vẽ tranh vui nè, trả lời đúng câu hỏi về tranh của cô nè.

An Nhiên giỏi quá.

Cô có quà tặng con đây.” Nói rồi với tay lấy túi quà nãy giờ chưa kịp trao cho bé.Bé nhìn sang Lý Minh Trí dò hỏi, thấy anh gật đầu, bé vui vẻ đưa hai tay nhận lấy, không quên cảm ơn Uyển Nhi.

Lấy hộp quà từ túi ra, bé trầm trồ: “Hộp quà đẹp quá.

Con chưa từng thấy cái hộp nào đẹp vầy.

Cô tự làm à?”Mọi người nãy giờ cũng nhìn theo tay An Nhiên, thấy hộp quà không khỏi xuýt xoa khen ngợi.

Nhìn là biết đồ tự làm, không đâu có thể bán cái hộp tinh xảo và hợp cảnh như vậy. Uyển Nhi gật đầu trả lời An Nhiên: “Là cô tự làm, tự vẽ luôn.

Bé gái này có giống An Nhiên không nè?”An Nhiên gật gật đầu, dùng đôi tay nhỏ xinh cẩn thận mở hộp quà.

Nhìn thấy hai con búp bê bằng len xinh đẹp bên trong, bé reo lên: “Ôi đẹp quá.

Cô cũng tự làm hai con này luôn à.

Con cảm ơn cô.” “Cô làm lâu rồi, nếu An Nhiên thích, sau này cô sẽ tặng thêm.” Uyển Nhi cảm thấy vui lây với bé, món quà mình tự làm tự chuẩn bị, được đón nhận như vậy thì còn gì vui bằng.Bữa sáng kết thúc, ánh nắng trở nên gay gắt, được cái chỗ này sát bờ sông, có cây xanh nhiều nên vẫn mát mẻ.


An Nhiên muốn đi chơi.

Uyển Nhi gật đầu, lấy từ trong ba lô ra tuýp kem chống nắng, hỏi Lý Minh Trí: “Cái này dùng được cho trẻ con, anh có muốn thoa cho bé không?”Lý Minh Trí gật đầu.

An Nhiên cẩn thận thoa một lớp mỏng dầu dừa lên cho bé, rồi mới thoa kem lên, để tránh trường hợp da bé mẫn cảm với kem chống nắng.

Hôm qua lúc soạn đồ, cô nghĩ tới bé nên mang theo, ai ngờ hữu dụng thật.

Ba chăm con gái, có chu đáo thế nào cũng không tỉ mỉ hết mọi thứ được. Cô Năm lấy nón rộng vành, mắt kính mát đeo cho An Nhiên, bé tự mang giày, nắm tay Lý Minh Trí háo hức chuẩn bị chạy đi.

Đăng Khoa cầm theo chai nước, hộp trái cây, đứng lên nói với cô Năm: “Cô ở đây hay đi cùng bọn cháu?”“Cô ở đây thôi.

Mọi người đi đi.

Còn nhiều trái cây, kem, bánh các loại, một chút chơi mệt quay lại đây ăn tiếp.” Cô Năm trả lời, thu dọn những thứ vừa ăn xong.


Uyển Nhi định giúp thì cô Năm nói: “Cô đi với hai cậu ấy và An Nhiên đi, ở đây cô từ từ dọn.” Uyển Nhi biết không nên để Lý Minh Trí và An Nhiên đợi, cô gật đầu chào cô Năm, đứng lên đi cùng.Mọi người đi dạo dưới vòm cây, gió từ sông thổi lên mát rượi, lùa quá tán lá tạo âm thanh xào xạc vui tai.

Đăng Khoa đưa mọi người đến chiếc cầu vượt màu đỏ theo phong cách Nhật, đề nghị chụp hình Uyển Nhi cùng An Nhiên.

Hai bộ đồ xanh trên chiếc cầu đỏ, thật nổi bật. Dạo bước vào khu vườn Nhật bản, ngắm hồ cá Koi sặc sỡ sắc màu, An Nhiên rất thích.

An Nhiên đòi qua khu trò chơi, nắm tay Uyển Nhi, lôi đi chỗ này kéo tới chỗ kia, quên luôn ba ba Lý Minh Trí và chú Lê Đăng Khoa lẽo đẽo phía sau.

Hai cô trò hoà hợp tự nhiên, không hề gượng gạo, Uyển Nhi chơi với An Nhiên quên mệt mỏi, trong lòng cực kì vui vẻ.

Thi thoảng Đăng Khoa tiến lên tiếp nước, trái cây cho hai người có thêm năng lượng chơi đùa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận