Tìm Trăng Đáy Nước


Quan sát từ xa, Đăng Khoa nói với Lý Minh Trí: “Hai người họ gần gũi tự nhiên, mới gặp mà như thân từ lâu, lại có nét giống nhau, nhìn như hai mẹ con.

Nếu không phải cậu nói mẹ của An Nhiên đã chết, mình còn tưởng Uyển Nhi là mẹ An Nhiên thật.”Lý Minh Trí vẫn dán mắt vào hai thân ảnh màu xanh phía trước, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Anh trả lời Đăng Khoa: “Lúc mới gặp cô Uyển Nhi này, mình cứ có cảm giác quen, mà không biết tại làm sao.

Giờ mới hiểu, là do An Nhiên có nét giống cô ấy.

An Nhiên ít tiếp xúc người lạ, vậy mà nhanh thân thiết với cô ấy.

Tính ra cô ấy thành gia sư cho An Nhiên thật có duyên.

Cảm ơn cậu hôm đó đã gợi ý.” Lý Minh Trí quay sang cười cảm kích với Đăng Khoa.

Đây là lần hiếm hoi Minh Trí nói nhiều vậy.Lê Đăng Khoa chỉ cười cười: “Chuyện nên làm mà.


Thấy An Nhiên vui vẻ, mình cũng vui.

Tội con bé không biết đến tình thương của mẹ.

Lại trải qua những chuyện sợ hãi lúc trước.

Giờ có Uyển Nhi, con bé đỡ cô đơn.

Chọn Uyển Nhi làm gia sư, mình thấy yên tâm, chắc cậu cũng thấy như vậy.”Lý Minh Trí gật đầu tán đồng.

Đúng là Uyển Nhi cho anh cảm giác yên tâm gần gũi, không e ngại phòng bị như những cô gái khác.

Anh không cho ai tiếp cận bé, vì sợ làm tổn thương bé như những người trước đây.

Chỉ những họ hàng thân thích trong nhà mới được gặp An Nhiên. Trong đầu Minh Trí tái hiện chuyện của ba năm về trước khiến anh vô cùng xót xa và tự trách …… Mẹ An Nhiên mất từ khi bé mới chào đời.

Bà Trần Thị Lan Anh, mẹ của Lý Minh Trí, luôn đốc thúc anh tìm vợ, để có người chăm sóc cho An Nhiên.

Nhưng Lý Minh Trí không để tâm, một lòng lo phát triển sự nghiệp.

Đối với anh, phụ nữ như hoa cỏ bên đường, chỉ để vui chơi chứ không nên dây dưa sâu vào, rất phiền toái.

Người duy nhất cho đến nay anh có cảm tình là Huỳnh Ngọc Sương Mai, đã thành người thiên cổ. Không còn cách nào khác, bà Lan Anh đành dọn sang ở cùng Lý Minh Trí để tiện chăm sóc bé An Nhiên. Thêm một đứa trẻ sơ sinh, lại không có mẹ bên cạnh, phát sinh biết bao vấn đề.

Gia đình cần tìm thêm người chăm sóc bé, nhưng ngại người lạ.

Vừa hay cô cháu gái của cô Năm lên Sài Gòn tìm việc, vậy là cô gái này được nhận vào cùng cô Năm chăm sóc bé, dưới sự giám sát của bà Lan Anh. Bé An Nhiên ngoan ngoãn dễ ăn dễ ngủ, ít bệnh tật nên mọi việc cũng vào trật tự.

Bé càng lớn càng bụ bẫm đáng yêu, hoạt bát lanh lợi, chưa nói được mà cứ “i a” gặp ai cũng cười, bày đủ trò nghịch phá.


Mọi người bị cô gái nhỏ này làm cho đầu bù tóc rối cả ngày. Ba Lý Minh Trí thương cháu nhưng ngại ồn ào, muốn có không gian riêng, vẫn sống nhà riêng.

Bà Lan Anh đi lại giữa hai nhà vừa chăm sóc chồng, vừa chăm sóc cháu.

Trong lòng luôn canh cánh chuyện tìm vợ cho anh.Thấy An Nhiên không có mẹ, Lý Minh Trí cũng chạnh lòng, sợ sau này lớn lên, không ai gần gũi, con gái thường gần mẹ mà.

Năm An Nhiên lên ba, Lý Minh Trí bị bà Lan Anh  thuyết phục, tìm hiểu để tiến tới hôn nhân với cô con gái út Lê Đình Minh Khuê của gia tộc Lê Đình, nổi tiếng với chuỗi nhà hàng khách sạn cao cấp phía Bắc, cũng là bạn thân của bà.

Nếu hai gia đình liên hôn kết thông gia, bổ sung thị trường Nam Bắc thật không còn gì bằng.Minh Khuê nhỏ hơn Lý Minh Trí năm tuổi, du học Anh về, sống khá thoáng, không thích trói buộc theo khuôn mẫu vợ hiền.

Cô ấy vừa gặp Lý Minh Trí liền bị anh thu hút.

Có điều càng lâu càng thấy Minh Khuê không thích bé An Nhiên, cô ấy cũng bô ba nói cười, cưng nựng chơi đùa với bé nhưng bà Lan Anh cảm thấy Minh Khuê không thật lòng thích.

Nghĩ cũng phải, sao có thể thích con của chồng tương lai.

Nhưng bà tin rằng sẽ ổn.

Nhà bà có điều kiện có người chăm sóc bé, không phiền gì tới mẹ kế. Về phía Lý An Nhiên không nghĩ như vậy.

Cháu gái bà ba tuổi mà rất nhạy cảm, bé nhất quyết không tới gần Minh Khuê.


Lý Minh Trí dắt đi cùng thì bé bám cứng ba không rời, làm vạ đủ kiểu khiến Minh Khuê càng chán ghét An Nhiên. Có lần cả ba người đi gặp họ hàng bên nhà Minh Khuê để giới thiệu Lý Minh Trí, An Nhiên không chịu tới gần, cô ta nắm tay lôi kéo.

Bé không chịu, cấu vào tay.

Minh Khuê bị đau lại thẹn với người nhà, vung tay đẩy khá mạnh khiến bé ngã đập đầu vô tường, máu chảy đỏ cả gương mặt.

Lý Minh Trí bình thường lạnh lùng nhưng vẫn lễ độ nhã nhặn, vậy mà lần đó phát điên như con hổ, xanh mặt quát to, dọa cô ấy sợ khiếp vía.

Sau chuyện này An Nhiên rất sợ người lạ và chỗ đông người, chỉ quanh quẩn trong nhà không chịu đi đâu, lúc ngủ thường giật mình khóc thét, dỗ dành mãi mới nín. Lý Minh Trí đau lòng cho con gái, bà Lan Anh thì xót xa tự trách, thế là chuyện liên hôn không được nhắc đến nữa.

Mà sau đó, những chuyện mai mối anh cũng dứt khoát từ chối.

Bà Lan Anh đành nghe theo không nhắc tới.

Mọi chuyện dần yên ổn trở lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận