Tìm Trăng Đáy Nước


Thứ Hai, Ngô Uyển Nhi đến trường Mỹ thuật học.

Đến trưa, chuẩn bị đi ăn thì Nguyễn Văn Nguyễn xuất hiện trước mặt cô.

Anh rủ cô đi ăn.

Hai người đến căn tin trường.

Vừa ngồi xuống Văn Nguyễn lấy ra bó hoa hướng dương rực rỡ và một hộp quà gói tinh xảo tặng cô.“Chúc mừng sinh nhật, Ngô Uyển Nhi.” Văn Nguyễn vừa cười vừa nói, đôi mắt sáng lấp lánh.

Anh bạn này, lúc nào cũng tươi vui, đầy năng lượng.Uyển Nhi nhận lấy hoa và quà, cảm động: “Cảm ơn Nguyễn nhiều nha.”Từ năm thứ ba, khi bắt đầu vô chung nhóm, Văn Nguyễn mỗi năm đều tặng quà sinh nhật cho Uyển Nhi.

Mấy năm trước, chỉ có hai người là Chân Lý và Văn Nguyễn mừng sinh nhật cô.

Uyển Nhi luôn trân trọng sự quan tâm của hai người họ.“Anh đi công tác, mới về tối qua.

Mừng sinh nhật em muộn một chút.” Văn Nguyễn giải thích.“Mình biết Nguyễn bận rộn.

Cảm ơn Nguyễn luôn nhớ sinh nhật mình.” Uyển Nhi vội đáp lời.“Thôi không cảm ơn nữa.

Ăn cơm đi.

Định mời em đi ăn nhưng có ít thời gian quá, ăn ở đây cho tiện.” Văn Nguyễn xua tay, ngăn không cho Uyển Nhi dài dòng cảm ơn nữa.Uyển Nhi chỉ biết cười, chuyển mục tiêu sang phần cơm trưa trước mặt.


Hai người vừa ăn vừa nói cười vui vẻ.

Văn Nguyễn biết cách nói chuyện, những câu chuyện bình thường, qua lời kể của anh, liền trở nên hài hước.

Uyển Nhi đối với Văn Nguyễn chỉ xem như một người bạn tốt, vô tư thoải mái.

Một bữa ăn đơn giản mà rộn tiếng cười.Điện thoại của Văn Nguyễn reo.

Anh nhìn Uyển Nhi: “Anh nghe điện thoại một chút.”Uyển Nhi gật đầu, im lặng cho Văn Nguyễn nói chuyện.“Anh nghe đây bé con.”…“Được, anh sẽ đón.

Nhắn cho anh ngày giờ chính xác nha.”…“Sẽ dẫn em đi ăn, đi chơi, chịu chưa.

Chưa về tới đã lo ăn chơi.”…“Tạm biệt.”Văn Nguyễn cúp điện thoại, nhìn Uyển Nhi: “Em gái của anh du học Nhật, sắp về nước.

Nó học kinh tế đối ngoại, và học thêm hội hoạ, giống như anh.”Uyển Nhi gật đầu: “Được học hội hoạ ở Nhật thật tuyệt vời.”“Năng khiếu là chính em ơi, như anh và em, có du học gì đâu, tranh vẽ ra vẫn ấn tượng đó thôi.” Văn Nguyễn sang sảng nói đầy tự tin.Uyển Nhi chỉ biết cười với con người này.

Chợt tò mò không biết em gái của Nguyễn Văn Nguyễn có mang hai họ Nguyễn như anh không, Uyển Nhi hỏi thì Văn Nguyễn cười to trả lời:“Em nghĩ sao mà mẹ anh chịu bỏ qua (1).

Em gái anh tên Nguyễn Nguyễn Tú Văn.”“Tên đẹp quá, mềm mại, nho nhã.” Uyển Nhi trầm trồ khen.“Vậy ý em là tên anh không đẹp sao?” Văn Nguyễn xị mặt.“Tên Nguyễn Văn Nguyễn cũng đẹp mà.

Khen em gái đâu có nghĩa là chê Nguyễn đâu.

Có vậy mà cũng so bì.” Uyển Nhi thật bó tay với cái tính trẻ con của anh bạn này.“Nói vậy còn nghe được.” Văn Nguyễn cười thoả mãn.“Công việc của em tốt chứ?” Anh chuyển đề tài.“Rất tốt, cô bé rất ngoan, gia đình quan tâm việc học nên mọi chuyện thuận lợi.” Uyển Nhi trả lời Văn Nguyễn.“Vậy thì mừng cho em.

Chú ý giữ gìn sức khoẻ.” Văn Nguyễn ân cần dặn dò.“Mình sắp xếp ổn cả.


Cảm ơn Nguyễn.”Văn Nguyễn chỉ im lặng nhìn Ngô Uyển Nhi, mong rằng mọi việc sẽ êm đẹp như lời cô nói.***Những ngày nhộn nhịp cuối tháng Mười Hai dần trôi qua.

Một năm mới bắt đầu.

Người Việt Nam ăn tết theo lịch âm, không chú trọng tết dương lịch lắm, hầu như mọi người chỉ xem đó như một dịp để nghỉ ngơi, hoặc đi chơi cùng gia đình bạn bè người thân.Ngày đầu tiên của tháng Một, rảnh rỗi cả ngày.

Trước đó Mạc Anh Khôi đã hẹn Uyển Nhi đi thăm ba mẹ cô và Dương Phước An.

Uyển Nhi đưa Mạc Anh Khôi đến chùa Giác Lâm, cả hai mang theo hoa tươi và trái cây để cúng bái.

Nhìn thấy ba hũ tro cốt cùng hình thờ của ba người, Mạc Anh Khôi trào dâng niềm thương tiếc, và xót xa cho Uyển Nhi, phải chịu cảnh bơ vơ cô độc.Thắp hương xong thấy vẫn còn sớm, Mạc Anh Khôi hỏi Uyển Nhi:“Em có muốn quay lại chỗ ở ngày trước, cùng anh ôn lại chuyện cũ xem có nhớ lại được thêm gì không?”Uyển Nhi quay sang nhìn Mạc Anh Khôi, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Cô đã quay lại đây nhiều lần, nhưng cảnh cũ không còn, người xưa cũng mất, cô không tìm được ký ức nào ở nơi đây.

Lần này có Mạc Anh Khôi có thể giúp cô nhớ lại điều gì chăng.Quay về nơi gia đình cô sống trước năm mười tám tuổi.

Nơi đây giờ là khu biệt thự, căn hộ cao cấp.

Bước vào trong nội khu, Mạc Anh Khôi lấy ra tờ giấy, trên đó vẽ phác thảo cảnh trí ngày xưa, tỉ mỉ chỉ cho Uyển Nhi xem từng chỗ một.“Nhà em ở đây, chỗ căn biệt thự này.

Còn hồ nước thì từ xưa đã có, khi xưa chỉ là một cái ao nhỏ, giờ họ mở rộng ra.


Nhà anh ở tít đằng kia.

Còn chỗ này là nhà hàng xóm của em.

Hồi đó mỗi lần anh sang chơi, họ nhìn thấy anh đều cười vui vẻ.”Mạc Anh Khôi lấy ra tập tranh mà Uyển Nhi đã vẽ tặng anh trước khi đi du học.

Anh luôn gìn giữ cẩn thận suốt chín năm qua.“Đây là tập tranh em vẽ tặng anh, toàn là những kỉ niệm của hai đứa.

Em còn nhớ chứ?” Mạc Anh Khôi vừa giở từng trang cho Uyển Nhi xem, vừa hỏi cô.“Em nhớ là có tặng anh tập tranh này.

Nhưng nội dung của từng bức, có cái em nhớ có cái thì không.” Uyển Nhi trả lời theo đúng những gì cô còn nhớ được.Vậy là Mạc Anh Khôi đưa Uyển Nhi đến những nơi mà Uyển Nhi đã quên, kể lại những câu chuyện cũ, nhắc lại nhiều chuyện liên quan đến ba mẹ cô mà anh biết hoặc chứng kiến.“Gia đình em không phải giàu có, nhưng vẫn đủ đầy, đặc biệt là hạnh phúc ấm áp không bao giờ thiếu.

Ba em là hoạ sĩ, mẹ là giáo viên ngữ văn, vợ chồng yêu thương tương kính nhau, khiến anh vô cùng ngưỡng mộ.

Cô chú chỉ có mỗi một mình em là con nên hết mực yêu thương.

Em xinh xắn như búp bê, từ nhỏ được mọi người yêu mến.

Được kế thừa năng khiếu vẽ của ba, cộng thêm tâm hồn nhạy cảm của mẹ, từ nhỏ em đặc biệt yêu thi ca, hội hoạ.

Từ khi biết bò ba em đã cho em cầm bút vẽ, chấm phá màu vẽ lung tung đầy nhà.

Trong suốt những năm học phổ thông em luôn là con ngoan trò giỏi, lại hăng say công tác tình nguyện, được thầy cô, bạn bè hết mực yêu quý.”Mạc Anh Khôi nhắc lại những chuyện lúc nhỏ của gia đình Uyển Nhi, cộng với những ký ức rời rạc còn sót lại, và những gì cô tự mình tìm hiểu, Uyển Nhi đã hình dung được bức tranh khá toàn vẹn về gia đình mình, cũng như bản thân mình trước năm mười tám tuổi.“Sau đó thì khu này được quy hoạch thành khu nhà ở cao cấp như hiện nay.

Tất cả mọi người chuyển đi, lúc đó anh đã đi du học, không biết nhà em chuyển đi đâu.

Và sau đó xảy ra chuyện gì, anh đang tìm hiểu.


Có thông tin gì sẽ cho em hay.

Chắc chắn sẽ tìm ra được.

Em yên tâm.” Mạc Anh Khôi nhìn Uyển Nhi, nói một cách chắc chắn.“Em trở lại đây nhiều lần mà vẫn mờ mịt.

Hôm nay nhờ có anh đã biết được rất nhiều chuyện một cách chi tiết, rõ ràng.

Thật lòng cảm ơn anh.” Uyển Nhi xúc động nói với Anh Khôi.Mạc Anh Khôi nhìn vào mắt Uyển Nhi, nói: “Làm được gì cho em, anh đều rất vui.

Em đừng khách sáo như vậy, có được không?”Uyển Nhi nhìn nơi khác tránh ánh mắt của anh.

“Đó là em biết ơn thật sự, không phải khách sáo.

Nhưng nếu anh không thích thì em không cảm ơn nữa.”“Nhưng anh không cần vì em mà tốn quá nhiều thời gian, sẽ khiến em thấy không yên lòng.

Chúng ta, ai cũng có câu chuyện của riêng mình, có nỗi lo mà chỉ có tự mình mới giải quyết được.

Anh nên dành thời gian cho các cô gái khác, cần tư vấn gì về chuyện này thì tìm em.

Em mãi là em gái của anh, trước như vậy, giờ như vậy, sau này cũng như vậy.”Uyển Nhi khéo léo nói rõ ranh giới tình cảm của mình một lần nữa, để Mạc Anh Khôi không còn vương vấn chút tình xưa cũ.

Có như vậy anh mới chịu tiến về phía trước đón nhận tình cảm của cô gái khác, mà Uyển Nhi hi vọng đó là Trần Chân Lý, bạn thân của cô.Mạc Anh Khôi hiểu ý của Uyển Nhi, anh đã sớm biết vị trí của mình trong lòng cô, cũng hiểu tính tình của cô gái này, bề ngoài trông dịu dàng yếu đuối nhưng thực tế bên trong rất mạnh mẽ, đã quyết là sẽ thực hiện cho bằng được.

Anh chỉ còn biết chấp nhận mà thôi:“Anh trai cũng cần quan tâm em gái chứ.

Anh biết tự lo cho mình, em yên tâm.”Bấy giờ Uyển Nhi mới quay sang nhìn Mạc Anh Khôi cười vui vẻ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận