Tìm Trăng Đáy Nước


Kết thúc học kỳ một, trường tổ chức họp phụ huynh để chuẩn bị cho học kỳ hai.

Lý An Nhiên đem giấy mời về đưa cho ba.

Ngày họp vào sáng thứ Bảy, lại vào dịp Lý Minh Trí đi công tác.

Đắn đo mãi, cuối cùng Lý Minh Trí nhờ Ngô Uyển Nhi đi họp thay.

Anh có thể nhờ cô Năm hoặc Lê Đăng Khoa, nhưng Ngô Uyển Nhi dạy kèm An Nhiên, để cô ấy đi sẽ nắm được tình hình hơn.

Mà thâm tâm anh, cũng muốn Uyển Nhi đi, không vì lý do gì cả.Thứ Ba, Lý Minh Trí đưa giấy mời cho Uyển Nhi: “Thứ Bảy tới họp phụ huynh cho An Nhiên, tôi lại đi công tác chưa về.

Có thể phiền cô đi họp thay tôi được không?”“Dạ được, vậy chiều hôm đó tôi sẽ dạy cho An Nhiên, để buổi sáng đi họp.” Uyển Nhi thấy không có vấn đề gì, liền gật đầu đồng ý.“Buổi chiều không cần học đâu.


Cô chỉ cần đi họp là tốt lắm rồi.” Lý Minh Trí không muốn mất thời gian của cô thêm.“Không sao.

Chắc bé sẽ muốn biết đi họp cô nói những gì, đợi đến thứ Hai thì lâu quá.

Xem như tôi sang chơi với bé vậy.” Uyển Nhi hiểu tâm lý của học sinh, hồi hộp không biết cô giáo nói gì với cha mẹ mình trong những dịp họp phụ huynh như vậy.“Vậy cô họp xong cứ qua nhà tôi luôn cho đỡ mất công, buổi chiều thì lúc nào về cũng được.” Lý Minh Trí nghĩ cho Uyển Nhi nên đề nghị.“Dạ được.” Uyển Nhi nghĩ Lý Minh Trí không có nhà, cô qua sớm chơi với An Nhiên sẽ không thấy ngại.“Sáng thứ Bảy sẽ có tài xế đến đón cô.

Buổi chiều cô muốn về lúc nào thì nói cô Năm dặn tài xế.” Anh sắp xếp.“Dạ.”“Cảm ơn cô nhiều lắm, Uyển Nhi.” Lý Minh Trí vừa nói vừa nhìn vào gương mặt trắng hồng, trong sáng của cô.“Dạ, việc nhỏ thôi.

Anh đừng bận tâm.” Uyển Nhi không nhìn Lý Minh Trí, nhưng vẫn cảm nhận được đôi mắt nóng bỏng của anh đang nhìn mình khiến cô cố gắng lắm mới bình tĩnh được.***Sáng thứ Bảy, Ngô Uyển Nhi đến lớp họp phụ huynh cho An Nhiên.

Lần đầu tiên cô đến lớp với tư cách là phụ huynh, cảm giác thật mới mẻ.Uyển Nhi đưa giấy mời cho cô giáo, cô nhìn tươi cười chào: “Chào chị, chị là mẹ của Lý An Nhiên phải không? Bé giống chị lắm.”“Dạ không, tôi chỉ dạy mấy môn năng khiếu cho bé.” Uyển Nhi vội đính chính, lại sợ cô giáo mất tự nhiên, liền bổ sung: “Mà nhiều người nói tôi và bé giống nhau, chắc có duyên đó chị.”Cô giáo gật đầu mời Uyển Nhi đến chỗ An Nhiên ngồi.

Lúc này mới nhớ ra hồ sơ của Lý An Nhiên ghi “Mẹ đã mất”, chỉ vì cô thấy hai người giống nhau quá nên nhất thời cảm xúc lấn át trí nhớ.

May mà ba của bé không có mặt, nếu không chắc sẽ không vui.

Cô đâu biết rằng, nếu Lý Minh Trí nghe được, sẽ càng vui hơn vì sự nhầm lẫn này.Buổi họp diễn ra khá nhanh, cô giáo tổng kết một số vấn đề của học kỳ một và thông báo những việc cần làm trong học kỳ hai.

An Nhiên học trường quốc tế, nên cô giáo thông báo thành tích học tập của các bé cho riêng mỗi phụ huynh, chứ không thông báo chung dễ khiến các bé và phụ huynh có tâm lý so sánh.

Lúc trao đổi riêng với Uyển Nhi, cô giáo nói:“An Nhiên học tập tốt, tiếp thu nhanh, cẩn thận, có năng khiếu đàn, vẽ, hát.


Nhưng khá nhút nhát, chưa hoà nhập với các bạn lắm.

Đặc biệt các buổi ngoại khoá, cô giáo phải dẫn chứ bé không chủ động tham gia các hoạt động.

Gia đình chú ý cho bé giao tiếp bên ngoài và hoạt động ngoại khoá nhiều hơn.”“Dạ, tôi biết rồi.

Sẽ nói gia đình chú ý.” Uyển Nhi nghe mà lo lắng cho An Nhiên, thầm nghĩ sẽ trao đổi với Lý Minh Trí để cải thiện khả năng giao tiếp, hoà nhập cho bé.Tan họp, tài xế đưa Uyển Nhi về nhà, An Nhiên đã chờ sẵn: “Cô giáo có nói gì con không cô Uyển Nhi?”Uyển Nhi vuốt mái tóc đen nhánh đang buông xoã của bé: “Cô giáo khen con học tập tốt, tiếp thu nhanh, cẩn thận, có năng khiếu đàn, vẽ, hát.

Cần phát huy hơn nữa.”Cô cân nhắc vấn đề cô giáo nói, nghĩ nên nói lại cho bé biết mà tự giác thay đổi, còn chuyện bàn với ba của bé làm thế nào là việc lâu dài: “Cô giáo nhắc con và các bạn cần chơi với nhau nhiều hơn, các hoạt động ngoại khoá thì mạnh dạn tham gia.”“Dạ, con biết rồi.

Tại con sợ té, sợ mấy người lạ.” An Nhiên vân vê tà áo, cúi đầu nói.“Con chơi lâu sẽ quen thôi.

Còn té thì ai cũng té mà, ngày xưa cô Uyển Nhi chơi té suốt, có khi đau quá khóc nhè nữa, nhưng mà nếu vì vậy mà không chơi thì uổng lắm.”“Vậy hả cô.

Vậy lần sau con sẽ chơi.

Té thì về cô bôi thuốc cho con nha.” An Nhiên ngước nhìn Uyển Nhi mong chờ.“Được.


Bôi thuốc là nghề của cô Uyển Nhi mà.” Uyển Nhi cười âu yếm cho bé yên tâm.Nghe tiếng đằng hắng quen thuộc.

Lý Minh Trí đứng ở một góc từ lúc nào, vẫn còn mặc âu phục, nhưng có chút nếp nhăn, gương mặt hơi mệt mỏi.

Có lẽ họp xong anh lên máy bay về luôn.An Nhiên mấy ngày xa ba, vui mừng chạy qua ôm.

Lý Minh Trí bế bổng con gái lên.“Con gái nhớ ba không?”“Dạ có, nhớ ba lắm lắm lắm luôn.” An Nhiên chu môi trả lời, trông thật đáng yêu.“Ba xong việc sớm, nên tranh thủ về với con gái nè.” Đúng ra cuộc họp kéo dài tới chiều, Lý Minh Trí tranh thủ làm xong phần của mình thì ra về trước, còn lại để các bộ phận liên quan và Lê Đăng Khoa thay anh giải quyết.

Anh chỉ mong về nhà sớm, không biết vì con gái Lý An Nhiên hay vì cô gia sư Ngô Uyển Nhi đang có mặt ở đó.Ngô Uyển Nhi hơi bất ngờ khi nhìn thấy Lý Minh Trí, gật đầu chào, rồi im lặng nhìn hai cha con đang vui vẻ quấn quýt nhau.“Ba có quà cho con đây.” Lý Minh Trí đưa cho An Nhiên hộp quà xinh xắn, là những con búp bê bằng đất sét, rực rỡ màu sắc, giống tò he nhưng sinh động như thật, có lẽ nhờ tay nghề cao thâm của nghệ nhân làm ra.An Nhiên thích thú cảm ơn ba, rồi bị món quà cuốn lấy.“Tôi cũng có quà cho cô.” Lý Minh Trí trao cho Uyển Nhi gói quà.Uyển Nhi bất ngờ, lúng túng đón nhận: “Cảm ơn anh, thật không nghĩ tôi cũng có quà.”“Cô mở ra xem đi.” Lý Minh Trí chỉ cười ấm áp, ánh mắt nhìn túi quà chờ đợi Uyển Nhi mở ra.Uyển Nhi từ tốn mở ra, đó là một chiếc nón đan bằng cói, rất tỉ mỉ tinh xảo.

Cô đội lên trông thật xinh đẹp.Lý Minh Trí ngắm nhìn, gật gù, khi anh vừa nhìn thấy chiếc nón này, liền nghĩ ngay đến Uyển Nhi, hình dung cô đội lên rất đẹp, không ngờ thực tế còn xinh hơn anh nghĩ.“Cô Năm cũng có quà đây.” Lý Minh Trí đưa quà cho cô Năm, nhìn thấy cô Năm đã dọn bữa trưa xong, anh quay sang hai cô trò:“Ăn cơm thôi, ba đói bụng rồi.”Cả nhà quây quần ăn bữa trưa vui vẻ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận