Tình Chạm Vào Anh


Bối Doanh tỉnh dậy rất sớm, mặt trời còn chưa lên hẳn.

Cô đã vội vàng chuẩn bị, ngồi trước gương đắn đo, cuối cùng quyết định trang điểm nhẹ nhàng.

Cô thoa son dưỡng màu hồng nhạt, thoa một lớp kem dưỡng ẩm, chải mái tóc đen mượt gọn gàng vén qua sau tai.Nhìn mình trong gương cảm thấy rất hài lòng, hôm nay Bối Doanh mặc chiếc váy hôm qua Triệu Khả Di đã mua.

Cô thấy nó xứng đáng với ngày hôm nay, lại xinh đẹp phù hợp với vai diễn nữ chính.Sửa soạn xong đã tám giờ ba mươi, Bối Doanh ăn qua loa hai chiếc bánh bao hấp nóng hổi, uống một ly sữa.

Khẩn trương rời khỏi nhà đến tàu điện ngầm.Đến cổng tiểu khu Bối Doanh nhìn thấy chiếc  Bugatti hôm qua đã cùng cô ăn trưa, đó là xe của Duật Diệc.Bối Doanh tiến đến, anh mở cửa sổ xe, nhìn vào liền thấy người đàn ông tóc đen cắt ngắn gọn gàng, sóng mũi cao thẳng, cặp lông mày sắc bén, đôi mắt đen đằng sau cặp kính màu trà."Diệc gia sao lại đến đây?""Tôi đến đưa em đi."Duật Diệt tháo mắt kính, trông thấy Bối Doanh hôm nay đặc biệt xinh đẹp rạng ngời.

Cô mặc trên người chiếc váy dài đến đầu gối, phối lớp vải voan mỏng, nhìn nữ tính lại mỏng manh.Cô đã quen với sự xuất hiện của Duật Diệc, cũng không từ chối.

Anh khởi động xe, mắt vẫn dính lấy thân hình Bối Doanh, đường viền hoa theo mỗi cử động của cô mà đong đưa, rất chi là đẹp mắt."Anh mau nhìn đường đi."Thắt dây an toàn cẩn thận, thấy anh vẫn nhìn mình, cô nhắc nhở.

Duật Diệc thu ánh mắt, lái xe chạy đi."Em đẹp thật đấy, Bối Doanh."Lần thứ hai anh gọi tên cô, giọng nói trầm thấp lại nam tính.

Cô khẽ run, không nghĩ người đàn ông khi nói tên của mình lại mang cảm giác đặc biệt như thế."Có muốn ăn sáng không?"Thấy cô trầm ngâm, Duật Diệc đổi chủ đề.

Cô lắc đầu, bảo mình ăn rồi.


Lấy trong túi xách ra một quyển kịch bản, Bối Doanh lần nữa đọc kĩ lại, mặc dù cô đã thuộc hết, nhắm mắt cũng có thể diễn.Bối Doanh nghĩ anh chỉ đưa mình đến đài truyền hình trung tâm nhưng khi thấy Duật Diệc chạy xe vào bãi đậu xe, cô mới biết anh muốn đi cùng cô.Cả hai sánh vai nhau bước vào, nhân viên có mặt thấy anh lập tức tiến lại gần chào hỏi.

Người đàn ông thái độ lạnh lùng xa cách, chỉ nhìn không lên tiếng."Diệc gia, đây là cô gái của anh hôm nay đến đăng kí tham gia?"Người đàn ông trung niên to béo quan sát Bối Doanh một lượt, nhận ra ánh mắt không hài lòng  của Duật Diệc liền nhìn sang hướng khác.Bất ngờ, anh ôm lấy eo Bối Doanh kéo về phía mình, cả người cô dựa sát vào anh.

Cô giật mình, chỉ cảm thấy eo bị một lực rất lớn ghìm chặt, cô muốn tránh nhưng sức cô không thể thoát khỏi Duật Diệc."Còn nhìn một lần nữa, tôi trực tiếp móc mắt ông."Thái độ nhàn nhã, trong lời nói không nghe ra có tâm trạng gì, câu chữ lại bức người.

Bối Doanh ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của người đàn ông, bá đạo lại mạnh mẽ.Ông ta nghe xong xanh mặt, lập tức hiểu ra cô gái trước mặt không giống những cô gái khác từng qua lại với Duật Diệc.Anh có thể nâng đỡ, có thể vung tiền, anh phong lưu, ăn chơi có hạng, trước nay hào phóng, theo đuổi kích thích, chưa bao giờ ra mặt bảo vệ một ai."Cô Bối, mời cô theo chúng tôi vào trong."Bối Doanh đánh nhẹ vào tay đang cuộn chặt vòng eo của mình.

Duật Diệc như không thấy, ôm ngang người cô tiến vào phòng thử vai.Anh nhận ra cả người cô căng thẳng, ngay cả nhịp thở cũng loạn.

Bàn tay to lớn vỗ nhẹ trên thắt lưng Bối Doanh, "Đừng lo lắng."Đây không phải lần đầu tiên cô thử vai, nhưng lần này là bàn đạp mới trong sự nghiệp của cô, nếu muốn thành công cô phải vượt qua nó.Tâm trạng hồi hộp vì được Duật Diệc an ủi đã dịu đi vài phần, anh buông tay để cô bước lên sân khấu.

Anh ngồi dựa vào ghế da, bắt chéo chân, tầm mắt luôn cố định trên người Bối Doanh, chưa từng rời đi.Ban giám khảo có bốn người, Bối Doanh nhận ra đều là những đạo diễn, nhà đầu tư phim nổi tiếng.

Cô hít sâu một hơi, tự nói với lòng mình sẽ làm tốt.Bối Doanh nhanh chóng nhập vai, nét diễn tự nhiên, lời thoại lưu loát, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

Khi đến cảnh khóc, đôi mắt to tròn long lanh ngập nước mắt, điềm đạm đáng thương.Không thể phủ nhận Duật Diệc vừa ý cô, bởi vì cô rất đẹp.


Anh không rời mắt chỉ một giây, có cảm giác không nói nên lời, anh muốn giữ lấy cô, không muốn người khác nhìn ngắm hay chạm vào.Kết thúc phần thử vai đầu tiên, Bối Doanh biết mình đã hoàn thành đúng như mong đợi, kết quả có thế nào cũng vui vẻ tiếp nhận.

Cô cúi đầu chào ban giám khảo, kết quả hôm nay sẽ được gửi qua số điện thoại cô dùng để đăng kí trong một, hai ngày.Bối Doanh tươi cười chạy đến chỗ Duật Diệc đang ngồi, niềm vui thể hiện rõ lên nét mặt, cô đang rất cao hứng, muốn chia sẻ với anh."Diệc gia, anh thấy thế nào? Tôi thấy mình diễn rất tốt.

Anh nói xem tôi có khả năng qua vòng này không?"Chỉ mới thử vai mà cô đã vui như thế, Duật Diệc cảm thấy mắc cười, Bối Doanh ngây thơ không hề nghĩ đến có anh ngồi đây thì có kẻ nào dám đánh rớt cô."Có tôi ở đây em còn sợ mình không qua vòng này?"Người đàn ông đường nét rất sâu, chỗ nào cũng đều lộ ra khí thế vương giả cao cao tại thượng, đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo.Một câu nói đơn giản, có một chỗ dựa quá tốt.Duật Diệc bảo muốn ăn mừng, dẫn Bối Doanh đến Ái.

Vẫn là phong bao hạng nhất, nhất thời cô không biết phải thế nào, ngồi vào một góc.

Duật Diệc ngồi rất gần, thậm chí cả tiếng hô hấp đều đều hay mùi nước hoa đặc trưng đều cảm nhận được.Các cô gái thấy anh lần lượt đến rót rượu, người đàn ông cực phẩm hô mưa gọi gió như thế ai mà không muốn có, dựa vào đó mà đổi đời."Bối Doanh, tôi đã từng nói."Duật Diệc nhận lấy ly rượu, đưa cho Bối Doanh một ly.

"Tôi muốn em."Anh vươn tay, ngón tay mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt nắm lấy cằm cô, chiếc áo sơ mi trắng tinh không gài hai nút đầu càng thêm quyến rũ."Diệc gia tôi cũng đã từng nói, không thể."Bối Doanh bị đau muốn quay mặt đi tránh né, anh lại tăng thêm lực, ép cô phải nhìn vào mình."Ngủ với tôi, từ giờ về sau em muốn gì được nấy, không cần trông đợi đỏ mắt một cái vai nữ chính, tôi có thể trải thảm đỏ cho em đi.

Ít nhất là chỗ đứng vững chắc trong giới, ảnh hậu liên hoan phim quốc tế, nếu em muốn tôi đều mang đến cho em."Duật Diệc nói chậm rãi, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn cô không hề chớp mắt, hơi thở mạnh mẽ.

Bối Doanh cảm giác bức bối, cố gắng thoát đi nhưng không được."Diệc gia...""Đừng giả vờ với tôi, em tốt nghiệp Đại Học Điện Ảnh Bắc Kinh đến giờ chỉ diễn những vai quần chúng mờ nhạt, em ở đài truyền hình địa phương bị người khác chèn ép.

Cho dù em có diễn xuất tốt hay có tài năng hơn người nhưng với bàn đạp của em, tôi nói cả đời em cũng không leo được vị trí ngôi sao hạng A."Duật Diệc mất kiên nhẫn ngắt lời, anh muốn Bối Doanh biết sinh viên như cô được trường học bảo vệ, vẽ ra những bức tranh màu hồng quá tốt đẹp, làm những người như cô cảm thấy chỉ cần dựa vào sức lực bản thân là có thể thành công.


Nhưng bản chất thực sự của xã hội nếu không có chỗ dựa, đừng nói đến việc leo lên đỉnh, từ đầu đã không có cơ hội được thử sức.Bối Doanh hoảng hốt một lúc, người đàn ông này giữ tâm tư kín như bưng, lời nói ra tuy độc miệng, nhưng đều nói đúng.

Cô đã mất hơn ba năm mà vẫn dậm chân tại chỗ, lần này nhờ ăn một bữa cơm cô mới có cơ hội được tham gia cuộc thi kia."Diệc gia anh nói đúng.

Tôi không có khả năng trở thành ngôi sao lớn, nhưng tôi cũng không đồng ý để người khác nuôi mình.

Đề nghị của Diệc gia, không thể."Cô nuốt một chút nước bọt, tim đập thình thịch một tiếng, cô cắn môi theo một thói quen, ép lòng mình bình tĩnh đối diện."Kiên nhẫn của tôi không nhiều, hôm nay em từ chối, sau này nếu muốn thì không dễ dàng thế đâu."Con ngươi Duật Diệc khẽ nheo lại, buông tay khỏi cằm của cô, ngồi thẳng lên, bắt chân trái lên đùi phải.Bối Doanh hít sâu một hơi, cô gật đầu."Sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt Diệc gia.""Tốt lắm." Một câu nói khôi phục lại vẻ băng lạnh."Nhớ cho kĩ câu nói hôm nay của em, đừng để một ngày nào đó lại tìm đến tôi xin cơ hội."Duật Diệc châm thuốc, sau đó đĩnh đạc đứng thẳng, dáng người cao lớn, sải bước ra khỏi phòng.Bối Doanh vô lực dựa vào ghế, cảm thấy sống lưng lạnh như băng tựa như ánh mắt cuồng ngạo mà lạnh lẽo của người đàn ông kia.Sau hôm đó, Bối Doanh vẫn tới đài truyền hình địa phương đảm nhiệm những vai không ai muốn diễn, những ngày có thời gian cô sẽ chăm chỉ ở nhà tập luyện kịch bản.

Cô rất coi trọng cuộc thi này dù cho nó có là hình thức đi chăng nữa.Vài ngày đã trôi qua cô vẫn không nhận được điện thoại kết quả buổi thử vai lần trước.

Trong lòng cô lo lắng, áp lực muốn biết kết quả lại ép bản thân cố quên đi lời nói của người kia.Không thể ngồi im chờ đợi, Bối Doanh hẹn Triệu Khả Di cùng mình đến đài truyền hình trung tâm.

Khi đến nơi cô để Triệu Khả Di đỗ xe bên ngoài đợi mình, cô tiến vào bên trong.Bối Doanh nhìn thấy một trong bốn ban giám khảo hôm ấy lập tức chạy đến."Xin đợt chút, tôi vẫn chưa nhận được kết quả thử vai của mình."Giám khảo bất ngờ nhận ra cô là người đi cùng với Duật Diệc hôm trước, nhưng chỉ thị của cấp trên bảo không đạt.

Ông ta cũng quên mất thông báo cho cô."Bối Doanh phải không? Cô không đủ tiêu chuẩn qua vòng thử vai.

Phòng quản lý bận nhiều việc có lẽ quên báo với cô.""Không đâu, tôi đã diễn rất đạt, hiệu ứng hôm đó cũng tốt.

Sao lại có thể không đạt?""Đây là quyết định của ban giám khảo, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cô."Ông ta nói xong xoay lưng bỏ đi.

Bối Doanh ngơ ngẩn nhìn theo, chỉ biết giương mắt nhìn theo giám khảo.


Cô có khả năng để vượt qua, không ngờ lại nhận được tin mình không thể đi tiếp.

Cô thật sự đã rất cố gắng, vất vả lắm mới có được ngày hôm nay nhưng rồi lại trở về con số không.Thẩn thờ một lúc Bối Doanh xốc lại tinh thần rời đi, Triệu Khả Di còn đang đợi bên ngoài."Kết quả thế nào Doanh Doanh?"Triệu Khả Di thấy cô lên xe lo lắng hỏi, Bối Doanh không đáp chỉ lẳng lặng thắt dây an toàn.

Chơi với nhau đã lâu, Triệu Khả Di quan sát đã biết bạn của mình không tốt."Không sao, không sao.

Cậu có khả năng, sẽ còn có nhiều cuộc thi sau, nhất định sẽ có lúc cậu chiến thắng.""Đây là cơ hội Diệc gia giúp tớ."Bối Doanh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, xe chạy chầm chậm, Triệu Khả Di cố tình hạ cửa kính để cô thoải mái."Duật Diệc? Có anh ta giúp cậu thì sao lại không đạt?"Triệu Khả Di bất ngờ, cô biết Duật Diệc đã lâu, chưa có điều gì anh không thể làm.

Nếu anh muốn yêu thương ai, người đó sẽ không bao giờ chịu uỷ khuất, hơn nữa còn được nâng lên chín tầng mây."Diệc gia đề nghị bao nuôi tớ.

Nếu tớ đồng ý, vị trí ngôi sao hay cả giải thưởng ảnh hậu đều là của tớ.

Nhưng tớ từ chối, cơ hội này cũng biến mất."Giọng cô bình tĩnh, đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, hít một hơi rất sâu, khói thuốc ngập tràn làm đầu óc cô tỉnh táo hơn.Đây là việc hoàn toàn bình thường khi cô không đồng ý yêu cầu của người đàn ông."Khốn kiếp, có người nói anh ta chỉ qua lại với phụ nữ xinh đẹp.

Không ngờ anh ta lại đặt chủ ý lên người cậu.

Doanh Doanh, tớ muốn nói cậu biết người như Duật Diệc không đơn giản, cậu làm phật ý anh ta, sau này cậu phải thật cẩn thật, từng bước đi đều phải chắc chắn.

Con đường cậu đi sẽ khó khăn gấp trăm lần.

Duật Diệc sẽ không bỏ qua cho cậu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận