Phía bên ngoài cổng thành, một chiếc xe ngựa bước qua cánh cổng lớn hợp pháp, nhưng lại bị một tên lính ngăn lại: “Khoan đã!”
Tiếng nói lớn khiến cho lão Chu bị giật mình lên một cái, sau đó quay mặt sang hỏi: “Có chuyện gì không tiểu hữu?”
“Ngươi, sau xe có những loại người nào?” Tên lính gằn giọng nói.
“Chỉ là một số người và vệ sĩ mà thôi, người hỏi cái này là để kiểm tra sao?”
“Đúng thế, dạo này tội phạm triền miên, các loại xe ngựa liên tục ra vào khiến cho canh gác lỏng lẻo, triều đình hiện giờ tích cực phái người đi điều tra những loại xe ngựa này phòng tránh chạy trốn.”
“Thế thì người hãy kiểm tra nhanh lên ạ.”
“Biết điều là tốt.”
Nói xong, tên lính nhanh chóng trèo lên xe ngựa kiểm tra, đập vào mắt lần đầu của hắn là những tên vệ sĩ cường tráng to lớn trong đấy, lại là thêm một cái người ngồi một góc che mặt khiến cho tên lính đó chú ý.
“Ngươi, giở cái trùm đầu ra!”
Lời nói vừa ra, lão chu đã quay vào trong xe nhẹ nhàng nói: “Tiểu hữu à, tôi khuyên người không nên giở mặt của người đó lên …”
Lão Chu chưa nói hết, tên lính liền quát lớn: “Không cái gì mà không! Lẽ nào ngươi đang che giấu một tên tội phạm sao?!”
“Tôi không có ý đó.”
Không để lão Chu nói thêm, cái kia tên lính nhanh chóng giở cái khăn ra một cách thô bạo. Vừa giở lên, cái kia hình dáng xấu xí cực kì đập vào mắt của hắn ta, liền tên lính cảm thấy buồn nôn nhanh chóng đóng lại nói: “Cái này xấu đến mức không người nào muốn xem nữa, lại tôi sắp mắc ói ghê.”
Những tên vệ sĩ ngay đó lại có chút buồn nôn sau khi chiêm ngưỡng một chút hình dáng cái kia người đó.
“Tôi đã nói rồi, nhưng mà tiểu hữu vẫn là giở lên rồi.”
“Được rồi được rồi, nhanh chóng đi đi!” Tên lính nhảy xuống xe vừa nói vừa vẫy tay xua đuổi đi.
“Vậy thì lão đi đây.”
Dứt lời, lão Chu liền quất lên xe ngựa nhanh chóng chạy đi, lại quay về hướng tên lính lại gần cổng thành với tên lính gác cổng nói: “Không có.”
“Được rồi, ngươi kiểm tra chiếc xe tiếp theo đi.”
Đi về phía trên cổng thành một chút, nơi ấy Ngọc Linh Thảo đứng nhìn một lát, sau đó nhanh chóng nhảy đi chạy ra ngoài thành.
Lại về phía xa hơn nữa, có một cái kia một tên quan sát thấy Ngọc Linh Thảo nơi ấy vừa đi liền lấy cái ngọc bài truyền vào một chút linh khí hô lên: “Báo, cái kia tên hôm qua đã ra khỏi cổng thành.”
“Tốt, mau nhanh chóng đuổi theo.”
“Vâng.”
Tên đó cất lại cái lệnh bài vào trong người rồi biến mất.
Về phía cái kia xe ngựa, cái kia người xấu xí cởi ra cái khăn trùm mặt, rồi lại gỡ bỏ mặt nạ xuống hiện nguyên hình là Nhân Chiêu Lan: “Quả đúng như Ngọc Linh Thảo nói, hiện giờ cái kia thế lực đã lan ra tới đó rồi.”
“Có vẻ như tiểu nữ sự tình kế hoạch nghe theo là đúng đắn.” Lão Chu nói.
“Vậy thì bên kia Ngọc Linh Thảo cô ấy khi nào theo tới nhỉ?” Nhân Chiêu Lan hỏi.
“Cô đang nói tôi à.”
Một giọng nói phát lên, Ngọc Linh Thảo đột ngột nhảy vào bên trong xe ngựa khiến cho Nhân Chiêu Lan giật bắn mình quát lớn: “Sao cô đuổi theo nhanh thế?!”
“Tốc độ này đối với các tinh giả là bình thường mà, tôi còn thấy nhiều người nhanh hơn tôi cơ.”
“Cho dù vậy thì cô cũng đừng xuất hiện đột ngột như thế chứ!” Nhân Chiêu Lan quát lớn.
“Vậy à, xin lỗi.”
Nói xong, Ngọc Linh Thảo liền ngồi về một góc, im lặng tu luyện, điều này khiến cho ai nấy vô cùng sốc. Tại trong trường hợp này có thể tu luyện, thường là không yên tâm sẽ tẩu hỏa nhập ma, khó mà tiến bước, ấy vậy Ngọc Linh Thảo bình thản ngồi đó hấp thụ linh khí hiển nhiên, giống như không để ý chuyện rượt đuổi vào mắt.
Những người đi theo bất ngờ là vậy, nhưng vài phần lo lắng vẫn là hơn, bọn họ hiện giờ tu vi không được gọi là quá cao, cùng lắm là luyện linh từ ngũ tới lục tầng, trong đầu lại suy nghĩ rằng chuyến đi này nhận nhiệm vụ liệu sẽ yên ổn hay không.
Sau một lúc đi đường, chiếc xe giống như rung lắc dữ dội một chút, không theo lẽ thường, điều này khiến cho mọi người lo âu có chút hiện lên. Sau đó liền thêm một đợt cung tên bắn ra, cái kia nhiều một chút hơn cả trăm mũi tên cùng lúc lao tới, va chạm vào chiếc xe ngựa.
Thế nhưng những cái mũi tên va chạm vào lại ngay lập tức văng ra, điều này hiển nhiên do Ngọc Linh Thảo gia cố một chút linh hiện hữu xung quanh chiếc xe khiến cho nó kiên cố, ngay đúng lúc ấy, Ngọc Linh Thảo mở mắt nói: “Vẫn là tới rồi sao.”
Chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại một đợt, một trong số những tên hộ vệ đứng lên hô to: “Chuẩn bị ứng chiến!”
Dứt lời, những tên hộ vệ khác liền đứng lên nhảy ra khỏi xe lập một cái trận vệ xung quanh xe canh chừng. Những tên mặc đồ đen che kín khuôn mặt lập tức hiện ra, tay cầm thanh kiếm vung lên hung hăng chém tới phía những tên hộ vệ.
Đường kiếm vừa chém tới liền bị hộ vệ chặn lại và phản đòn, bọn họ xoay kiếm chém ngược lại lập tức khiến cho những tên vừa bước lên chết ngay lập tức.
Đợt thứ hai lập tức lên sau khi đợt thứ nhất bị phá vỡ, bọn họ lao lên nhanh chóng tới những tên hộ vệ, số lượng lại càng đông hơn khi trước, nhất thời khiến cho bọn họ khó mà chống đỡ kịp.
Ngay lúc ấy, Ngọc Linh Thảo phóng ra một tia uy lực linh lực bay xung quanh, đẩy lui một bước những tên kia, bên kia đợt hai đã bị phá vỡ.
Lại thêm đợt ba, vẫn là đông hơn trước, nhưng lần này lại hiện thêm một tên trông rất đáng sợ, hơn những tên khi kia, liền nhận định một cái thủ lĩnh những tên này.
Chẳng nói chẳng rằng, tên đó một kiếm vung lên tạo nên luồng kiếm khí linh lực uy áp đáng sợ khiến cho những tên hộ vệ đứng hình giây lát.
Nhưng khi mà kiếm khí sắp chạm tới những tên hộ vệ thì đạo kiếm khí khác trong xe ngựa đã vung ra. Hai bên va chạm vào nhau lớn lao lực lượng, đôi bên hai chân có chút không vững vàng đứng yên.
Ngọc Linh Thảo bước ra, cô bé nhìn một hướng thẳng vào bên kia tên thủ lĩnh bên đó, lại thấy một tên hơn trung niên tuổi khuôn mặt, tức giận nhìn vào cô bé.
Tên đó lại nhìn vào Ngọc Linh Thảo, thản nhiên chậm rãi nói: “Ngươi đã ra rồi sao, tên giết lão thất!”
Ngọc Linh Thảo nhìn hắn, một tia lo lắng phảng phất hiện lên.