Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói


Kiều Uyển Vũ nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu: “Sao em không nói với Triệu Tích đi, hai đứa cùng nhau đưa ra hướng giải quyết”.

Tề Lăng Hạo cũng tỏ vẻ tán đồng: “Phải đó, Triệu Tích thích em như vậy bao nhiêu năm vẫn một lòng chờ đợi có mình em thôi còn gì”.

Tềa Kỳ Nam thở dài lên tiếng đáp: “Nếu nói ra mà giải quyết được thì đâu còn chuyện để nói, em đã đề cập đến vấn đề kết hôn với Triệu Tích hơn một lần rồi nhưng mà cô ấy căn bản không muốn kết hôn, nếu so sánh giữa em và sự nghiệp diễn xuất của cô ấy thì có lẽ là sự nghiệp của cô ấy quan trọng hơn em đó”.

Tề Cẩm Giang dẩu môi: “Chị nói thật lòng em đừng buồn nha Kỳ Nam, chị vẫn thích Triệu Tích là em dâu của chị hơn là cô gái tên Mộ Dung Ngọc gì đó á, tuy nhìn vẻ bề ngoài cô ấy xinh đẹp dễ thương thật nhưng mà chị có cảm giác cô gái đó giả tạo làm sao ấy khó mà nói nên lời được”.

“Quan trọng là Triệu Tích vẫn không đồng ý gả cho em nhưng lần này ba mẹ về đây rồi chắc là em không dễ thoái thác như những lần trước nữa đâu…bất quá thì em nghe theo lời của ba mẹ một lần cho rồi” Tề Kỳ Nam tỏ vẻ bất lực.

Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng khuyên can: “Em nói thì dễ lắm nhưng đến lúc bắt em kết hôn với cô gái đó từ bỏ Triệu Tích xem em có làm được hay không đây”.


Tề Lăng Hạo cũng lên tiếng nói vào: “Theo anh thấy em cứ nói thẳng hết mọi việc với Triệu Tích xem sao, chứ nhắm mắt cưới người mà mình không yêu sau này không hạnh phúc đâu”.

Tề Kỳ Nam lại thở dài: “Thôi bỏ đi đến đâu thì tính đến đó, nói trước lại bước không qua được”.

Hạ Lan Nhi đưa Mộ Dung Ngọc về căn phòng cũ của Tề Kỳ Nam từng sống lúc nhỏ ở Tề Trạch Viên: “Dung Ngọc à, từ bây giờ con cứ ở phòng của Kỳ Nam đi nha, hồi nhỏ thằng bé từng sống ở căn phòng này trước khi sang London đó”.

Mộ Dung Ngọc khẽ mỉm cười e thẹn: “Con được ở lại căn phòng lúc nhỏ của anh Kỳ Nam thật là may mắn quá”.

“Đừng nói là phòng lúc nhỏ sau này hai đứa kết hôn thì con vẫn sẽ ở chung phòng của nó bây giờ thôi”.

Mộ Dung Ngọc nhìn thấy những giấy khen của Tề Kỳ Nam thì liền trầm trồ lên tiếng tán dương: “Lúc nhỏ anh Kỳ Nam học giỏi thật đó bác gái à”.

Hạ Lan Nhi lấy làm tự hào đáp lại: “Từ nhỏ Kỳ Nam đã thông minh sẵn rồi nó tiếp thu rất nhanh còn có đầu óc sáng tạo nữa, chỉ là con người của Kỳ Nam rất là có chính kiến chuyện nó đã quyết thì không ai thay đổi được nữa hết, nếu không bác đã không để nó quay về Vịnh Xuyên mà cho tham gia nghiên cứu khoa học ở London rồi”.

Mộ Dung Ngọc khẽ cười nhìn ảnh của Tề Kỳ Nam hồi nhỏ rồi nói: “Nhưng mà theo như con được biết thì hiện tại anh Kỳ Nam là Phó Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim anh ấy cũng thành công theo cách riêng của mình rồi mà bác gái”.

Hạ Lan Nhi gật đầu mỉm cười: “Phải ha, nói chung Kỳ Nam tự lập rất sớm nên nó thành công cũng là chuyện bình thường thôi, mà thôi con nghỉ ngơi một lát đi nha ngồi máy bay cả quãng đường dài chắc là cũng mệt rồi”.

Mộ Dung Ngọc gật đầu: “Dạ bác gái”.

Sau khi Hạ Lan Nhi đi ra ngoài, Mộ Dung Ngọc đảo mắt nhìn quanh căn phòng của Tề Kỳ Nam rồi thầm nghĩ trong lòng “Nếu có thể gả vào Tề gia danh giá, làm vợ của Tề Kỳ Nam thì quá tốt rồi sau này mình không cần lo ăn lo mặc gì nữa hết, chỉ cần an phận trở thành thiếu phu nhân của Tề gia mà thôi”.


Mộ Dung Ngọc vô tình nhìn thấy tấm ảnh lúc nhỏ Tề Kỳ Nam chụp cùng Triệu Tích để trên bàn nên cầm lên xem, nhìn nụ cười ngây thơ thuần khiến của hai đứa trẻ kia thì ánh mắt của cô ta toát lên vẻ sắc lạnh.

Mộ Dung Ngọc nở một nụ cười lạnh lẽo trên môi lẩm bẩm: “Kỳ Nam à, sau này con của chúng ta nhất định là những đứa trẻ hạnh phúc như thời thơ ấu của anh, em sẽ không để con của mình phải có một tuổi thơ đầy vất vả cơ cực như em nữa đâu”.

Buổi tối, Tề Cẩm Giang về nhà ăn cơm chung với Tề Bách Hào, Tề Bách Hưng, Hạ Lan Nhi và có cả Mộ Dung Ngọc, không khí rất là bình yên ấm áp.

Tề Bách Hào lên tiếng hỏi: “Hai đứa đã liên lạc với Kỳ Nam chưa vậy hả chắc là thằng bé cũng nhớ ba mẹ lắm đó”.

Tề Bách Hưng đáp lại: “Dạ tụi em vẫn chưa báo cho Kỳ Nam biết là tụi em đã về Vịnh Xuyên rồi”.

Hạ Lan Nhi liền giải thích thêm: “Bọn em tính cho Kỳ Nam một bất ngờ đó mà anh hai, à mà hiện tại Kỳ Nam nó không sống ở Tề Trạch Viên nữa sao ạ?”.

Tề Bách Hào gật gật đầu: “Sau khi khu đô thị Hoàng Kim Vịnh Thần được xây dựng xong thì Lăng Hạo nhà anh và Kỳ Nam mỗi đứa đều mua lại một căn hộ ở khu cao cấp đó sống riêng lâu rồi, thi thoảng Kỳ Nam có về đây ăn cơm cùng anh nhưng số lần về đếm trên đầu ngón tay ấy”.

Tề Bách Hưng cũng không lấy làm lạ bởi vì trên instagram của Tề Kỳ Nam từ lâu toàn cập nhật hình ảnh anh ở nơi khác chứ không phải là Tề Trạch Viên nữa.


Hạ Lan Nhi như nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng hỏi Tề Bách Hào: “À anh hai, hình như Lăng Hạo đã kết hôn rồi có phải không, mấy tháng trước em thấy cô Tề Dận có đăng hình ảnh tham dự hôn lễ thằng bé Lăng Hạo”.

Tề Bách Hào gật đầu: “Nói ra dài dòng, thật ra Lăng Hạo và Uyển Vũ con dâu của tôi đã kết hôn từ trước đó lâu rồi chỉ vì một số chuyện tụi nhỏ ly hôn nhưng sau cùng vẫn tìm được hạnh phúc bên nhau lần nữa, tóm lại là hiện tại Lăng Hạo đang sống rất hạnh phúc ở Hoàng Kim Uyển Cảnh, theo tính toán thì cuối năm nay là anh lên chức ông nội rồi đó nha”.

Tề Bách Hưng mỉm cười vui vẻ: “Nghe anh nói lên chức mà thấy ham à, lần trước Lăng Hạo có gọi điện mời bọn em về dự hôn lễ nhưng mà do còn bận công việc nên không về được để ngày mai em và Lan Nhi đến nhà thăm vợ chồng Lăng Hạo”.

Tề Bách Hào tỏ vẻ hào hứng: “Được vậy ngày mai anh đi cùng với hai đứa”.

Mộ Dung Ngọc ngồi yên lặng ăn cơm không dám chen vào chỗ người lớn đang nói chuyện nhưng khi nghe mọi người đề cập đến Tề Lăng Hạo thì cũng có chút hiểu biết, cô đã tìm hiểu qua Tề Lăng Hạo là Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim lớn nhất Vịnh Xuyên là người đàn ông mà biết bao cô gái mơ ước chỉ tiếc là anh ta kết hôn mất rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận