Tình Sâu Không Đáy Yêu Em Không Phai


Nhưng gọi điện mấy lần vẫn không có ai trả lời, mẹ lo lắng đến nỗi bật khóc, còn tôi chỉ biết liên tục an ủi bà.

Một giờ sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, mẹ loạng choạng bước tới hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?”
Bác sĩ tháo găng tay ra, khẽ thở dài rồi nói: “Bệnh tình tạm thời đã ổn, nhưng tình trạng của bệnh nhân hiện giờ không mấy khả quan, tần suất chảy máu quá nhiều, trên da đã xuất hiện vết bầm xuất huyết, hệ thống miễn dịch gần như không còn, cần nhanh chóng tìm được tủy thích hợp để cấy ghép, nếu không bệnh nhân sẽ chẳng kéo dài được bao lâu.


Mẹ hơi đứng không vững, hai mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn: “Ở bệnh viện không có tuỷ tương thích để cấy ghép sao?”
Bác sĩ gật đầu, thở dài nói: “Nếu không tìm thấy tuỷ tương thích giữa người thân thì người ngoài lại càng khó hơn, chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức liên lạc.


Mẹ gật đầu, nhìn bác sĩ bước đi, cả người mềm nhũn ngồi xuống ghế, có chút tuyệt vọng nhìn tôi rồi nói: “Hoài An, làm sao đây? Ba con không còn, giờ mẹ lại trơ mắt nhìn con mình ra đi! ”
Trong lòng vô cùng khó chịu, tôi kéo mẹ nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định không để cho Đường Bảo Nam rời khỏi chúng ta, nếu trong bệnh viện không tìm được tủy tương thích thì con tìm bên ngoài, thủ đô lớn như vậy, kiểu gì chúng ta cũng tìm được, thủ đô không tìm được thì tìm khắp cả nước, rồi sẽ tìm ra thôi.


Nước mắt mẹ tuôn rơi, bà kéo tôi, cho rằng tôi đang an ủi bà, bất lực nói: “Xin lỗi con, tại mẹ liên luỵ đến con.



Tôi lắc đầu, vừa định nói với bà về chợ đen thì một cuộc điện thoại gọi đến.

Điện thoại hiển thị một dãy số lạ.

Tôi bắt máy, giọng một người phụ nữ có chút thô lỗ truyền đến từ đầu bên kia: “Đường Hoài An?”
Nghe giọng nói quen thuộc này, tôi chợt nhớ tới người phụ nữ trung niên lúc trước ở quán mạt chược.

Tôi gật đầu đáp: “Là tôi!”
Người phụ nữ mở miệng: “Tôi tìm được tủy tương thích rồi, nhưng nó là một đứa trẻ bị bỏ rơi, cô phải tự đến nhận, muốn cấy ghép tủy có lẽ phải đi đường chính quy, cô phải tự nghĩ cách sắp xếp danh tính của đứa bé.


Nghe được tin này, tôi vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Được được, không vấn đề gì.


Đầu bên kia ậm ừ nói: “Mười giờ sáng mai vẫn chỗ cũ, cô cứ đến là được.



Sau khi cúp máy, tôi nhìn mẹ, hơi kích động nói: “Mẹ, con tìm được tuỷ tương thích với Đường Bảo Nam rồi.


Mẹ hơi sững sờ, nhưng không phản ứng nhiều, một lúc lâu sau mới nói: “Con tìm được rồi?”
Tôi gật đầu, kể cho bà nghe về chuyện chợ đen.

Nghe xong, bà có hơi do dự, lo lắng nói: “Đó là đứa bé bị bỏ rơi, vậy chúng ta phải sắp xếp đứa bé đó thế nào?”
Tôi suy nghĩ một hồi, nhất thời không biết phải làm sao, nhưng hôm nay khó khăn lắm mới tìm được tuỷ tương thích, tôi không thể cứ thế bỏ qua được, trong chốc lát không nghĩ ra được giải pháp nào phù hợp, tôi và mẹ chỉ đành đón đứa bé về rồi tính sau.

Cả đêm tôi thức trắng.

Gắng gượng thức đến sáng hôm sau, thời gian đã hẹn là mười giờ sáng.

Tôi trở về chung cư một chuyến để thay quần áo, lúc ra ngoài thì Lâm Khánh Ngân gọi điện thoại đến.

Vừa bắt máy bà ấy đã nói: “Hoài An, hôm qua con nói gì ở đồn cảnh sát à?”
Tôi sửng sốt một lúc: “Không có, sao vậy ạ?”
“Hôm nay đồn cảnh sát đột nhiên gọi đến, bảo vụ án ở khách sạn đã kết thúc, họ nói đã tìm ra kẻ gây thương tích cho Phương Mỹ Trúc nhưng nhà họ Cố quyết định không truy cứu, định giải quyết riêng nên đồn cảnh sát không phụ trách nữa.

Mẹ và ba con đều thấy bực, sao chuyện này giải quyết nhanh thế, chẳng phải Phương Mỹ Trúc vẫn chưa tỉnh lại sao!” Lâm Khánh Ngân tràn đầy nghi ngờ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận