Chiều hôm ấy, lớp 11-1 có tiết học vào buổi chiều. Sau khi học xong tiết cuối, Trịnh Gia Ngôn đưa thiệp mời cho cả lớp:
- Tối nay là sinh nhật của mình, mình hy vọng tất cả mọi người trong lớp sẽ tới.
Trên đường về, nhìn tấm thiệp trên tay, Cố Tiêu Ngữ xem xét một cách kĩ lưỡng. Hạ Việt An đi bên cạnh cũng không nhịn được cười:
- Tiêu Ngữ, cậu không cần xem kĩ vậy đâu, chỉ là một tấm thiệp thôi mà.
- Cậu có tới không? - Cố Tiêu Ngữ cất lại thiệp vào trong túi áo.
- Dù sao cũng là bạn cùng lớp, nếu chúng ta không tới sẽ gây ra hiểu lầm. Còn học cùng với nhau năm học này và năm sau nữa mà.
Trong thâm tâm Cố Tiêu Ngữ không muốn đi một chút nào, nhưng khi nghe nàng nói vậy cũng đành chấp nhận.
Biết sao được, nàng có quyền mà.
Thang máy hôm nay vắng, nói đúng hơn là chỉ có mình Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An trong đó.
Nhân cơ hội này, Hạ Việt An muốn trêu chọc cô một chút.
Thang máy đang di chuyển lên tới tầng 3, nàng nhẹ nhàng vòng tay qua eo Cố Tiêu Ngữ, kéo cô sát lại:
- Tớ muốn hôn..
Cố Tiêu Ngữ hơi nhích người ra, đồng thời dùng tay chạm lên đỉnh đầu nàng:
- Thang máy có camera.
Lời từ chối nhưng ngữ khí lại rất nhẹ nhàng.
- Mặc kệ, tớ muốn hôn cơ.
Thấy cô vẫn không nói gì, nàng lại tiếp tục.
- Muốn hôn, muốn hôn cậu, muốn hôn cậu cơ.
Vừa tới trước cửa căn hộ, Cố Tiêu Ngữ thở ra một hơi, một tay mở cửa nhà, một tay kéo Hạ Việt An cùng vào bên trong:
- Cậu đừng có mà hối hận.
Nói xong cô đã phủ lấy môi nàng.
Môi lưỡi dây dưa triền miên, nhiệt độ trong căn hộ hình như cũng trở nên nóng hơn.
Bàn tay của Cố Tiêu Ngữ theo bản năng chui vào trong vạt áo Hạ Việt An, vuốt ve vùng bụng phẳng lì, sau đó có xu hướng đi lên trên.
Hơi thở của Hạ Việt An đã có chút hỗn loạn.
- Chị Tiểu Ngữ?
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An giật mình, vội tách nhau ra.
Cố Dịch Nhan dụi dụi mắt, có vẻ như thằng nhóc vừa mới ngủ dậy:
- Oaa có cả chị Tiểu An!!
- Chào Nhan Nhan, em vừa ngủ dậy hả? - Hạ Việt An nở nụ cười với Cố Dịch Nhan, tay chỉnh lại áo sơ mi đồng phục.
Mà Cố Dịch Nhan vừa nhìn thấy nụ cười này, trong lòng vui lạ thường, mặt mày hớn hở:
- Chị Tiểu An, chị nhất định phải chờ em lớn nha. Tới lúc em lớn, em sẽ cưới chị làm vợ!
Hạ Việt An nghe xong chỉ cười mỉm. Nàng chỉ coi lời nói này là một lời nói đùa vu vơ của một đứa nhóc tiểu học.
Nhưng Cố Tiêu Ngữ ở bên cạnh thì lại không nghĩ thế.
Đứa nhỏ Cố Dịch Nhan này lúc nào cũng luôn miệng nói lớn lên muốn cưới Hạ Việt An, không lẽ thật sự có tình cảm với nàng sao?
Đợi lúc Cố Dịch Nhan đi học thêm, Cố Tiêu Ngữ mới nói ra những suy nghĩ của bản thân với Hạ Việt An.
Nghe xong, nàng chạm nhẹ lên mũi cô:
- Không ngờ cũng có ngày cậu ghen với em trai mình á nha.
- T...tớ không ghen...
Mặc dù nói là không nhưng vành tai của Cố Tiêu Ngữ đã đỏ ửng lên.
Hạ Việt An nhìn đồng hồ, sau đó hôn phớt lên môi cô:
- Ngoan, tớ về đi tắm đã, buổi tối đi sinh nhật Trịnh Gia Ngôn nữa đó.
- Được, vậy tớ cũng đi tắm. - Cố Tiêu Ngữ gật đầu.
Tối hôm ấy, Cố Tiêu Ngữ đứng đợi trước cửa căn hộ nhà Hạ Việt An. Không ngoài dự đoán, lại một lần nữa cô không thể rời mắt khỏi nàng.
Hạ Việt An nhìn vẻ mặt háo sắc của cô, khoé môi cong lên:
- Sao hả? Có đẹp không?
- Hả? C...có... - Cố Tiêu Ngữ quay đi, để lộ ra vành tai đã đỏ bừng.
Alpha gì mà da mặt mỏng vậy chứ.
Nhưng mà...nàng thích.
Cả hai cùng tới bữa tiệc sinh nhật tại Trịnh Gia.
Trịnh Gia cũng là một công ty có tiếng, bữa tiệc sinh nhật này của Trịnh Gia Ngôn được tổ chức vô cùng lớn.
Trịnh Gia Ngôn bước lên sân khấu, nói oang oang vào micro:
- Mọi người cứ tự nhiên nhé, hôm nay là sinh nhật của Trịnh Gia Ngôn này, đã tới đây rồi là không ai được phép không vui đâu đó!
Mọi người trong bữa tiệc đều vô cùng hưởng ứng.
Tiếp đó, nhạc được bật lên hoà chung với tiếng ồn ào của mọi người, không khí hết sức sôi động.
Trịnh Gia Ngôn ban đầu đi lại xung quanh, nhưng sau đó, ánh mắt của hắn luôn dán lên người Hạ Việt An. Nhưng nàng không hề cảm nhận được ánh mắt ấy của cậu ta, bên cạnh nàng là Cố Tiêu Ngữ, hai người nửa bước cũng không hề rời nhau.
Nhìn thấy hai người cứ dính nhau như vậy, Trịnh Gia Ngôn không khỏi cảm thấy khó chịu, trong lòng lại càng bùng lên quyết tâm có được Hạ Việt An.
Hạ Việt An thích những nơi sôi động như thế này, nàng không mất quá nhiều thời gian để làm quen với những người bạn mới. Cố Tiêu Ngữ lại không như vậy, cô đi theo sau Hạ Việt An, nhưng dường như không thể hoà nhập được.
- Cậu ra góc kia ngồi một lát đi, chút nữa tớ sẽ qua với cậu. - Hạ Việt An chỉ về phía góc khuất của bữa tiệc.
Nàng đã quá hiểu Cố Tiêu Ngữ, nàng biết rất rõ cô không hề muốn tới những nơi như thế này.
Cố Tiêu Ngữ lắc đầu:
- Tớ đi cùng cậu.
- Tớ biết cậu không muốn tới những nơi đông người. Ngoan, ngồi chỗ đó, lát nữa tớ sẽ qua mà.
Sau cùng, Cố Tiêu Ngữ quyết định nghe theo lời Hạ Việt An.
Nhưng cũng chính vì điều ấy, Trịnh Gia Ngôn liền chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình.