Vậy cũng đã 2 ngày rồi kể từ khi Huỳnh Nam nhận lời đề nghị , à không , lời uy hiếp , đe dọa quái đảng từ Vương Hữu Khánh làm tâm trạng cậu lúc này không được ổn định , đầu cứ tăng áp giật hỗn loạn lên . Mới sáng ra đã nhận được tin nhắn từ hắn càng làm cậu như nhãy vào lò lửa . Sao hôm nay hắn lại muốn gặp mình? Hắn muốn gặp mình để làm gì? – là những câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu Huỳnh Nam . Một câu đơn giản với chủ ngữ là “hắn” , vị ngữ là “muốn làm gì” mà lại làm khó được một học sinh giỏi văn thì thật lạ . Thật sự thì từ 2 hôm trước đầu óc cậu đã rỗng-tuếch-như-con-ếch-bị-kéo-xệch-xệch mất rồi . Huỳnh Nam đang trầm ngâm thì một dòng tin khác lại đến : - 15 phút nữa phải có mặt ở nhà tôi . Địa chỉ thì đọc ở tin nhắn trước . Chậm 1 phút thì đi đến cái chết sớm thêm 1 phút !
Cuối cùng chiếc xe ôm cũng giúp Huỳnh Nam đến nơi , đồng hồ vừa kịp 7 giờ 37 phút . Cậu lê thân xác chậm rãi tiến về phía cổng của một ngôi nhà , trong đầu trống rỗng nhìn về bốn phía , không biết dùng ngôn ngữ gì mới có thể hình dung tâm trạng của cậu lúc này . Bây giờ , cậu sắp bước vào hang cọp . Ôi mẹ ơi , là cọp !
___
Bên trong căn nhà cũng sơn trắng như bên ngoài . Nội thất cũng khá đầy đủ nếu không muốn nói là “giàu” . Tổng quan thì có hơi nhỏ , nhưng với một mình Vương Hữu Khánh thì dư sức ở . Căn nhà là món quà của người cha lắm tiền để cho hắn tiện qua lại gần trường . Ngây người ra một lúc ngắm nghía mọi thứ , Huỳnh Nam mới lên tiếng , giọng rất nhẹ
- Anh gọi tôi đến đây để …?
- Thõa mãn ! – Vương Hữu Khánh nhún vai , vẻ mặt rất bình thường . Không ngờ câu nói văng tục này lại phát ra từ miệng của hắn . Ừ , thì hắn là một tên côn đồ bản chất văng tục mà . Huỳnh Nam suýt quên điều đó
- Thõa mãn? Mà thõa mãn cái gì? – cậu vờ hỏi , chưng cái biểu cảm ngây thơ ra nhìn Vương Hữu Khánh
- Nhìn nhau chắc đủ thõa mãn à?
- Vậy cũng được . Nhìn đi ! Nhìn cho kĩ đi !
Vương Hữu Khánh không nói , hắn tiến đến ngồi cạnh cậu , nheo con mắt mà nhìn cậu . Một lúc sau mới nghiêm nghị nói
- Cậu bây giờ là nô lệ của tôi . Mau quên vậy sao? Để tôi nhắc lại tí nhé – nói xong liền đưa tay vào túi định móc điện thoại ra thì bị Huỳnh Nam chặn lại .
- Được rồi , anh muốn làm gì tôi cũng được . Chỉ cần anh xóa đoạn video đó
- Rất ngoan ! – Vương Hữu Khánh cùi đầu , khóe miệng vung lên một nụ cười đắc ý .
- Vậy bây giờ làm đi !
- Làm gì mới được chứ
- Mẹ ! – Vương Hữu Khánh đột nhiên thẹn quá thành giận , tiến đến bóp lên hai trụ vai của Huỳnh Nam , ánh mắt toát ra nồng nặc sát khí nhìn chằm chằm vào cậu – Làm tình !
Thật , 2 ngày trước khi Vương Hữu Khánh đưa cho Huỳnh Nam xem đoạn video giữa cậu và Huỳnh Hiễn thì cậu đã biết mình thua thật thảm bại . Điều này buộc cậu phải nhận lời trở thành “nô lệ tình dục” cho Vương Hữu Khánh một lần , đó là điều kiện duy nhất có thể xóa bỏ đoạn video . Cậu biết cũng thật khó để đưa ra sự đồng ý , nhưng cậu cần phải sống thật trong sạch trong mắt mọi người , ngoại trừ anh cậu và Vương Hữu Khánh hiện tại mà thôi .
Dứt lời Vương Hữu Khánh đẩy Huỳnh Nam xuống giường , thô lỗ giật xé chiếc áo khoác của cậu , mặc kệ cậu ta phản kháng thế nào cũng thờ ơ , đơn giản hắn mạnh hơn cậu . Vương Hữu Khánh mang theo nụ cười phóng đãng đến đỏ con mắt xé rách từng lớp áo trên người cậu . Vẫn biết là thỏa thuận , nhưng Huỳnh Nam không thể chấp nhận được việc này , cậu giãy dụa
- Hữu Khánh , đừng ! Buông ra …
- Đừng buông ra? – hắn cười
- Không , không ! Buông tôi ra – đột nhiên cậu thấy mình nhục nhã quá , cậu khóc nức nở , thế nhưng Vương Hữu Khánh kia đã hoàn toàn điên dại . Hắn là một tên dâm đảng . Hai chân Vương Hữu Khánh đã đè hẳn lên đùi của cậu , hai tay tà ác cứ xoa lấy vai cậu .
- Đừng buông cậu ra , đây chẳng phải là ý cậu nói sao?
- Không phải , không phải .. Huỳnh Nam tiếp giãy dụa , nước mắt cứ ứa như suối . Không biết nữa , từ lúc nào mà cậu lại lâm vào tình cảnh này , nhục nhã , nhục nhã thật . Còn tên phía trên chẳng màn đến cậu nữa , như loài cầm thú động dục đang cắn xé trên từng mảng thịt trên người cậu . Cậu đâm ra bất lực
- Không? Tôi thấy bộ dạng cậu hiện tại thật đáng thương . Sao hã? Không phải cậu cùng anh mình làm đến phát chán rồi sao? – Vương Hữu Khánh cứ sát vào tai cậu , nói toàn những lời phỉ báng
Huỳnh Nam cắn chặt môi của mình , không muốn nói mà nhìn đi nơi khác , tay nắm chặt lấy cái nệm phía dưới . Trong mắt mọi người cậu tốt bấy nhiêu thì trong mắt Vương Hữu Khánh , cậu lại là người như thế , một con người chìm trong dục vọng của anh mình ..
Thế là cậu cam chịu , con người dơ bẩn này là cậu suốt 2 năm qua , thì cậu có gì phải phản kháng chứ . Nghĩ lại , cậu không xứng đáng để phản kháng ! Đột ngột cậu nghe bên tai tiếng bóc từ sợi dây nịt vừa rơi xuống đất , cậu cũng thôi giãy dụa mà tuyệt vọng nhắm mắt lại , hai hàng nước mắt vừa kịp òa ra . Thân thể lạnh tanh của Vương Hữu Khánh ôm lấy cậu khiến cậu giật mình . Hắn nhẹ hôn lên tai cậu , bàn tay lạnh ngắt vuốt ve khắp nơi trên da thịt làm cậu lạnh đến tận óc . Chưa bao giờ Vương Hữu Khánh say mê đến thế .
Bàn tay ấy đi du dương một lúc thì dừng lại ở đùi Huỳnh Nam , cậu nghiêng đầu nén không để nước mắt không chảy xuống khuôn mặt đáng thương của cậu . Vương Hữu Khánh tách rộng hai chân Huỳnh Nam ra , còn miệng hắn thì cứ liếm lấy vú của cậu . Từ trên cao nhìn xuống thấy hai tay cậu đang cố che giấu điều gì đó càng làm hắn kích thích . Một thân thể như thế trước mặt hắn không khác nào một món ăn hương sắc khó cưỡng .
Từ phía trước , Vương Hữu Khánh vẫn có thể tìm thấy được cái lỗ nhỏ của Huỳnh Nam , ngón tay hắn từ từ đột nhập vào bên trong cơ thể của cậu , ngọ nguậy . Mặc dù nơi ấy đã từng bị Huỳnh Hiễn tiến vào không ít lần , nhưng hiện tại lại vừa chặt , vừa khô khốc , đau đến mức cậu không kìm nổi nước mắt nữa , cả cơ thể cậu như bị thiêu cháy hoàn toàn .
- Tôi xin anh , đừng …
Vương Hữu Khánh cười lạnh , tay còn lại nắm lấy cằm cậu khiến cậu càng khó chịu , toàn thân cậu run rẩy nhìn hắn , tiếp tục van xin hắn
- Đừng mà …
- Được thôi . Nếu cậu không muốn xóa video đó nữa ! – một câu nói lại khiến tâm can Huỳnh Nam đứng sựt lại . Không muốn nói thêm gì nữa . Một lần nữa cậu bất lực ..
- Aa ..a… - tiếng rên từ cậu cất lên khi Vương Hữu Khánh rút tay ra khỏi cậu . Huỳnh Nam nhanh chóng bịt miệng mình lại , thấy ngượng vô cùng . Cậu không muốn rên , tiếng rên khiến cậu còn đáng thương hơn hẳn . Nhưng lại một tiếng rên nữa .. một tiếng nữa … khi Vương Hữu Khánh đâm thật mạnh cái dương vật của hắn vào bên trong . Cái cảm giác hổ thẹn này thật đáng ghét khi nó chuyển thành khoái cảm chạy dọc sóng lưng cậu , cảm giác này thật quen lại thật lạ , nó làm cho cậu tê dại đến khó tả . Huỳnh Nam không khống chế được mình nữa , những mãnh đen tối trong đầu hiện lên với toàn những dục vọng . Cái lỗ của khoan khoái quá … Nó cũng bướng bỉnh không kém cậu , nó ngang nhiên bóp chặt lại như muốn nuốt luôn cái dương vật của Hữu Khánh , nó bóp chặt đến phát đau
- Aaaaaaaaaaaaa… - không phải tiếng rên từ cậu . Là từ Vương Hữu Khánh tội nghiệp bị Huỳnh Nam chiếm hữu ngược lại . Hắn rút dương vật mình ra một chút lại bị hút vào và tạo thành nhịp . Vách thịt bên trong lại thắt chặt hơn rồi , Vương Hữu Khánh sướng quá !
- Aaa…aa………
- Aaa…aa……..
Chưa từng có một cuộc làm tình nào chân thực , rõ ràng như thế với hắn . Hắn bị cuốn theo mà quên mất ý định trả thù của mình là gì rồi .
- Á…ahh..aaaahhhhhhhhhhhhh ! – Vương Hữu Khánh thở gấp gáp ôm ngấu nghiến lấy Huỳnh Nam . Cứ như mùa đông lạnh lẽo đột nhiên từ đâu phun lên một dòng nước thật nóng bỏng ..thật đặc …
___
Vừa điên cuồng suốt cả sáng , Vương Hữu mới chau mày , gian nan mở mắt , trợn to đôi mắt nhìn trần nhà , đầu óc còn quay cuồng không kém . Hắn bật dậy nhìn quanh , căn phòng từ khi nào lại rất ngăn nắp? Lúc này cửa phòng đột ngột mở , Huỳnh Nam mặc bộ đồ thun của Vương Hữu Khánh bước vào , cậu cười .
- Cậu…
- Anh thức rồi à . Tôi mượn tạm đồ nhé , đồ tôi bị anh xé rồi ! – vờ như chả có gì quan trọng chính là sự lạc quan duy nhất của cậu – À , mà anh xóa đoạn video đi , tôi làm theo yêu cầu của anh rồi đó .
- Ừ , cũng được
- Sao lại cũng được , cả hai đều được lợi là điều tất nhiên chứ - Huỳnh Nam nói một cách thong thả , rất nhẹ nhàng .
- Lắm lời , cậu mà nói nữa tôi sẽ không xóa – vừa nói vừa loay hoay kiếm cái điện thoại
- Haha ! – Huỳnh Nam ôm bụng cười lớn – Điện thoại anh nè , tôi xóa rồi , giờ tôi về nhé .
- Ừ .. ừ ..
Huỳnh Nam bước ra về , bỏ lại căn phòng lặng đi sau những gì đã diễn ra thật nóng bỏng . Vương Hữu Khánh ngồi trên giường nhìn ra phía cửa như người vô hồn . Hắn đứng dậy , trần trụi đi đến bàn học lấy vội cây bút máy cắm trên hộp viết , tính hiệu bắt sóng được từ điện thoại cũng vang lên … Vương Hữu Khánh bật play đoạn tính hiệu đó , cậu cười khẽ rồi thật dứt khoác bấm một dòng chữ hiện lên . Không phải Save , mà là Delete !
“Hmm ..”
Từ khi nào mà cậu tốt với Huỳnh Nam như vậy?
“Không ! Tôi không yêu cậu ta đâu !”