Tôi Là Của Anh

BỐP
Cái gã vừa bị nó đá xuống đã nằm im bất động dưới chân cầu thang . Nó hoảng hốt , lập tức chạy xuống xem nạn nhân như thế nào .
-Này !! này !! – Bối Bối lo sợ tháo chiếc bao trên người Tuấn Khang ra , trên mặt đầy rẫy vết thâm tím , đầu thì bị chảy máu , nó hoảng hốt thét lên – Á !! không phải chứ !? đừng nói chết rồi nha !! – bàn tay run run từ từ đưa đến gần mũi Tuấn Khang để xem xét tình hình – may quá !! vẫn còn thở , phải đưa đến bệnh viện trước đã .
Nói xong , nó đứng dậy , cố gắng dùng hết sức mọn của mình nhất cái tên cao ráo body chuẩn mà nó câm hận vực dậy , nhưng sức nó so với cái tên trời đánh này… vốn quá chênh lệch .
-Ya !!!!! ~ sao nặng quá vậy nè – nó nhăn mặt, cố gắng nâng nạn nhân bằng đủ mọi cách

Phía trên cầu thang , một thân ảnh quen thuộc đang theo dõi tất cả , khuôn mặt không chút biểu hiện
-“Cô ta mạnh tay thật ! “.hắn lắc đầu xuýt xoa . Sau đó thì nụ cười tà gian lại hiện lên trên khuôn mặt điển trai của Âu Phong . Hắn thích thú vỗ tay
CLAP CLAP CLAP
– hay thật !!
Nó giật mình , buông tay Tuấn Khang xuống , hoảng hốt nhìn tên ác quỹ đội lốt người phía trên cầu thang .
-Cậu !!... – miệng chỉ thốt được một từ
Hắn từ từ đi xuống gần nó , nhìn Tuấn Khang tội nghiệp đang nằm yên bất tỉnh dưới chân . Đưa đôi mắt đầy ý gian tà nhìn nó , giọng gian xảo :

-Cậu ta là tổng giám đốc tài chính tập đoàn LEASE , là con trai trưởng của chủ tịch tập đoàn , là người nổi tiếng không ai không biết !! thế mà lại bị một đứa con gái như cô hành hung đánh đập đến bất tỉnh . Nếu chuyện này lộ ra ngoài … tôi e là cô phải ra tòa trong thời gian tới ! – Hắn nhìn nó nở nụ cười cực kì “ thân thiện “
Lạc Bối Bối tội nghiệp hoảng loạn nhìn hắn , cố tìm mọi cách giải thích , bào chữa cho bản thân :
-Tôi không cố ý … - ánh mắt tội nghiệp xuất hiện - tôi chỉ muốn đánh cậu ta 1 trận cảnh cáo , tôi… tôi không nghĩ mọi chuyện lại ra nông nỗi này ! Tôi - hai hàng nước mắt sắp tuông ra
Thanh âm nhẹ nhàn đầy sát khí vang lên từ miệng Âu Phong :
-Tôi sẽ giúp cô !
Nó mở to mắt kinh ngạc “ mình nghe nhầm sao ?... hắn … hắn nói giúp mình ? “

-Giúp tôi ?... không phải… không phải đang muốn uy hiếp tôi sao !? sao…
Âu Phong nhìn nó , khuôn mặt lãnh cảm không thể đoán được hắn đang nghĩ gì trong đầu .
-Đương nhiên là có điều kiện ! – ngồi xuống cạnh Tuấn Khang xem xét .
Lạc Bối Bối giật mình , con người trước mặt nó quã thật rất đáng sợ .
“ Chỉ vừa mới gặp hắn trong thang máy , dù hắn tốt bụng chỉ đích danh kẻ thù ình nhưng ra tay giúp mình che dấu chuyện lớn này … nếu bị phát hiện tra cứu … hắn cũng không thoát khỏi tội tòng phạm … lý do gì giúp mình ? mình có nên tin hắn không ? “ .


-Đúng thật là không đơn giản mà !! – nó đắng đo 1 lúc rồi lí nhí lên tiếng – Tôi không biết cậu muốn gì … nhưng giờ thì hãy giúp tôi đưa cậu ta đến bệnh viện trước đã !! .
____________________
BỆNH VIỆN FDS
Tuấn Khang được nằm tại căn phòng VIP của bệnh viện , hướng cửa sổ đón ánh nắng , trong có tivi , tủ lạnh và cả máy lạnh , giường thì lớn , trang thiết bị cùng thiết kế hiện đại , phải nói là tiếp đãi cũng không tồi
-Bệnh nhân không sao ! chúng tôi đã may lại viết thương trên trán , bệnh nhân tỉnh lại là có thể xuất viện – Bác sĩ cẩn thận trã lời
Hắn nở nụ cười đầy thích thú nhìn Tuấn Khang đang nằm trên giường .
-Cám ơn !
-Vậy chúng tôi xin phép ! – nói xong vị bác sĩ cùng hộ lí đi ra bên ngoài .
Những cô y đi cùng vẫn còn luyến tiếc đứng nán lại . Ánh mặt của họ đều ánh lên sự ngưởng mộ và e thẹn với Âu Phong , nhưng cái con người mưu mô , máu lạnh và xão trá như Âu Phong vốn đã miễn dịch với những cử chỉ của các cô gái xung quanh . Hắn nở nụ cười cực chết người . Nhẹ nhàng nói :
-Nếu cần gì tôi sẽ gọi các cô .

Lời nói như mũi tên hạnh phúc bay vào tim họ , bọn họ lập tức tươi cười gật đầu và đi ra ngoài .
Khi căn phòng chỉ còn lại hắn và Tuấn Khang , lại 1 bộ mặt khác của hắn được lộ ra .
-Phiền phức ! – hắn khó chịu .
Nhìn Tuấn Khang tội nghiệp bị thương nằm bất tỉnh thế này , hắn… có chút ấy náy
-Không trách tớ được !!... có trách thì cậu hãy trách cái con nhóc ngu ngốc đó .

Âu Phong nhẹ nhàng kéo chiếc chăn qua vai Tuấn Khang , ân cần nói :
-Mong cậu sớm bình phục .
_____________________
TẠI NGÔI NHÀ NHỎ
Lạc Bối Bối liên tục đi đi lại lại trong phòng với tâm trạng bất an lo sợ .
-LÀm sao đây! Làm sao đây làm sao đây !!???.....

Cô em Lạc Ân chịu không nỗi cũng phải quát tháo lên :
-CHỊ À !!!

có chuyện gì vậy ?
Nó khựng lại , nhìn đứa em, khuôn mặt lại càng đau khổ hơn , tiếp tục đi đi lại lại , miệng vẫn không ngừng than vãn .
-Chết thật rồi !!! … biết thế nào đây chứ !!?
Ngay lúc đó …
PÀNG PÀNG PÀNG ( tiếng súng nổ - nhạc chuông được yêu thích nhất hiện nay )
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Bối Bối giật bắn người , mồ hôi đỗ như mưa , lo lắng , từ từ đi đến chiếc điện thoại .

-A..Alo – giọng nó run run
-Cô có 5 phút để đến địa chỉ này $%^$%& %^*&%^ . Nếu không ! tôi không biết mình sẽ làm gì đâu đấy !
~-CÁI GÌ ?~ - nó vừa phẫn nộ vừa hốt hoảng quát lớn vào điện thoại – Nhưng TÍT TÍT TÍT ….
Bối Bối trợn mắt nhìn điện thoại khi đầu dây bên kia ngang nhiên tắt máy .
-Chị à !!? ai gọi thế ?
Nó như người mất hồn , nhìn điện thoại .
-5… 5 phút ?
Rồi trong đầu lập tức nỗi cơn thịnh nộ .
-5 phút THÌ SAO MÀ KIỆP CHỨ !! TÍNH GIẾT NGƯỜI HAY SAO VẬY HẢ ~!~~ Á!!!!!~ - xiết chặt cái điện thoại mà hét lớn .
Không thể nói năng gì thêm nữa , nó không còn thời gian để buộc lại tóc , thay đồ hay chuẫn bị gì cả , thời gian hắn đưa ra vừa đủ để Lạc Bối Bối lập tức chạy bán mạng đến đó sau khi tắt máy .
Trên đường đi nó không ngừng lẫm bẫm , rũa chết cái tên TRỜI ĐÁNH không khác gì kẻ thù của nó .
-Tên chết tiệc , tên xấu xa , tên bĩ ỗi . Lựa thời cơ lúc người ta khó khăn mà lợi dụng , tên tiểu nhân như cậu ta nhất định ông trời sẽ trừng phạt , trời đất không tha !!!!!
#$%^$%^&$#&$
______________________
NHÀ HÀNG KING
Một nhà hàng cao cấp dành cho những doanh nhân giàu có với thiết kế đẹp mắt và độc đáo cùng các bếp trưởng nổi tiếng trên khắp thế giới . Những vị khách ra vào đây đều ăn mặc hết sức sang trọng và đặc biệt giàu có , toàn là những người trong giới thượng lưu lui tới . Và đây cũng chính là địa điểm Âu Phong hẹn Lạc Bối Bối tội nghiệp gặp mặt.
Hắn ung dung ngồi trên ghế , đưa tay lên nhìn đồng hồ và bắt đầu đếm ngược :
-10 , 9 , 8 ,7 …. 3 , 2

-TỚI RỒI !!!!~ - nó mồ hôi nhễ nhại , thở không ra hơi đứng trước mặt hắn .
Tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về hướng họ . Nó – một đứa con gái mặt mũi thì đỏ lừ, ướt đẫm mồ hôi , đầu tóc rũ rượi , trang phục thì … quần thể thao áo thun hình con gấu , còn mang theo đôi dép kẹp 7 màu …. Trong khi xung quanh nó toàn những người áo vest , caravat , váy đầm….. Đúng là giờ Bối Bối như sinh vật quý hiếm… khó gặp .
Nó nhìn xung quanh … rồi đau đớn xấu hổ … từ từ ngồi xuống ghế . Còn hắn thì… cũng xấu hổ không kém . Quay mặt ra chỗ khác để tránh sự hiểu lầm .
Sau khi tình hình khá hơn , nó mới ấm ức lên tiếng :
-Giờ thì cậu muốn cái gì hả ? – nó nghiến răng cố không nói lớn tiếng

Âu Phong cũng không quá gấp ráp , phớt lờ nó . Giơ tay và gọi phục vụ .
Bối Bối bậm môi , trợn mắt nhìn hắn “ TÊN KHỐN KIẾP , CỨ CHỜ ĐÓ “ .
-Tôi có thể giúp gì cho ngài ạ ! – gã phục vụ lễ phép
-Những thứ tôi đã gọi , hãy mang hết ra đây !
-Vâng ! chúng tôi sẽ mang ra ngay – rồi cuối người ra khỏi .
Lúc này hắn mới đói hoài tới nó , nhưng thái độ quả là… khiến người ta có chút rợn người .
Bộ dạng đểu cán trong máu hắn bỗng biến mất . Âu Phong nở nụ cười đẹp mê hồn , phút chóc làm nó có chút loạn nhịp , không dám nhìn thẳng vào mắt hắn .
-Mời cô ăn một bữa cũng không được sao ?
Nó lúng túng quay mặt hướng khác , chỉ dám len lén nhìn cái tên điển trai đáng ghét trước mặt . Đúng là hắn rất đểu , rất xấu xa … nhưng việc hắn rất phong độ và sở hữu 1 gương mặt handsome đến động lòng thì nó không thề phủ nhận . Lòng có chút không yên , liên tục uống nước để lấy lại bình tĩnh .
Âu Phong nhẹ nhàng đưa tay về phía nó , theo phản xạ Lạc Bối Bối nhắm tịt mắt lại . Chỉ cảm nhận được bàn tay ấm áp to lớn của hắn , vuốt mái tóc của mình . Nó chẳng dám động đậy , chỉ biết im lặng , tim thì đập liên tục thình thịch… thình thịch “ không phải hắn thích mình đấy chứ !!!? “
…..Bối Bối không thể mở mắt ra cho đến khi cử chỉ thân mật ấy không còn nữa .
-Xin lỗi ! làm cô gấp gáp đến đây mà không cho cô chuẩn bị gì ! … Coi như tôi tạ tội , cứ ăn thoải mái ! – 1 lần nụ cười ấy làm đứa con gái nóng tính , thô lỗ như nó phải e lệ , ngượng ngùng .

Phục vụ đặc những dĩa thức ăn cực kì đẹp mắt và hấp dẫn lên bàn , ít nhất là 5 món .
-Chúc 2 vị ngon miệng – lịch sự đi ra
Nó nhìn các dĩa thức ăn trên bàn mà… chảy nước miếng , vui sướng lộ rõ ra mặt , cầm dao nĩa lên tính xơi thì… nó khựng lại , ngại ngùng nhìn hắn , tỏ ra sĩ khí , không động dao nĩa vào thức ăn .
Âu Phong mĩm cười .
-Ăn đi ! không đủ tôi sẽ gọi thêm.
Lời nói ấy như chạm sâu vào tim nó , hạnh phúc dân tràn .
-Vậy/… tôi không khách sáo !
Vừa dứt lời nó ăn như … “ Nàng trư bị bỏ đói lâu ngày “ … hết sức là mất thẫm mĩ , thậm chí ăn bóc và mút tay . Hết món này tới món kia , kêu thêm cả mấy dĩa thức ăn nữa ( vì đây là nhà hàng sang trọng nên thức ăn chỉ có chút ít , ăn chã thấm vào đâu . Với những người giàu có , họ ăn từ từ để thưởng thức , còn với Bối Bối , nó vẫn nghĩ … ăn là phải ăn cho no !!!!!! . Kết quả là với tốc độ ăn chóng mặt và bất cần sự đời …. Nó đã
-Ôi no quá !!!!~ - nó nằm tựa vào ghế , vỗ vỗ bụng thở phì phò . Rồi nhanh chóng nhỏm dậy , lấy … “ khăn bàn lau miệng “
Hắn giật mình “ cô ta là con gái thật sao ? “

Bối Bối cuối mặt ,dường như đã nhận ra sự việc , nhanh chóng quay lại vẻ e ngại ban đầu , nhỏ nhẹ nói :

-Cám ơn… bữa tối … thật sự rất ngon .
Hắn cười gượng rồi đứng dậy
-Xin lỗi ! tôi ra ngoài gọi điện thoại 1 lát ! cô muốn uống gì thì cứ gọi ! – Vẫn phong thái rất ôn nhu .
Nó cảm động đến đỏ mặt , trong lòng thầm nghĩ … “ quá ra cũng đâu tệ lắm đâu . rất là lịch sự , gọi điện cũng xin phép mình, rõ ràng cậu ta có ý với mình , giúp đỡ tìm ra được TÊN TRỜI ĐÁNH, lại còn che dấu giúp mình … hớ hớ … phong độ , đẹp trai … còn viện cớ hù doạ mình , thì ra là lấy cớ để sau này gặp mình… để ý mình từ lúc trong thang máy đây mà …. Há há !! “ với suy nghĩ đó nó sung sướng gọi phục vụ .
-Mang cho tôi 1 chai rượu vang đỏ 60 !!
Nhưng…
15 phút
- Sao lâu rồi cậu ta vẫn chưa ra nhỉ ? – nó cầm ly rượu nhấm nháp nhìn về hướng tolet.

30 phút
- Không lẽ có chuyện gì trong đó ??... – nó bắt đầu lo lắng , không chịu được đợi chờ , nó đứng dậy và đi về phía phòng vệ sinh .
Đứng trước phòng vệ sinh nam.,.. gần 1 phút rồi , đắng đo mãi … muốn vào đó xem thế nào , nhưng dù gì cũng là con gái sao lại có thể đột nhập vào nhà vệ sinh nam như thế !!...
Rồi…

CẠCH
1 người đàn ông từ bên trong bước ra , nó liều hỏi :

- Xin hỏi… có 1 người cao khoảng 1m8 mấy mặt áo somi màu xanh đậm … có trong đó không ạ ?...
- Không có ai trong đó cả ! – Gã đàn ông lắc đầu rồi đi luôn
Nghe như sét đánh ngang tai , cả người Bối Bối bũn rũn , ngã dựa vào tường.
Lập tức nó vội vã chạy ra ngoài để tìm , nhưng chưa bước ra khỏi cửa thì đã bị phục vụ giữ lại .
-Chuyện gì ? – nó hỏi
- Cô chưa thanh toán tiền ạ !! – tay phục vụ lễ phép lên tiếng
-THANH TOÁN ? – nó hét toán lên , mở to mắt kinh ngạc
-Vâng ! Tổng cộng là 3627 đô , cô thanh toán bằng cash hay tiền mặt ạ ?
Miệng nó há to đến nổi có thể nhét vừa ổ bánh mì size lớn , mắt mở trân trân không thể tin vào mắt mình nữa . Trước mặt nó là list thức ăn đã gọi và tổng số tiền nó phải trả … là 3627 đô … là đô la chứ không phải tiền thường …
-Đợi… đợi tôi !!- nó như người mất hồn , cầm chiếc điện thoại trên tay liên tục gọi cho hắn .
-Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được , xin quý khách….
Những âm thanh vừa phát ra trong điện thoại như cây kéo cắt đức sự sống duy nhất của nó . Toàn bộ lửa hận thù đồng loạt bùng cháy
-TÔI NÊN BIẾT RẰNG CẬU KHÔNG HỀ ĐƠN GIẢN MỚI PHẢI CHỨ !!!!~~- nó hét lên trong sự tức giận tột độ .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận