Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị


Vừa thông báo Danh Sách Sát Thủ bỏ quyền thi đấu đôi, khán giả ồ lên náo loạn.

Đấu đôi vốn là hạng mục ưu thế của Danh Sách Sát Thủ, trong tình huống vừa thua đấu đơn, cần phải duy trì sức nóng và sự ủng hộ của khán giả thì đội lại bỏ luôn ưu thế đó của mình.

Đây là một sự lựa chọn rất bất ngờ.

Điều này cũng có nghĩa là Danh Sách Sát Thủ thua 2 trận liền trước đội mới Đoàn Xiếc Thú Lang Thang.

Mục Tứ Thành ngồi trên ghế gỗ trong khán phòng cũng rất hoang mang, cậu thì thào: "Sao, chúng ta không đấu đội nữa à?"
Bạch Liễu cuộn cổ tay áo kéo thẳng miếng băng vải trên tay, lãnh đạm ừ một tiếng: "Trực tiếp đấu đội luôn."
"Hội trưởng." Nhìn vẻ mặt Bạch Liễu vân đạm phong khinh, Vương Thuấn nhịn không được lải nhải, "Tuy là trận này không có tuyển thủ vương bài Hắc Đào, Chiến Thuật Gia Nghịch Thần thì lại bị thương, thoạt nhìn thì chúng ta đang chiếm ưu thế."
"Nhưng cá nhân tôi nghĩ." Vương Thuấn do dự một lúc, nhưng vẫn nói, "Cơ hội chiến thắng của họ vẫn lớn hơn chúng ta rất nhiều."
Bạch Liễu đảo mắt qua: "Anh phát hiện được thông tin gì mới à?"
Vương Thuấn gãi mặt cười khổ: "Không phải thông tin mới gì, chỉ là tôi hay có thói quen phân tích các đội ngôi sao lớn, đặc biệt là thành tích thi đấu, cho nên tôi khá hiểu rõ tỷ lệ thắng thua mấy trận đấu đội của họ."
"Họ đang thiếu Hắc Đào, nhìn thì có vẻ như tổn thất một vị tướng, nhưng thật ra không phải vậy."
Vương Thuấn click mở giao diện hệ thống: "Trong đấu đội, Hắc Đào lúc nào cũng giữ vị trí tuyển thủ tự do, độ phối hợp với bốn người chơi còn lại không cao, chuyện này chắc các cậu đều biết rồi, lúc còn ở Hồ Trò Chơi, đa số thời gian Hắc Đào chỉ huấn luyện một mình."
"Trong thời điểm đó, thực ra có một người khác luyện tập với bốn thành viên còn lại của Danh Sách Sát Thủ.

Cậu ta là thành viên của đội dự bị, tên là 【 Chu Công 】."
Vương Thuấn nhấp vào giao diện điều khiển, một bức ảnh hiện ra, trong ảnh là một cậu bé có khuôn mặt thanh tú, trên trán lấm tấm mấy nốt mụn dậy thì.

"Trông nhỏ xíu thế này sao lại gọi là 【 Chu Công 】?" Mục Tứ Thành làu bầu.

"Nghe nói là có liên quan đến kỹ năng." Vương Thuấn nhìn Bạch Liễu với ánh mắt phức tạp, "Tôi nghe đồn là lúc giai đoạn đầu vòng loại trực tiếp, độ phối hợp của Hắc Đào và đồng đội rất thấp, thế nên Nghịch Thần đã định sắp xếp để 【 Chu Công 】cố định thi đấu đội."
"Bởi vì cậu ấy phối hợp rất tốt với 4 người kia."
"Nhưng cuối cùng Hắc Đào lại thích ứng được cho nên mới không đổi." Vương Thuấn hít sâu một hơi, "Nhưng điều này cũng chứng minh được một chuyện."
"Chứng minh rằng trong mắt Nghịch Thần thì vai trò của 【 Chu Công 】trong đấu đội còn lớn hơn cả Hắc Đào."
Bạch Liễu liếc nhìn tấm ảnh: "Vậy chắc chắn cậu ta sẽ thay Hắc Đào đấu đội, còn có thông tin nào khác về cậu ta không?"
"Không có, cậu nhóc này rất ít khi thi đấu vì vậy cũng không có kim bài miễn tử." Vương Thuấn lắc đầu, "Chỉ biết là cậu ta có mối quan hệ không tầm thường với Liêu Khoa, một thành viên khác của Danh Sách Sát Thủ thì phải."
Bạch Liễu hỏi lại: "Không tầm thường là ý gì?"
Vương Thuấn nói: "Hình như【 Chu Công 】 có cùng hệ kỹ năng giống như Liêu Khoa, cậu ta gọi Liêu Khoa là thầy."
"Nói cách khác thì trận này Nghịch Thần có đến 2 người chơi vị trí khống chế?" Lưu Giai Nghi nhíu mày, "Chẳng lẽ chú ấy muốn tấn công và phòng thủ tầm xa?"
"À đúng rồi." Đường Nhị Đả dường như sực nhớ ra gì đó, anh nghiêm túc lại gần nói nhỏ vào tai Bạch Liễu, "Trận rồi cậu lấy được linh hồn của Hắc Đào phải không, có thể sử dụng giao diện của cậu ấy không?"
"Vẫn chưa lấy được hoàn toàn." Bạch Liễu click mở giao diện hệ thống, hắn rũ mắt nhìn số liệu trên tờ giấy linh hồn, "Phải đợi anh ấy ý thức được mình là ai thì tôi mới có thể sử dụng giao diện của anh ấy."
Trên tờ giấy linh hồn hiển thị hình ảnh Tawil đang nhắm mắt, y nằm trong hồ rửa tội màu trắng, tay đặt trên nguc, nắm chặt đồng xu trong lòng mình.

——Đó là đồng xu Bạch Liễu đã đưa cho y.

Phía Danh Sách Sát Thủ.

Nghịch Thần vỗ vỗ bả vai thiếu niên mặt lấm tấm mụn, tự nhiên dặn dò: "Chu Công, trận này nhờ hết vào em đấy."
Chu Công hít sâu một hơi, cậu ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ kiên định: "Yên tâm đi đội trưởng, cứ giao cho em!"
"Vì trận đấu với Bạch Liễu ngày hôm nay, em đã chuẩn bị rất lâu dưới sự dạy dỗ của thầy rồi ạ!"
Liêu Khoa cũng gật gật đầu, anh nhìn Nghịch Thần bằng ánh mắt phức tạp: "Chúng ta đã chuẩn bị mười năm."
"Sẽ không thua đâu, đội trưởng."
Người dẫn chương trình nhấc tay làm động tác chém về phía giữa, cuồng nhiệt hét lớn: "Mời cả hai đội chơi!"
"Đi thôi." Nghịch Thần nhấc áo khoác đồng phục lên, một tay mặc vào, ánh mắt rõ ràng dứt khoát, "Đi nghênh chiến với đối thủ lớn nhất của chúng ta nào."
"Đi thôi." Bạch Liễu đứng lên, hắn siết chặt bao tay, ngước mắt lên, trên mặt không chút biểu cảm, giọng điệu bình tĩnh: "Đi nghênh chiến với bạn thân nhất của tôi nào."
"Đây là một trận chiến sinh tử, sự nghiệp giải đấu của kẻ thua cuộc sẽ kết thúc tại đây!" Người dẫn chương trình giơ tay trái lên rồi bất ngờ vung xuống, "Để xem hắc mã lớn mà chúng ta mong chờ năm nay Đoàn Xiếc Thú Lang Thang sẽ tiếp tục có những bước tiến dài, hay là tổ hợp mạnh nhất của chúng ta Danh Sách Sát Thủ tiếp tục giữ vững vinh quang vô địch của họ!"
"Mời Chiến Thuật Gia hai bên tiến lên bắt tay!"
Bạch Liễu và Nghịch Thần đồng thời bước lên bậc thềm, từng bước đến gần nhau, khuôn mặt bình thản và tự nhiên cứ như đây không phải là một trận chung kết quan trọng, mà chỉ là một trò chơi bình thường mà ngày nào họ cũng chơi cùng nhau.

Nghịch Thần nhìn Bạch Liễu, anh cười vươn tay: "Cuối cùng vẫn là chơi game cùng với cậu."
Bạch Liễu cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay Nghịch Thần, hắn ừ một tiếng, cũng vươn tay ra rồi đột ngột lên tiếng: "Chúng ta chơi đủ loại trò chơi cũng gần 10 năm rồi nhỉ?"
Nghịch Thần ngẩn người, anh hiểu Bạch Liễu muốn nói gì, cũng mỉm cười ừ một tiếng: "Sắp 10 năm rồi."
Hai người nắm chặt tay nhau, lẽ ra không khí phải giương cung bạt kiếm lắm nhưng cả hai đã quá quen thuộc với đối phương, chẳng thể nào cảnh giác nhau và cũng không thể nào căng thẳng.

—— Giống như theo bản năng tin tưởng rằng đối phương sẽ không thương tổn mình, cho nên đây chỉ là một trò chơi mà thôi.

"Cậu là nhà tiên tri." Bạch Liễu nhướng mắt, đột ngột hỏi: "Cậu đã thấy được kết quả cuối cùng của trò chơi giữa tôi và cậu rồi à?"
Nghịch Thần trầm mặc hồi lâu, nhìn xuống nắm tay của mình và Bạch Liễu, nhẹ giọng trả lời: "Không có."
Bạch Liễu hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì sợ hãi." Nghịch Thần ngẩng đầu nở nụ cười, gãi gãi mặt thở dài tựa hồ có chút xấu hổ, "Thật ra tôi nhát gan lắm, khi tôi sợ hãi tương lai tôi sẽ không tiên đoán trước."
Bạch Liễu thản nhiên tiếp tục hỏi: "Cậu sợ cái gì trong tương lai? Sợ tôi thắng hay sợ tôi chết không như ý muốn của cậu?"
"Nói cứ như tôi lạnh lùng tàn nhẫn lắm vậy." Nghịch Thần nhìn Bạch Liễu, anh cười nhẹ nhàng nhưng trong mắt lấp loáng như sắp rơi lệ tới nơi, "Tôi nhìn cậu lớn lên, bên cạnh cậu 10 năm, tôi biết trong lòng cậu tôi là người bạn tốt nhất."
"Nhưng cậu cũng là người bạn cuối cùng của tôi."
Bạch Liễu sững người lại.

Nghịch Thần bước lên dùng sức ôm chặt bả vai Bạch Liễu bằng một tay, anh nhắm mắt thì thầm bên tai Bạch Liễu:
"Tôi sợ hai loại kết quả trong tương lai."
"Tôi sợ cậu thua, cũng sợ tôi thua nữa."
Người dẫn chương trình la lớn: "Trò chơi chính thức bắt đầu!"
"Mời chiến đội hai bên đăng nhập trò chơi."
Nghịch Thần và Bạch Liễu buông hai bàn tay đang nắm chặt nhau, cả hai quay lưng lại với nhau bỏ đi không chút do dự, bước càng lúc càng xa, không ai ngoái lại, đi thẳng về chiến đội của mình.

—— đi về【 tương lai 】của chính mình.

【......!Đang tải trò chơi......】
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi hai bên đang đăng nhập trò chơi 《 Trường trung học tư thục Kiều Mộc》】
【 Trận đấu đội 5 người chơi giữa ( Danh Sách Sát Thủ) VS ( Đoàn Xiếc Thú Lang Thang) chính thức bắt đầu.


- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui