Tôi Sợ Gặp Phải Giả Tổng Tài Bá Đạo


Bạch Giai lúc này mới phát hiện, hình như thiếu một người, nhưng mà thiếu ai chứ? Mẹ ơi, thực sự không nhìn ra.

Cô quan sát một hồi lâu, cố gắng phân biệt, ồ, thiếu cô gái hoạt động truyền thông, nhưng tên là gì nhỉ?
Đành cười để che dấu sự xấu hổ: "Ha ha, để lại một người là tốt rồi.

Ngồi xuống đi, không cần khách sáo, gần đây có vấn đề gì khó giải quyết không?"
Mọi người nhất trí lắc đầu:
"Không có."
Cô gái đánh máy lại bổ sung:
"Cô không có ở công ty, có vấn đề cũng không nói để giải quyết, cùng lắm bộ phận quan hệ xã hội cũng không thể giải quyết tốt, đoạn kết công việc để cho chúng tôi giải quyết."
Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ...Chi tiếtQC"Ừ." Mọi người đồng thanh.

Thật đoàn kết.

Nhưng mà, lúc này chỉ mỗi Bạch Giai suy nghĩ khác.

Nhóm người này, trông có vẻ thông minh, kỹ năng cũng không tồi, trong công việc ai ai cũng đều rất thực tế, thực tế đến mức có chút hẹp hòi.

Xem ra đây là một phòng “lưu đày”, tất cả những người không được coi trọng sẽ bị lưu đày đến đây tự sinh tự diệt vậy.

Thực sự phải nhanh chóng khỏe lại, nếu không thì đám trẻ to xác này có thể sẽ phá hoại.

Ngồi một lúc, mọi người kể cho cô nghe chuyện thú vị trong công ty, cô nhìn thời gian, đã không còn sớm.

"Tần tổng cho mọi người nghỉ bao lâu? Buổi chiều có cần quay trở lại làm không?"
Mọi người vừa ăn hoa quả vừa lắc đầu:
"Không cần, Tần tổng biết chúng tôi muốn ở cùng trưởng nhóm hơn, vì vậy anh ấy đã cho chúng tôi nghỉ phép hai ngày có lương.

Trưởng nhóm, nằm viện nhàm chán, chúng tôi còn nhiều hơn cô, đừng nghĩ đến công việc, mà đuổi chúng tôi đi."
Dm.

Tần Thiểu Thành đột nhiên tốt bụng như vậy, cô không an tâm, có chuyện gì xảy ra vậy?
Thế nhưng những người khác rất an tâm, ăn xong, chán việc nói chuyện với nhau, đề xuất chơi trò chơi với Bạch Giai:
"Chơi trò gì?" Bạch Giai thiếu sự hứng thú.

Chị mĩ công bật dậy đề nghị:
"Chúng ta chơi, ai là bạn tốt, thế nào? Tất cả đặt cược, tiền cược có thể tăng gấp đôi, đặt cược càng nhiều càng thú vị, thế nào?"
Bạch Giai trợn mắt há hốc mồm.

Trước đây cảm thấy chính mình có chút kỳ lạ, có một sự tương phản lớn giữa ngoại hình và tính cách.

Bây giờ so sánh với chị này, mình hiền thật.

Cô gái đánh máy nghe xong lời đề nghị, đôi mắt sáng lên đầy hào hứng:
"Được, được, nói xem, cách chơi cụ thể như thế nào?"
"Mọi người hỏi một vài câu hỏi thú vị, chỉ định người khác trả lời, cược đúng thuộc về người trả lời, trả lời sai thuộc về người hỏi.


Thế nào?"
Kỹ thuật viên ngay lập tức bắt được sơ hở của trò chơi :
"Như vậy không được, nhỡ đâu tôi trả lời đúng, nhưng người hỏi không thừa nhận thì sao?"
"Đây là mấu chốt của chò trơi, câu hỏi bạn hỏi tôi phải là về một người khác, đáp án cũng sẽ được chứng thực bởi người đó, cả ba không có xung đột lợi ích, tôi tin rằng không ai sẽ ưu ái ai cả."
Luật chơi cũng không tồi.

Lần này mọi người đều thấy thú vị, ngay cả Trần Phi cũng đi tới.

Nói chơi liền chơi, đi đến chỗ y tá mượn giấy bút, kê bàn trước giường của Bạch Giai, và trò chơi bắt đầu.

Một người được phát năm tờ giấy, một cây bút, viết câu hỏi của mình và đưa ra trước mặt.

Sau đó đặt cược và đặt nó lên bàn.

Oẳn tù tì, cô gái đánh máy là người đầu tiên :
"Anh trả lời." Cô chỉ vào kỹ thuật viên.

"Số đo ba vòng của trưởng nhóm là gì?"
"Phụt" Bạch Giai xém chút nữa thì hộc máu.

Chơi như vậy cũng được sao?
Vậy chẳng phải hôm nay mình như trở thành trò đùa sao?
Vừa mới cảm thấy bọn họ ngốc nghếch, sao bây giờ cảm thấy bọn họ như cáo già?
Kỹ thuật viên còn chưa kịp trả lời, cô nhanh chóng phản đối :
"Các ngươi là gián điệp sao? Làm sao có thể hỏi một câu như vậy? Tôi còn chưa chết.

Tôi muốn giữ lại thể diện có được không? Câu hỏi này không tính, đây là công kích thân thể!"
Mọi người cười ha ha.

Kỹ thuật viên cười khói chí nhất :
"Trưởng nhóm, cô như vậy là không tự tin về dáng người của mình sao? Như thế này sao có thể nói là công kích thân thể? Dựa theo kinh nghiệm vẽ nhiều năm của tôi, tỉ lệ của cô rất đẹp, không cần lo lắng, nói ra để làm gương cho mọi người thôi."
Bạch Giai trừng mắt, thật sự bực bội với người kỹ thuật lẳng lơ này, tuy nhiên nhìn lén mình?
"Không được!" Bạch Giai vẫn cảm thấy xấu hổ: "Nếu cậu tự tin như vậy, vậy đổi thành câu hỏi về vấn đề kích thước của cậu đi, cậu nói đi, nói ra làm tấm gương cho mọi người!"
Kỹ thuật viên không hề sợ hãi, và nói ra một cách dễ dàng:
"Tôi 18cm."
"Phụt!" Bạch Giai lại phun ra một tia máu.

Những người khác cũng cười mất dạng.

Cô gái đánh máy cười ngặt nghẽo, và đấm vào tay hắn ta :
"Ai hỏi anh cái này! Anh là một lưu manh giở trò hả? Thật không nhìn ra, Châu Chính, anh bình thường hiền lành, thường ngày rất hiền lành, nhưng thực ra nội tâm bên trong lại lẳng lơ như vậy!"
Châu Chính rất uỷ khuất :
"Không phải nói sự thật sao? Như thế nào lại trở thành lưu manh giở trò hả?"
"Được, được rồi, cậu thắng." Bạch Giai ném 100 tệ trước mặt hắn ta: "Câu hỏi tiếp theo đi, nhưng nói trước, không có liên quan đến tôi."
Mọi người đều đồng ý đem bản thân mình chơi trò đoán số, nghe cô nói vậy, mọi người đều buông xuống:

"Này, vậy còn gì vui nữa?"
"Đúng vậy." Ngay cả Trần Phi cũng hùa theo: “Vậy có gì vui?
Cái quái gì thế.

Suy nghĩ cả nửa ngay, những người này chỉ nhân danh chơi trò chơi để hỏi chuyện riêng tư.

Đê tiện.

May mắn thay,cô đủ thông minh.

Bạch Giai xua tay: "Các người nếu thực sự muốn chơi, phải đổi trò khác, đổi qua một trò chơi văn minh hơn.

Không thì tôi không chơi nữa."
Mọi người đều tỏ ra thích thú, thu dọn những tờ giấy trong tay:
"Trò chơi nào có thể thúc đẩy bầu không khí là văn minh? Trưởng nhóm, bình thường nhìn cô là người tùy tiện, rất phóng túng, nhưng tại sao lại làm mất hứng vào những thời điểm quan trọng như vậy ."
"Đúng vậy.

Mọi người không phải vì muốn giúp cô không bị nhàm chán, đừng bảo thủ như vậy chứ."
Trần Phi cũng khuyên cô:
“Bạch Giai, được rồi đấy, vừa vừa phải phải thôi nhé, một người đừng làm mất hứng của mọi người, cô không thấy áy náy à?”
"Đúng vậy đúng vậy, tổ trưởng!"
Bạch Giai: "..."
Tôi làm chuyện gì tàn nhẫn lắm sao?
Như thế nào mà khi mình không đáp ứng bọn họ liền xem như tội tày trời.

"Được rồi" Nhìn thấy mọi người không vui, cô nghiến răng nghiến lợi: "Hỏi thì hỏi, chỉ một lần này thôi, bất cứ ai mà hỏi thêm câu nào như trên, tôi sẽ trừ hẳn nửa tháng lương!"
"Vâng." Mọi người đạt được mục đích, cười toe toát quay về chỗ ngồi.

Sôi nổi hẳn lên.

"Oẳn tù tì."
Lần này là chị mĩ công.

"Cô trả lời." Cô chỉ vào Trần Phi.

Trần Phi vội vàng đem tiền ra đặt cược: "Gấp mười!"
"Quào." Mọi người há hốc mồm nhìn cô: "Một ngàn nhân dân tệ cho một ván! Có tự tin quá không?"
Trần Phi trộm cười nhìn Bạch Giai:
"Khà khà, không sao đâu."
Bạch Giai trợn tròn mắt.

Những kẻ phản bội thấy tiền liền sáng mắt!
Có thể cho các người thắng được tiền mới lạ!
Chị mĩ công nhìn vào tờ giấy, đọc:

"Nói tên trường trung học cơ sở mà trưởng nhóm đã tốt nghiệp?
Mọi người đều nhìn cô, câu hỏi quái gì đây?
Quen thuộc lắm mới trả được câu hỏi này?
Vẫn là chị mĩ công có tâm.

Muốn lấy tiền của cô thật đúng là không dễ dàng.

Không ngờ vừa dứt lời, Trần Phi lập tức trả lời :
"Trường Trung học Cơ sở số 8 ở thành phố Thượng."
Mọi người sửng sốt một chút, nhìn về phía Bạch Giai, Bạch Giai cũng sửng sốt :
"Làm sao cô biết được?"
Trần Phi cười lớn, đưa tay về phía chị mĩ công :
"Tôi trả lời rồi đấy, đưa tiền đây."
Chị mĩ công mất tiêu một ngàn nhân dân tệ trong một hiệp, và cô không dám gọi Trần Phi trả lời nữa.

"Nụ hôn đầu của trưởng nhóm vào năm bao nhiêu tuổi?"
Không ai trả lời được, cô liền kiếm về 100 nhân dân tệ.

"Mối tình đầu của trưởng nhóm năm bao nhiêu tuổi ?"
Không ai biết, cô lại kiếm thêm 100.

Những câu hỏi sau đều tương tự như vậy, mọi người vừa nhìn, nếu không cho Trần Phi trả lời, đến cái rắm cũng không cho cô ta biết, dứt khoát đập tiền cho cô ta.

"Điều ngu ngốc nhất nhóm trưởng từng làm khi đi học là gì?"
Trần Phi đáp : "Lấy nhầm sách Lý trong giờ Hoá học."
Bạch Giai tròn mắt ngạc nhiên.

Mọi người cũng mở to mắt.

Quao, nhóm trưởng thật bá đạo, có thể làm điều ngớ ngẩn vậy sao?
"Lần gần đây nhất trưởng nhóm khóc là vì lí do gì?"
Trần Phi đáp : "Cãi nhau với bạn trai."
Đáp án này, Bạch Giai xác nhận.

Mọi người lần lượt bắt đầu ngọn lửa tin đồn, vây quanh Trần Phi ngạc nhiên hỏi:
"Trưởng nhóm đang yêu sao? Cô ấy có bạn trai sao? Là ai? Bao lâu rồi? Đẹp trai không? Trời ạ, sao cô không nói sớm!"
Trần Phi bình tĩnh nhìn mọi người, duỗi những ngón tay mảnh mai ra:
"Đưa tiền đây, hỏi từng câu một."
Bạch Giai xoa tờ giấy trong tay và ném nó lên đầu cô :
"Các người điên rồi! Mấy chuyện có ghi trên giấy không hả? Các người hỏi còn có không có điểm dừng? – Nhưng các người tò mò như vậy, tôi sẽ tự trả lời được chưa.

Chỉ một từ thôi, đẹp trai.

Đừng có mà hỏi lại."
"Quào.

Là một anh chàng đẹp trai!" Mọi người nhìn Bạch Giai đầy ganh tị, khuôn mặt rạng rỡ thanh xuân: "Trưởng nhóm, hâm mộ cô quá, kể nhiều hơn đi, người ta không ngại nghe cẩu lương đâu, kể thêm một chút đi."
Bạch Giai một mực, không là không.

Những câu hỏi hay nhất đã kết thúc, những câu hỏi tiếp theo đơn giản hơn nhiều và giá cả tương đối thấp.

Nhưng là một mình Trần Phi trả lời tất cả, vẫn kiếm được rất nhiều tiền.

Một buổi chiều trôi qua vui vẻ, mọi người đến giờ phải giải tán, Trần Phi tiễn mọi người, dặn Bạch Giai là cô ra ngoài mua cơm và sẽ quay trở lại sau.


Bạch Giai gọi cô lại.

Trần Phi có dự cảm không lành, liền đứng cách cô hai bước cười ngây ngô :
"Cô biết tôi muốn hỏi gì không?"
Trần Phi cười: "Biết."
"Nếu biết thì thú nhận mau, đừng để tôi phải tra khảo nghiêm khắc."
Cô mỉm cười và giơ tay đầu hàng:
"Là Tần tổng giao nhiệm vụ cho tôi, không liên quan đến tôi, tôi không có ý định theo dõi nhóm trưởng Bạch đâu."
Chỉ biết Tần Đỗ đã yêu cầu cô ấy kiểm tra mình, nếu không cô ấy sẽ không che giấu mình, nhưng tra gốc gác của mình để làm gì?
"Khi nào? Tại sao? Chính xác là cô theo dõi những gì? Kể cho tôi nghe từng cái một."
"Vào tết năm ngoái, Tần tổng đi Anh quốc, cô mất tích một tuần.

Anh ấy không liên lạc được với cô, cho người tìm kiếm cô khắp nơi, sau khi tìm kiếm hai ngày vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, anh ấy liền thuê thám tử điều tra tất cả mọi thứ về cô từ thời thơ ấu, tìm xem nơi nào mà cô có thể đến…"
Sao?
Chuyện đã xảy như thế nào?
Đằng sau sự việc nghiệm trọng như vậy, lý do lại khá lãng mạn.

Bạch Giai trong lòng vui sướng, cũng lười hỏi thêm.

"Đoán cô sẽ nói như vậy, đi đi, Tần tổng bình thường thích ăn cái gì thì mua cái đó."
"Được.

Cô thì sao?"
"Tôi cũng giống như anh ấy."
Trần Phi bối rối: "Nhưng Tần tổng nói cũng giống cô… Hay là cô cho tôi ý kiến đi.

Bạch Giai, đừng khó dễ tôi nữa."
Bạch Giai suy nghĩ: "Cơm trộn."
Trần Phi vui vẻ quay lại, lấy túi của mình đặt lên bàn.

"Được.

Tôi đi đây.

Hôm nay tôi mời cô, đừng khách sáo với tôi."
Bạch Giai tức giận, cười lạnh lùng :
"Yên tâm, nhờ bí mật của tôi mà đổi được nhiều tiền vậy, tôi tuyệt đối không khách sao đâu.

Cho tôi thêm một ly nước cam ấm."
Hai người vui đùa xong, cửa phòng bệnh được mở ra, Tần Đỗ bước vào, gương mặt đầy phấn chấn đi tới.

Nhìn thấy Bạch Giai khóe mắt mỉm cười, nhàn nhạt nói:
"Bạch Giai, em lại bắt nạt người ta sao? Em không biết trợ lý này của anh có tiếng là bủn xỉn, keo kiệt vô cùng sao? Em tống tiền một bữa ăn còn chưa tính, lại còn tống tiền nước ép nữa.

Em không sợ tim cô ấy chảy máu sao?"
Trần Phi bĩu môi sau lưng hắn ta :
"Tần tổng, anh đang đùa tôi sao? Càng ngày càng quá đáng!"
Tần đỗ quay đầu lại, thấy Trần Phi mím môi một cách trẻ con, không quen với biểu cảm đó hắn liền cau mày:
"Cô hàng động như đứa trẻ vậy? Trần Quảng Siêu biết không? Biết dáng vẻ hiện tại này của cô, liệu anh ta có còn muốn cô không?"
Trần Phi rút lại cái bĩu môi của mình, vô thức nhảy hai chân lên, giọng nói có chút chua chát :
"Tần tổng, anh còn cười nhạo tôi, chẳng trách Trần Quảng Siêu càng ngày càng vô pháp vô thiên, thì ra có ngài ở đằng sau chống lưng? Rốt cuộc ai mới là trợ lý của ngài? Anh không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả sao!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận