Tôi Sợ Gặp Phải Giả Tổng Tài Bá Đạo


Tần Đỗ thấy người phụ nữ này trước đây nói năng cẩn trọng hiện tại lại biến thành như vậy, cảm thấy ảnh hưởng thị giác rất lớn.

Vẫy tay về hướng Trần Phi, quay đầu đi:
"Cô không cần mua bữa tối nữa đâu, mau về đi tra tấn Trần Quảng Siêu đi, đừng tra tấn tôi nữa."
Trần Phi: "...Tôi, đã làm gì sai sao?"
Tần Đỗ đỡ trán: "Nghe giọng nói của cô, gần như bắt kịp Lâm Chí Linh.

Mau trở về đi, Trần Quảng Siêu đang ở dưới lầu đợi cô."
"Hả?" Vừa nghe thấy bạn trai đang đợi, Trần Phi liền chạy ra khỏi cửa: "Sao anh không nói sớm! Bạch Giai, tôi đi trước, ngày mai gặp!"
Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, dường như đang tấu hài, vẻ mặt Bạch Giai mông lung.

Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQCTrước kia hai người đùa giỡn giống như sống trên điều hòa, xem bọn họ làm việc lạnh như băng.

Bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hôm nay mọi người thật kì lạ.

Mọi người dường như làm mọi việc để khiến cô vui vẻ.

"Trần Quảng Siêu là ai?" Trần Phi chạy đi, Bạch Giai nhịn không được liền hỏi.

Tần Đỗ mỉm cười, bước đến chỗ cô ngồi xuống:
"Một khách hàng, hiện tại là bạn trai của cô ấy."
"Trần Phi đang yêu sao? Chuyện xảy ra khi nào vậy?"
"Mới gần đây thôi.

Em không thấy gần đây có sự thay đổi lớn sao?"
"Hôm nay đã nhìn thấy, hôm nay chơi trò chơi cô ấy rất nhiệt tình và say mê, so với trước đây quả thật là hai người khác nhau”
Tần Đỗ nhướn mày:
"Chơi trò chơi? Chơi trò gì?"
Không đề cập tới vấn đề này cũng không sao.

Nhắc tới chuyện này Bạch Giai còn muốn tính sổ với hắn.

"Trò chơi đánh bạc.

Tần tiên sinh, có biết hôm nay trợ lý của anh thắng bao nhiêu tiền không?"
Tần Đỗ: "Đặt cược sao? Hai người thôi sao? Hai người đã đặt cược cái gì?"
Cả hai đều không trả lời câu hỏi của ai, Bạch Giai tiếp tục nói:
"Thắng một vạn.

Đều là số tiền mồ hôi nước mắt của những đứa trẻ ngớ ngẩn trong nhóm em.

Em mặc kệ, anh phải hoàn trả số tiền này, và thêm vào tiền lương của bọn họ."
Tần Đỗ càng nghe càng hoang mang:
"Em rốt cuộc đang nói cái gì? Tại sao đánh bạc lại tăng lương?"

Bạch Giai không còn cách nào khác, đành đem sự tình hôm nay đồng nghiệp trong nhóm đến gặp cô,kể lại tất cả.

Nói đến trung gian, số đo ba vòng, mối tình đầu, nụ hôn đầu, và những vấn đề linh tinh khác, Tần Đỗ lại nhướn mày:
"Có đồng nghiệp như thế này, có phẩm chất này…Thắng là tốt! Suốt ngày chỉ lục lọi chuyện riêng tư, bí mật của cấp trên, anh còn phải cho thêm tiền lương? Anh còn không chê hắn vì đã hạ thấp chất lượng tổng thể của nhân viên Phương Đạt là tốt rồi.

Bạch Giai: "...!Sao anh không hài hước vậy nhỉ?"
Tần Đỗ cười nhạo: "Hài hước sao? Thú vị thấp hèn, thô tục."
Bạch Giai liếc hắn một cái:
"Đúng.

Anh cũng không thua kém, anh rất tao nhã.

Anh tao nhã mà lại đi so sánh kích thước, so sánh độ dài, so với lần đầu tiên còn tao nhã hơn.

Cả ba chưa biết ai tao nhã hơn ai."
Tần Đỗ : "..."
“Tần tổng tao nhã, anh có đói bụng không? Có muốn gọi cơm không?"
Tần Đỗ bị cô nói có chút không nói nên lời, giọng điệu bình thản chặn lại lời nói của cô:
"Bạch Giai, em bị bệnh hả? Những người phụ nữ khác khi nói chuyện yêu đương đều rất dịu dàng, ngay cả Trần Phi cũng sẽ làm nũng.

Nhìn em đi, cả ngày nhìn anh chẳng khác tranh luận với đối thủ, giống như sợ tranh luận thua.

Em có muốn tìm một giáo viên để dạy em cách trở thành một người phụ nữ không?"
Nói điều này, Bạch Giai giống như đang biện luận, rất nhanh bị bắt lấy sở hở:
"Anh mới bị bệnh.

Họ yêu nhau, nhưng em không yêu anh.

Cảm giác giống nhau sao? Có thể so sánh được sao?"
Tần Đỗ sửng sốt, tâm trạng vốn dĩ đang tốt đẹp bỗng nhiên chìm xuống:
"Em nói cái gì?"
Bạch Giai nhìn khuôn mặt của hắn, có vẻ hơi tức giận, giọng nói nhẹ nhàng hơn:
"Em, em nói không thể so sánh như vậy được."
Tần Đỗ nhìn cô vài giây, nhàn nhạt lấy điện thoại di động ra, gọi điện đến nhà hàng của hắn, đặt một bữa ăn.

Sau đó ném điện thoại lên tủ đầu giường, đưa tay kéo cà vạt:
"Sau này anh nói có là có, em ít nói nhảm lại đi.

Cho em cơ hội làm nũng lại còn không vui, xem ra bệnh của em không nhẹ”
Bạch Giai gật đầu, nhìn mình như người liệt nửa người:
"Bệnh của em không phải cũng không nhẹ sao."
...!
Tháng năm sắp qua, thời tiết ngày càng nóng hơn, xương của Bạch Giai đã lành rất nhiều, có thể cử động mạnh nhiều hơn một chút.

Hôm nay, cô cảm thấy rất buồn chán, cô không hài lòng về việc lau khô người bằng nước mỗi ngày, cô muốn đi tắm nước nóng!

Tần Đỗ ở cùng cô trong bệnh viện gần hai mươi ngày, ngoại trừ tủ quần áo không mang đến, còn lại đều đưa đến.

Lúc này chạy mới được một tiếng, tắt máy chạy bộ và vào phòng tắm để tắm rửa.

Bạch Giai nhìn thấy bóng dáng của hắn, lần đầu tiên nhớ đến sự oán hận gia đình Bạch Kiến Quốc.

Gần đây cô thấy rất hạnh phúc, thiếu chút nữa quên mất hận thù là như thế nào.

Chỉ khi trong lòng không thoải mái, những thứ mình muốn lại không có được sẽ bùng cháy lên cảm giác này.

Cô bây giờ rất muốn đi tắm, rất muốn chạy trên máy chạy bộ, rất muốn đi dạo trong vườn, rất muốn hít thở không khí trong lành bên ngoài.

Cô cảm thấy mình ở bệnh viện đã đủ rồi, giống như một người tàn phế chờ người khác dọn phân và nước tiểu, giống như một người tàn phế chờ người khác cho ăn, giống như một người tàn phế cần người khác hỏi han ân cần.

Cô càng ngày càng cảm thấy bực bội, càng ngày càng lo lắng, càng ngày càng cảm thấy mọi thứ xung quanh đều không vừa mắt, càng ngày càng cảm thấy muốn giết chết gia đình Bạch Kiến Quốc!
Làm sao bây giờ, cô thật sự rất muốn khóc!
Tần Đỗ không biết từ lúc nào đã từ phòng tắm đi ra, đứng xéo đối diện với cô lấy khăn lau tóc, quay đầu lại vô tình nhìn thấy cô đang nằm trên giường khóc thầm.

"Làm sao vậy?" Hắn bị doạ nhảy dựng lên, quăng chiếc khăn, chạy tới: "Sao em lại khóc? Có chỗ nào khó chịu sao?"
Bạch Giai nước mắt chảy dài, giọng ồm ồm:
"Em thật sự rất muốn đi tắm.

Hu hu hu, cảm giác như mình nổi mốc rồi, hu hu hu, cảm giác như mình là người cực kỳ xấu xí, hu hu hu, cảm giác như mình là một con heo…"
Đầu Tần Đỗ một vệt tối đen: "...!Muốn đi tắm thì đi tắm, em khóc cái gì? Nằm xuống không được cử động, anh đi chuẩn bị cho em."
Đứng dậy đi một bước rồi quay lại nhìn cô:
"Nhưng mà em không có đau sao? Anh sợ anh sẽ lại làm em đau."
Bạch Giai nhếch miệng: "Hu hu hu!"
"Được rồi! Anh đi đây! Đừng khóc nữa, anh đi tìm đồ chuẩn bị một chút."
Tiếng khóc dần dần dập tắt.

Phù, khóc một trận, thấy thoải mái hơn rồi.

Bạch Giai không thể chạm vào nước vì vết thương ở chân, nên lần tắm này thực sự rất phiền phức.

Tần Đỗ nhớ cái gì đó, bất ngờ mở cửa phường chạy ra ngoài.

Bạch Giai háo hức chờ đợi hắn, cảm giác như chờ đợi hoàng hôn, chờ đợi mùa xuân sang thu, hoa nở rồi tàn lụi, những ngôi sao bắt đầu hiện lên hắn mới quay về.

Hắn cầm một chiếc ghế gỗ xếp trên tay.

"Đợi anh thêm hai phút nữa, lập tức sẽ xong." Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Bạch Giai, hắn cởi giày nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Một lát sau, Tần Đỗ lại bước ra khỏi phòng tắm, đi tới.


Vừa đi vừa cởi áo, khóa cửa phòng bệnh, lại vừa đi vừa cởi áo.

Bạch Giai nhìn hắn thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại trên người, và bất chợt trong lòng cô dấy lên một chút khô nóng.

Mẹ kiếp.

Bầu trời hanh khô và mọi thứ đều khô ráo.

Tốt hơn là nên uống thêm trà thảo mộc nóng.

Tần Đỗ bước tới, vén chăn bông mỏng của cô ra, sau đó một chân quỳ xuống bên cạnh cô, bắt đầu cởi quần áo bệnh nhân.

Bạch Giai không có mặc nội y, làn da cô trắng như băng, Tần Đỗ cởi ra, miệng nuốt nước bọt.

Bạch Giai làm bộ như không thấy, quay mặt sang một bên, nhưng tai cô lại không nghe lời bỏng rát lên.

Tần Đỗ liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng chạm lên cơ thể cô hai lần, khẽ cười nói:
"Lúc đầu em muốn đi tắm là như thế này sao? Sớm nói cho anh trực tiếp tham quan, tội gì vòng vo nhiều như thế này, em mệt anh cũng mệt."
Bạch Giai mặt quay lại, trừng mắt nhì hắn:
"Em làm gì có ý gì? Anh như vậy là có ý gì?"
Tần Đỗ mỉm cười, vươn tay sau lưng kéo cô lên, đè chặt cô rồi nhẹ nhàng cởi áo khoác:
"Không có ý gì thì quên đi, em đỏ mặt cái gì? Thật giống như lần đầu tiên, em thật có bản lĩnh."
Bạch Giai không động đậy được, miệng lại không cử động.

Há miệng cắn vào vai hắn một cái, thật hèn hạ!
Tần Đỗ run rẩy, nhưng không nói gì.

Nói đến lần đầu tiên, Lâm Tiểu Mạn lần đầu tiên cũng cắn hắn như vậy.

Đem Bạch Giai khoả thân, bế cô đến ghế bập bênh trong phòng tắm nằm xuống, xoay người lại lấy vòi hoa sen xả nước ấm.

Bạch Giai nhịn không được khen hắn: "Làm sao anh lại nảy ra được ý tưởng hay như vậy? Vậy thì từ nay về sau em có thể tắm mỗi ngày được không? Tần Đỗ, kể từ bây giờ em sẽ tắm mỗi ngày."
Với câu khen này, Tần Đỗ tỏ ra không có gì vui.

Bởi vì lúc trước khoảng thời gian ba hắn sắp mất, ông đã dùng cách này để tắm, kể cả chiếc ghế bập bênh này, thậm chí ông còn để lại.

Vừa mới nhìn thấy Bạch Giai khóc, liền đột nhiên nhớ tới, vội vàng quay về lấy nó.

Bây giờ thấy Bạch Giai thích nó như vậy, hắn lại có chút hối hận:
"Được, chỉ cần em muốn tắm, anh còn có cách tốt hơn."
Ngày mai liền đem chiếc ghế bập bênh này ném nó đi để đổi lấy một chiếc riêng.

Nằm trên ghế bập bênh, gội đầu sẽ dễ dàng hơn.

Cô ngả đầu ra sau, Tần Đỗ ngồi xổm ở bên cạnh cô, có thể thấy rõ mao mạch màu lam nhạt trên mi mắt, trán và mặt bên của cô.

Cô thật sự rất trắng và rất mềm mại, lúc mới bắt đầu Tần Đỗ đã sợ làm đau da của cô.

Tắm cho đến khi cô vừa lòng mới thôi.

Tần Đỗ lấy khăn bọc lấy cô, sau đó lại nhét cô vào trong chăn.


Phải mất hai phút sau, Tần Đỗ tìm quần áo sạch để thay cho cô, kết quả khi lấy lại chiếc khăn, phát hiện có vết máu ở trên đó.

"Em bị đau ở đâu?" Hắn cảm nhận được những đường gân xanh trên trán nổi lên: "Anh đã rất cẩn thận, có phải anh đã đụng phải miệng vết thương của em không? Tại sao em lại không nhắc anh? Anh..."
Bạch Giai bị đau bụng dưới, cô nằm xuống có linh cảm bà dì sắp đến.

Kết quả chưa kịp nói ra, cái tên ngốc này đã hiểu lầm.

"Không bị thương." Bạch Giai nhỏ giọng ngắt lời hắn: "Có lẽ là bà dì đã đến."
Tần Đỗ vừa nghe, hiếm khi thấy hắn đỏ mặt, vài giây không nói gì.

Không biết là do bản thân mình thực sự nhút nhát hay ngu ngốc nữa.

Toàn bộ thiết bị hay vật dụng trong phòng bệnh VIP đều đầy đủ hết, ngăn đầu tiên trên tủ đầu giường là những đồ dùng dành cho phụ nữ.

Tần Đỗ lấy ra một cái túi, mở ra theo lời dặn của Bạch Giai.

"Cái này dụng cho ban đêm."
Hắn nhìn bao bì một lúc rồi nhìn vào bên trong xem xét, không thấy có gì khác biệt:
"Hai màu, cái nào dùng cho ban đêm?"
Bạch Giai: "...!Trên đó không có viết sao?"
Tần Đỗ nói thành thật:
"Xem không hiểu."
"Học sinh Trung học cơ sở nhìn có thể hiểu được, anh xem không hiểu sao?"
"Xem không hiểu."
"Bản vẽ thiết kế kia anh thấy thế nào?"
"Hứ, em cười nhạo anh sao? Cái này sao có thể giống nhau được? Có thể so sánh được sao?"
Bạch Giai buồn cười:
"Nó rất khác nhau, chỉ đơn giản là anh không thèm đọc nó."
Tần Đỗ ném cả túi cho cô, cho cô tự xem:
"Anh không phải con gái, thật sự không cần hiểu chuyện này."
"Phụ nữ không phải sinh ra đã như vậy." Bạch Giai vừa nói vừa rút ra một miếng: "Tần Đỗ, anh có biết em thường xuyên thắc mắc vấn đề gì không?"
Tần Đỗ dự cảm không tốt, lạnh giọng hỏi:
"Cái gì?"
"Một số tin tức luôn nói rằng một cô gái mười một, mười hai tuổi hay mười ba tuổi nào đó đã làm mẹ, em thấy rất lạ.

Làm sao họ có thể làm mẹ khi họ còn quá trẻ? Em nghĩ nếu em mười một hay mười hai tuổi…" Các hoạt động tâm lý quá chi tiết thật không dễ nói.

Cô im lặng và nhanh chóng kết thúc đề tài: "Dù sao, em cũng không thể hiểu được."
Tần Đỗ dự cảm sai, thở phào nhẹ nhõm, thoải mái nói:
"Chuyện gì em không hiểu? Nếu em không dậy thì ở thời điểm đó không có nghĩa là em không dậy thì ở giai đoạn đó.

Không ai xung quanh em dậy thì sớm hơn em khi còn đang đi học sao?"
"Không biết." Cô lắc đầu: "Em từ nhỏ đã không có bạn, không biết tình hình của người khác như thế nào."
Từ nhỏ đã không có bạn?
Không đến mức đó chứ?
So với mình còn cô đơn hơn?
Tần Đỗ đưa tay cầm lấy thứ trong tay cô, xé nó ra và đặt nó lên đồ lót ở trên giường.

"Vậy em bắt đầu từ khi nào? Biết không? Có ai giúp em không?"
Bạch Giai nhìn hắn vụng về, liền nhắc hắn gấp hai cánh ra mặt sau, thế là xong..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận