Sau khi mở hai mắt ra, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Úc Tưởng chính là…
Mẹ nó, chóng mặt quá thể!
Lúc này, đột nhiên một bàn tay chếch phía bên cạnh thò về phía cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay ấy có nước da trắng trẻo, nhẵn nhụi y hệt ngọc thạch, thể hiện chủ nhân của nó được sống trong nhung lụa từ bé. Khi cô cụp mi mắt, thậm chí còn có thể thoáng trông thấy những mạch máu màu xanh nhạt lộ ra dưới làn da mỏng trên cổ tay của người nọ.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng móc một cái, nơ con bướm trên cổ áo Úc Tưởng tức thì bị siết chặt lại, chặt đến mức khiến cô hơi nghẹt thở.
Úc Tưởng: “Khụ khụ khụ…”
Thậm chí cô có thể thấy mạch máu nổi lên trên mu bàn tay khi người nọ kéo thật mạnh cái nơ bướm trên cổ áo mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thị là bàn tay của một người đàn ông, bên trong ẩn chứa sức lực mạnh mẽ mà phụ nữ khó có thể chống lại được.
… Vậy thì câu hỏi ở đây là:
Tại sao trên giường của mình lại xuất hiện một người đàn ông nhỉ???
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mình chính là thành viên cứng của hội FA từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ cơ mà!
“Đã tỉnh táo hơn chưa?” Giọng nói của đàn ông truyền tới từ trên đỉnh đầu của cô.
Đó là giọng nam lạnh nhạt, trong trẻo như tiếng ngọc thạch va vào nhau nghe êm tai vô cùng.
Úc Tưởng khó khăn lắc lư cái đầu choáng váng của mình, sau đó vất vả duỗi thẳng cổ.
“Buông ra.” Cô khẽ nói.
Song lời vừa thốt lên lại khiến cô giật nảy mình.
Đây đúng là giọng nói của cô thật nhưng giọng nói ấy nghe cứ ồm ồm, cứ như thể tối qua cô đã chén liền tù tì hết nửa nồi lẩu, sau đó lại nốc ừng ực nửa két bia, cuối cùng còn đòi hốc thêm một bát kem nữa vậy.
Lúc này, Úc Tưởng nghe thấy tiếng cười nhạo rõ ràng vang lên trên đỉnh đầu.
Sau đó cái tay kia cũng thả cô ra thật.
Úc Tưởng lập tức ngã về trên giường.
Chiếc giường đệm nước mềm mại khẽ rung lên, tuy không đau song lại khiến cô ngớ cả người.
Úc Tưởng giơ cánh tay mềm nhũn lên trước để nới lỏng cổ áo cho mình, bấy giờ mới cảm thấy hít thở thông thoáng hơn nhiều. Thậm chí trong lúc mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi gỗ mun hòa lẫn với mùi trà thơm thoang thoảng.
“Bây giờ đã biết sợ rồi hả?” Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông lại vang lên lần nữa.
Giờ phút nữa Úc Tưởng mới ngửa đầu, ngước mắt lên nhìn.
Ánh đèn lờ mờ trên đỉnh đầu chiếu xuống bao phủ người đàn ông ngồi bên cạnh cô. Thoạt nhìn ngoại hình tuấn tú và khí chất cao sang của người đàn ông kia đã lập tức đập vào mắt cô.
Có vẻ như người đàn ông này mới tắm xong nên mái tóc của anh ướt nhẹp, mấy sợi tóc con lưa thưa dán sát trên vầng trán càng làm tôn lên những đường nét trên gương mặt đẫm nước thêm vừa đỗi tuấn tú vừa lạnh lùng, sắc bén.
Anh có đôi mắt màu nâu sẫm, nằm ngay dưới con mắt phải là một nốt ruồi son, trông như thể lúc tạo hóa đắp nặn anh, vào một khoảnh khắc nào đó người đã lỡ tay làm bắn một giọt màu nước đỏ au diễm lệ trúng chỗ ấy.
Đây là một người đàn ông nhìn thoáng qua thì cực kì lịch lãm.
Trái với mái tóc có phần rối tung đầy hoang dại, từ phần cổ trở xuống của anh quần là áo lượt chỉn chu hết nấc, không có lấy một chút luộm thuộm nào.
Bộ tây trang kẻ sọc màu khói bao quanh thân thể hoàn hảo của anh, làm nổi bật bờ vai rộng và vóc dáng cao ráo. Đằng sau chiếc cà vạt màu đen được kẹp một chiếc kẹp cà vạt làm từ bạc trắng có thể thấy yết hầu hơi gồ lên trên cổ anh.
Trong chiếc túi trước ngực áo của anh còn được giắt thêm một chiếc khăn tay.
Tựa như một quý ông bảo thủ cấm dục có thân phận cao quý.
Úc Tưởng không am hiểu nhiều về các nhãn hiệu hàng xa xỉ, tuy nhiên cô vẫn nhận ra được trang phục trên người người đàn ông này đều cực kì đắt đỏ.
Cho nên…
Rốt cuộc là ai có tấm lòng hảo tâm đã đưa một anh trai vừa bảnh bao với thân hình hết nước chấm này lên giường mình thế?
Sướng xong rồi có thể ngoáy mông bỏ đi luôn được không nhỉ?
Úc Tưởng tự sướng mấy câu trong đầu.
Nhưng không ngờ trong đầu cô lại có thể trả lời lại cô thật:
[Là tôi.]
Một âm thanh máy móc rõ mồn một vang lên trong đầu Úc Tưởng.
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: ???
Cái quái gì vậy trời?
Giọng nói kia bắt đầu tự giới thiệu ngắn gọn: [Tôi là Tiểu Viên – nhân viên quản lý tiểu thuyết số hiệu 034211, một số nhân loại sẽ gọi tôi là hệ thống, tôi sẽ phụ trách quản lý toàn bộ diễn biến cốt truyện trong thế giới của cô.]
Nó tiếp tục nói bằng chất giọng lạnh như tiền: [Cô đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mang tên là “Không thể thoát khỏi sự cưng chiều của tổng giám đốc bá đạo”, hiện tại tên cô là Úc Tưởng, 24 tuổi, là nhân vật nữ phụ thí mạng quan trọng trong cuốn tiểu thuyết này.]
Vai nữ phụ thí mạng mà cũng có thể gọi là “quan trọng” á hả?
Lúc nói cái câu vớ vẩn này, cậu không thấy bị cắn rứt lương tâm hay sao?
Mặt Úc Tưởng không biểu cảm châm biếm.
[Không cắn rứt.]
[Cô là công cụ hình người quan trọng để thúc đẩy cốt truyện của nam nữ chính phát triển. Mỗi khi nữ chính bị chị gái của cô ấy hãm hại thì cuối cùng người xúi quẩy luôn là cô. Nếu không có cô, nữ chính sẽ bị tra tấn hết lần này tới lần khác, cuối cùng bị thọt một chân, chột một mắt, mất đi sự trong sạch cùng với việc bị tống cổ khỏi chỗ làm…]
Úc Tưởng: ?
Cuốn tiểu thuyết này hình như cô từng đọc thật!
Hồi đó cô đang lướt web, thấy cửa sổ quảng cáo về cuốn tiểu thuyết này nhảy ra nên bấm vào đọc thử, trong quá trình đọc truyện, cô vừa điên cuồng chà chân* vừa cày hăng say.
*Hành động chà chân vào nhau được coi là hành động khi xấu hổ muốn độn thổ. Ở đây Úc Tưởng đọc truyện thấy ngại thay nhân vật chính nhưng vẫn đâm đọc vào cày mê li.
Đây là một cuốn tiểu thuyết về chủ đề tổng giám đốc bá đạo cũ rích.
Nữ chính ngây thơ, thuần khiết trải qua vô vàn trắc trở, cuối cùng mới được happy ending bên cạnh nam chính xấu bụng.
Hóa ra đa số nỗi khổ mà nữ chính phải chịu đựng bây giờ đều đẩy hết sang cho mình chịu thay ư? Không phải đẩy cho một nhân vật làm con tốt thí mạng, mà là đẩy cho một người còn sống nhăn răng có tên có họ đàng hoàng!
Úc Tưởng: Tôi không làm có được không?
[Không được, nếu cô buông xuôi không chịu làm việc thì linh hồn của cô sẽ được đưa về thế giới ban đầu, tuy nhiên trong thế giới đó, cô sẽ ngủm củ tỏi luôn!]
Úc Tưởng bắt đầu nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết.
Nếu cô nhớ không nhầm thì nhân vật nữ tốt thí trùng cả tên lẫn họ với cô này, bởi vì không cam lòng mình bị biến thành trò cười cho thiên hạ, nhiều lần chịu khổ cực thay nữ chính nên cô ta đã hoàn toàn hắc hóa, cuối cùng bị nam chính gài bẫy giết chết trong một lần tranh đấu với nữ chính.
Úc Tưởng: Tôi cần phải vào vai nhân vật này dựa theo cốt truyện hả?
[Đúng vậy.]
Úc Tưởng: ??? Mệt quá đi, thích làm sao thì tùy chúng bay.
Kiểu gì cũng hẹo mà thôi.
Hệ thống không hề tức giận vì thái độ lười biếng một cách tiêu cực của cô, chỉ tiếp tục nhắc nhở cô bằng chất giọng lạnh lẽo của nó.
[Bây giờ, cô đang ở trên giường của Trữ Lễ Hàn.]
Úc Tưởng thoáng chốc tỉnh táo.
Trữ Lễ Hàn!
Cái tên này…
Đây chẳng phải là anh trai của nam chính, trùm cuối trong cuốn tiểu thuyết đấy à?
Trong cuốn tiểu thuyết này, tác giả đã từng tốn rất nhiều bút mực để miêu tả người đàn ông này có xuất thân cao quý cỡ nào, gương mặt đẹp không tì vết ra sao.
Mục đích là để đến phần sau tiểu thuyết sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh ta, khiến độc giả thấy rõ bên dưới lớp vỏ bọc cấm dục và lịch lãm đó là những thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, ngay cả quỷ thần cũng không lường trước được, từ đó tạo ra một cú plot twist cua gãy cổ, ai không đội mũ bảo hiểm trước ngã chết ráng chịu.
Có plot twist hay không tôi không biết.
Nhưng người này thật sự là một kẻ tàn nhẫn.
“Ai phái cô đến đây?” Lúc này, giọng người đàn ông lại vang lên.
Đúng lúc ấy, giọng của hệ thống mới vang lên trong đầu Úc Tưởng đây cũng đã lặn mất tăm, chắc là định cho cô một đòn phủ đầu để cô biết rằng nếu không nghe lời hệ thống thì sẽ bị cốt truyện trong thế giới tiểu thuyết này giáng cho một cái tát đau đớn.
“Ai phái cô đến?” Úc Tưởng lặp lại câu hỏi của người đàn ông, sau đó ngước mắt lên, chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở mắt ra.
Ngay lập tức, trong đôi mắt của cô đầy vẻ mờ mịt ngân ngấn nước.
Cảnh tượng này trông cô như thể đã lú đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nữa.
Người đàn ông: “…”
Người đàn ông: “Cô định dùng thủ đoạn vụng về này để lừa dối cho qua chuyện hử?”
Úc Tưởng liếm môi.
Trong miệng cô chỉ còn một chút mùi rượu nhàn nhạt, xem ra cô uống cũng không nhiều lắm. Cũng đúng thôi, trong cốt truyện gốc thì chị gái của nữ chính đã bỏ thuốc vào rượu nhằm hãm hại nữ chính, ai dè lại bị Úc Tưởng uống mất tiêu.
Cho nên cô cảm thấy xây xẩm mặt mày không phải do say rượu, mà là do trúng thuốc.
Thế thì càng dễ xử lý.
Nếu mình là một con ma men thối hoắc thì ngay cả bản thân mình đây còn không muốn hôn mình ấy chứ là.
Úc Tưởng âm thầm mím môi, không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ im lặng túm cổ áo rồi kéo mạnh một phát, kéo đứt luôn ba cái cúc áo với phong thái hoang dại cuồng nhiệt.
Cô cúi đầu nhìn lướt qua ngực mình.
Màu trắng viền ren, không có bất cứ vật trang trí thừa thãi.
Tốt lắm.
Bà nữ phụ trùng tên trùng họ với mình này không có bất cứ sở thích kỳ quặc khác người nào.
Lỡ bên trong mặc đồ họa tiết da báo gì đó thì chắc cô sẽ xấu hổ đến mức gì gì đó mất thôi…
Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nhìn động tác của cô, rút ra kết luận…
Chưa hết hy vọng.
Có điều Úc Tưởng thật sự có đủ vốn liếng để làm trò này.
Cô rất trẻ trung, làn da vừa căng bóng vừa trắng như tuyết.
Hơn nữa với tư cách là nhân vật nữ phụ trong tiểu thuyết cũ kĩ, cô sở hữu gương mặt còn xinh đẹp còn hơn cả nữ chính, dáng người yểu điệu thướt tha ăn đứt nữ chính, thấy cái biết ngay là một cô nàng yêu tinh đáng ghét.
Ngay cả chính cô cũng không kiềm lòng được tự yêu mình cơ mà.
Úc Tưởng tặc lưỡi.
Dựa theo cốt truyện trong nguyên tác thì thực ra Trữ Lễ Hàn cũng trúng thuốc nhưng người đàn ông này rất ghét bị kẻ khác gài bẫy mình nên anh ta đã biểu hiện ra sức mạnh ý chí mãnh liệt của mình, cứ thế chịu đựng cho tới bây giờ.
Hơn nữa còn chứng kiến cảnh tượng nhếch nhác thê thảm của nữ phụ thí mạng từ đầu tới cuối.
Đến ngày hôm sau, mặc dù hai người không làm bất cứ chuyện gì nhưng cửa phòng khách sạn vừa mở ra thì vô số truyền thông bất chợt ùa vào, khi ấy thì dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Một nhân vật tầm cỡ như Trữ Lễ Hàn, chẳng những bị dính líu với nữ phụ thí mạng mà còn đổ bệnh một trận vì bị trúng loại thuốc không rõ nguồn gốc, cho nên đương nhiên anh ta không vui chút nào.
Để giữ gìn thể diện của mình, Trữ Lễ Hàn quyết định đính hôn với nữ phụ, dù vậy anh ta chưa từng quan tâm tới chuyện của cô nàng.
Khi đó còn có độc giả phỏng đoán rằng có phải thực ra Trữ Lễ Hàn thích nữ chính đúng không.
Còn cô nàng nữ phụ này ấy à, thực sự là không được thông minh cho lắm.
Cô ta một lòng yêu thầm nam chính, có điều cô ta nghĩ rằng Trữ Lễ Hàn vừa đẹp trai lại còn bề thế, còn là công tử nhà giàu cành cao đích thực, là đứa con trong giá thú mà hai bên cha mẹ kết hôn thương mại rồi sinh ra, cho nên mình được hưởng sái hào quang của Trữ Lễ Hàn thì cũng không tệ.
Ai mà ngờ cô ta lại nhận được cái kết đắng là Trữ Lễ Hàn cùng với mẹ rồi là ông ngoại của anh ta, vân vân và mây mây… Tất cả mọi người đều chán ghét cô ta đến đỉnh điểm.
Thế nên khi cô ta bị nam chính gài bẫy giết chết, hoàn toàn không một ai ra tay cứu giúp cô ta cả.
Nhưng Úc Tưởng vẫn rất bội phục nhân vật này.
Chí ít cuối cùng cô ta còn hắc hóa, còn biết vùng lên phản công lại những kẻ khác.
Tuy nhiên đối tượng phản công của cô nàng không đúng cho lắm, cô kiếm chuyện với nữ chính làm gì? Cô cứ nhắm thẳng vào nam chính mà đánh không sướng hơn sao?
Bên này Úc Tưởng còn đang chậm rãi nhớ lại cốt truyện.
Bên kia Trữ Lễ Hàn lại cảm nhận được sự nôn nóng tăng lên gấp bội lần, cảm giác nôn nóng này thậm chí còn nhanh chóng tăng lên gấp mấy lần khi nhận thấy Úc Tưởng không có bất cứ động tác gì.
Trữ Lễ Hàn co ngón tay lại, ra sức bấu chặt mép giường.
Anh nhìn Úc Tưởng.
Úc Tưởng đang ngơ ngác.
Ngọn lửa trong lòng Trữ Lễ Hàn cũng cháy mạnh hơn.
Di động của anh không bắt sóng, đường dây điện thoại bàn trong phòng cũng đã bị cắt đứt, cửa sổ thủy tinh trong phòng khách sạn đã được khóa kỹ để phòng ngừa khách hàng nhảy lầu.
Anh lại nhìn về phía Úc Tưởng.
Úc Tưởng tiếp tục ngơ ngơ.
Cuối cùng Trữ Lễ Hàn giơ tay kéo lỏng cà vạt, yết hầu của anh lăn lăn, cổ áo sơ mi bị nới lỏng hé lộ tý lồng ngực.
Úc Tưởng hãy còn ngây đơ.
Trữ Lễ Hàn: “…”
Tình hình này không giống với tưởng tượng của anh lắm.
Thế mà cô nàng lại không tranh thủ cơ hội này nhào vô quấn lấy mình.
Lúc này, hệ thống nhận thấy khí thế tàn nhẫn gần như không thể kiểm soát được nữa trên người Trữ Lễ Hàn thì không khỏi cạn lời.
Sao cô ấy không sợ mất mật thế nhỉ?
Đúng lúc này, có vẻ như Úc Tưởng đã nhận ra tình hình thực tế của tất cả. Cô khẽ thở hắt ra một hơi, đôi môi mấp máy mở lời rằng: “Tôi không say rượu…”
Cô đoán có lẽ lúc này tác dụng của thuốc đã đạt đến mức cao nhất.
Trữ Lễ Hàn nhịn đến mức tự hại sức khỏe của bản thân thì không liên quan đếch gì tới cô, nhưng cô cũng không thể nhịn đến mức tự ảnh hưởng tới sức khỏe của mình luôn được!
Thế là cô nhẹ nhàng co ngón tay, sau đó quơ tay giữa không trung: “Tôi chỉ uống chừng này thôi, chút xíu xiu…”
Vẫn còn giả vờ giả vịt nữa à?
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn càng thêm lạnh lẽo.
Úc Tưởng co ngón tay lại day huyệt thái dương. Bởi vì ấn hơi mạnh nên chẳng mấy chốc đầu ngón tay và huyệt thái dương của cô đều đỏ lựng cả.
Cô nói: “Là thuốc… Không phải… Không phải rượu…”
Đương nhiên tôi biết là thuốc.
Trữ Lễ Hàn vẫn cật lực giữ vững sự tỉnh táo, hỏi: “Ai cho cô thuốc?”
Đừng thấy anh lúc này thoạt nhìn vẫn ưỡn lưng thẳng tắp, vẻ mặt tỉnh táo, nhưng thực ra trái tim đang đập như trống dồn, máu chảy khắp cơ thể, dữ dội và nóng bỏng đến mức không thể kìm nén được nữa.
Hai mắt Úc Tưởng mờ mịt nhìn anh, nói một câu không liên quan gì tới câu hỏi của anh: “Uống thuốc… Sẽ đổ bệnh… Sau này sẽ biến thành không được… Không được…”
Giọng điệu của Úc Tưởng cứ như lời thì thầm của ác quỷ vang vọng bên tai vậy.
Trữ Lễ Hàn: “…”
Tuy nhiên dựa theo lời của cô, anh vẫn phỏng đoán được rằng có lẽ loại thuốc này sẽ gây tổn thương rất lớn cho cơ thể người, cố gắng chịu đựng không phải là cách giải quyết hợp lý.
Bấy giờ Trữ Lễ Hàn mới thật sự quan sát kĩ Úc Tưởng.
Phấn mắt vàng kim đã bị lem luốc do nước mắt sinh lý và ma sát với áo gối, lông mi vừa dài vừa cong ướt đẫm dán sát vào đuôi mắt khiến cô trông có vẻ nhu nhược và đáng thương. Đuôi mắt như được vẽ dài thêm một chút, vài giọt nước mắt long lanh còn vương trên hàng mi như lấp la lấp lánh.
Nước mắt lại hòa lẫn với phấn nhũ lấp lánh tựa như mấy đốm sáng vương trên gương mặt trắng nõn mịn màng, càng khiến cô trông yếu đuối và tội nghiệp, như thể đang mời gọi người khác chà đạp cô.
Chiếc cổ của cô vừa gầy vừa mảnh khảnh như cổ thiên nga, khi sa vào gối đầu mềm mại sẽ trông có vẻ yếu ớt như thể chỉ cần bẻ nhẹ một phát sẽ gãy làm đôi.
Xuống dưới một chút là làn da trắng nõn nà đến mức lóa cả mắt.
Khác hẳn với người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đầy dung tục, từng hành vi từng cử chỉ đều thô lỗ đến mức không hiểu chút phép tắc lễ nghĩa nào trong bữa tiệc tối nay. Cứ như thể lấy đêm tối làm ranh giới, vẫn là khuôn mặt đó nhưng lại được tách biệt thành hai người một cách rõ ràng
… Vậy thì không đến mức khiến người ta khó có thể chịu đựng.
Lúc này, có vẻ Úc Tưởng đã nhận thấy thái độ của anh hơi thay đổi nên cô ôm lấy cánh tay anh, chậm rãi nhổm dậy và hôn về phía anh.
Trữ Lễ Hàn không vui nhíu mày, không thể tự khống chế bản thân mà lùi ra sau tránh né nụ hôn này.
Song nụ hôn của cô gái chỉ dừng lại trên ngón tay của anh một cách bâng quơ.
Dường như cô hoàn toàn không có kinh nghiệm hôn môi.
Cô cũng không muốn hôn lên môi anh.
Cô cứ thế vụng về hôn đi hôn lại lên ngón tay anh, còn khẽ liếm láp cứ như một bé cún.
Ngón tay của Trữ Lễ Hàn run lên, sau đó siết thật chặt, bất chợt đè mạnh Úc Tưởng xuống giường, không cho cô thoát khỏi tay mình.
Đối với cảnh tượng này, hệ thống đã quá quen thuộc.
Nhân vật phản diện này có ý chí cực mạnh, còn cực kỳ chán ghét Úc Tưởng, anh ta đã nói không chạm vào thì sẽ không bao giờ… Hửm?
Người đàn ông trẻ tuổi mà cao quý này đang một tay đè Úc Tưởng xuống giường, tay còn lại kéo cà vạt ra triệt để, cởi áo khoác quẳng thẳng tay.
Mặc dù bên trong vẫn mặc áo sơ mi chỉnh tề nhưng cũng đã đủ để khiến hệ thống kinh hãi.
Lúc này, cuối cùng Trữ Lễ Hàn cũng thả lỏng bàn tay, sau đó cúi xuống hôn lên môi Úc Tưởng.
Nhưng giờ Úc Tưởng đừng nói là hôn lại anh, thậm chí cô còn chẳng buồn động đậy.
Dù gì thì cá cũng đã cắn câu.
Trữ Lễ Hàn chờ một lát mới phát hiện, hình như cô… Lại đang ngẩn người. Giờ thì ngay cả nụ hôn vụng về lấy lòng cũng không còn nữa, cứ như thể mọi thứ lúc nãy chỉ là ảo giác của anh thôi vậy.
Trữ Lễ Hàn: “…”
Ồ hay lắm, hình như thuốc lại lên cơn nữa rồi.
Úc Tưởng nhấc mí mắt nhìn đường cong cơ bắp mà ngay cả áo sơ mi cũng gần như không thể che khuất của người đàn ông, thầm nghĩ thân hình này đẹp phết.
Thôi vậy…
Úc Tưởng: “Không muốn nhúc nhích nữa, tới luôn đi anh trai.”
Trữ Lễ Hàn: ?
Anh suýt nữa bị cô chọc giận đến mức bật cười.
Úc Tưởng: “Ăn nhiều cơm vào, không có sức hả?”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Rốt cuộc là ai đang quyến rũ ai đấy?
Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng bằng ánh mắt khiến người ta nổi hết cả da gà da vịt trong hai giây, sau đó mới lạnh lùng cúi xuống.
Đối mặt với cốt truyện bất thình lình cua gãy cổ này, hệ thống tuổi trẻ chưa trải hết sự đời không khỏi khiếp vía, đồng thời sợ đến mức cuống cuồng bỏ thêm một lớp làm mờ hình ảnh cho mình.
Chỗ nào không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi thì làm mờ luôn chỗ đó.