Có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, gã đàn ông tóc húi cua vội buông lỏng tay ra, duy trì một khoảng cách với Ninh Ninh.
– Đã xả nước xong chưa? – Bùi Huyền đứng ở cửa.
– Xong rồi ạ.
Ninh Nình bày vẻ mặt tự nhiên nói với anh ta, như là người vừa dụ dỗ đàn em anh ta không phải là mình.
Bùi Huyền vừa cởi áo vừa đi qua người cô, tuy rằng đã đến tuổi trung niên nhưng mà thân hình không hề mập ra, lẽ nào bởi thời gian nghỉ ngơi và làm việc ở trong tù quá lành mạnh? Anh ta thậm chí còn có cơ bụng.
Ném chiếc áo lên trên bồn rửa tay, anh ta quay đầu lại nói với Ninh Ninh:
– Sao vậy? Em muốn nhìn anh tắm à?
Ninh Ninh vội vàng lui ra, gã đàn ông tóc húi cua cũng đi ra theo.
Cánh cửa phòng tắm đóng lại từ bên trong, hai người nín thở lắng nghe, bên trong dần dần có tiếng nước.
– Giết anh ta.
Ninh Ninh thì thào với gã đàn ông tóc húi cua.
Gã đàn ông tóc húi cua bị câu nói của cô làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc đầu nói:
– Không không không, không được đâu, anh ta là lão đại của anh…
– Nếu bị anh ta biết hai chúng ta có lén lút qua lại, anh cho rằng anh ta bỏ qua cho anh hay sao? – Ninh Ninh cười lạnh.
– Anh ta không biết đâu.
– Ánh mắt gã đàn ông tóc húi cua lóe sáng lên.
Ninh Ninh hơi mỉm cười, chậm rãi nâng tay lên, vuốt trên môi gã một cái, sau đó giơ ngón tay ra trước mặt gã – giữa ngón tay có dính son môi.
Gã đàn ông tóc húi cua giật mình hoảng sợ, bối rối đưa tay sờ miệng mình …son môi, mà còn là màu đỏ thẫm.
– Em…
Gã đàn ông tóc húi cua vừa sợ vừa tức giận nhìn cô:
– Vừa rồi em cố ý?
– Cưng ơi, anh cho rằng anh ta nhìn thấy thế trong lòng sẽ có cảm tưởng gì?
Ninh Ninh chạm vào đôi môi đỏ của mình, cười độc ác.
– Bây giờ anh ta dùng anh, cho nên sẽ không làm gì anh, nhưng sau đó thì sao? Anh cho rằng anh ta sẽ đối phó với tên đàn em dám cho mình đội nón xanh như thế nào đây?
Gã đàn ông tóc húi cua yên lặng, nắm chặt nắm tay, thở hổn hển.
– Đương nhiên, em cũng không bắt anh nhất định phải giết anh ta.
Ninh Ninh thong thả nói, cô cũng không phải thật sự muốn giết Bùi Huyền, đưa anh ta vào tù là được.
Sở dĩ ban đầu đưa ra yêu cầu giết anh ta là để kiếm món hời sau đó, cô sờ vết bầm nơi cổ, hỏi:
– Lúc trước em bị anh siết cổ em cũng không tỉnh lại, anh làm thế nào vậy?
- …Chỗ anh có kim gây tê.
– Gã đàn ông tóc húi cua trả lời.
Ninh Ninh nhìn hướng phòng tắm:
– Vậy anh còn chờ gì nữa?
Gã đàn ông tóc húi cua do dự, biểu cảm giằng xé.
Không nhìn ra gã đàn ông này lại nhát gan như thế, anh ta rõ ràng cao lớn hơn Bùi Huyền, cũng cường tráng hơn Bùi Huyền, nhưng dáng vẻ hiện giờ của gã lại chẳng khác gì một con nai muốn đi mưu sát một con báo, một con nai rất hoảng sợ.
Không thể cho gã có thời gian suy nghĩ, con người càng suy nghĩ thì càng nhát gan hơn.
– Anh yêu ơi, lẽ nào anh không muốn có được em hay sao?
Một tay Ninh Ninh vừa xoa ngực gã, ngón tay di chuyển từ dưới lên trên, ánh mắt cũng từ dưới lên trên, ngập vẻ mê muội và mê hoặc:
– Lẽ nào anh không muốn ở biệt thự cao cấp, lái siêu xe, làm một kẻ có tiền hay sao? Bùi Huyền có thể cho anh nhưng thứ đó, anh ta có thể cho anh, em cũng có thể cho anh, những gì anh ta không thể cho anh…
Cô thò đôi môi mọng đỏ lại gần, thổi hơi nóng vào tai gã, như là mật đường hòa tan:
– Em cũng có thể cho anh…
Đứng trước tài sắc, gã đàn ông tóc húi cua cuối cùng đã mất đi lý trí.
Gã nắm chặt kim gây tê trong túi, đi về hướng phòng tắm, đi được một nửa bước chân dừng lại, quay lại nhìn Ninh Ninh, như là muốn nhìn xem cô còn đứng ở đó không.
Ninh Ninh đương nhiên vẫn còn đứng ở đó, cô phất tay với gã, sau đó đè hai ngón tay lên môi, gửi một nụ hôn gió cho gã.
Nụ hôn gió này cho gã tóc húi cua thêm dũng khí, gã hít sâu một hơi, cuối cùng đẩy cánh cửa ra, đi vào phòng tắm.
Tình huống hoàn toàn ngược lại với lúc trước.
Nhân vật của Ninh Ninh cùng Bùi Huyền vừa lúc đổi chỗ.
Lần trước là Ninh Ninh nghĩ mọi cách chạy trốn khỏi gã tóc húi cua, hiện tại đến lượt Bùi Huyền, anh ta sẽ chạy trốn khỏi gã đàn em tóc húi cua như thế nào đây?
– A!!
Phát ra tiếng kêu thảm thiết không phải Bùi Huyền, mà là gã đàn em tóc húi cua.
Lúc đi vào ở ngay cửa không chỉ có một vũng nước mà trên mặt đất còn có một thanh xà phòng, bọt xà phòng hòa tan trong bồn tắm, bọt xà phòng tràn ra khắp nền đất, mà gã vì quá sốt rột, cho nên kết cục đã vào chính là đạp lên miếng xà phòng sau đó ngã ngửa ra đất.
Bùi Huyền cười cười nhìn cảnh tượng này.
Anh ta không tắm, thậm chí vừa rồi cởi áo thì nay đã hoàn toàn mặc nghiêm chỉnh trên người, sau đó dựa vào tường chờ gã đàn ông tóc húi cua đi vào.
Gã đàn ông tóc húi nằm ngửa dưới đất, anh ta đi qua, lúc đến cúi xuống nhặt kim gây tê rơi dưới đất lên, đâm mạnh vào cổ gã đàn em.
Gã đàn ông tóc húi cua chỉ kịp dùng tay chặn, cây châm không đâm vào cổ mà chỉ đâm vào tay gã, nhưng như thế có gì khác nhau đâu? Gã đàn ông tóc húi cua giãy giụa, vừa mới bò dậy một chút lại ngã oạch xuống, nửa bên mặt dán trên nền gạch men sứ lạnh băng, choáng váng nói:
– Là cô ta, không phải em, là cô ta, không phải em…
Bùi Huyền không để ý đến gã, nhấc chân bước qua người gã.
Anh ta nhìn bốn phía, trong phòng khách vắng vẻ không một bóng người.
Anh ta đi về hướng cửa phát hiện cửa nhà đã mở ra, ở cửa thiếu một đôi giày phụ nữ.
– Hà hà.
– Bùi Huyền nhìn chằm chằm hướng cửa, híp mắt cười, – Đúng là một ả hồ ly.
Trên đường cái.
– Phù…phù…
Ninh Ninh chạy điên cuồng trên đường, nhìn thấy một chiếc taxi đối diện, cô vội ngăn lại.
Tài xế phanh gấp xe, kéo cửa xe xuống chửi:
– Muốn chết à!
Ninh Ninh không đáp lại mà kéo cửa xe chui vào trong, sau đó cào cào mái tóc rối tung, nói với tài xế:
– Nhanh, nhanh lái xe đi.
– Đi đâu?
– Đi đâu cũng được.
Phiền bác tài lái nhanh lên đi.
Chiếc xe lao đi, lúc này cô mới có thời gian lấy điện thoại ra và nghĩ xem nên gọi cho ai.
Báo cảnh sát?
Không, Trương Tâm Ái sẽ không làm như vậy.
Bởi vì chị ta là một giuộc với Bùi Huyền, ít nhất đã từng, Ninh Ninh không biết cụ thể Trương Tâm Ái đã làm gì cho Bùi Huyền, nhưng cô chắc chắn rằng chị ta đã nhận được sự tín nhiệm ở một mức độ nhất định từ Bùi Huyền, nếu không thì trước khi anh ta ngồi tù sẽ không chuyển hết tiền cho chị ta.
Bây giờ khoản tiền này đã không còn, rất có thể nhân lúc Bùi Huyền ngồi tù đã bị Trương Tâm Ái tiêu hết, hoặc cũng có thể là chuyển đi chỗ khác hết rồi.
Nếu như Bùi Huyền bị cảnh sát bắt, như vậy thì anh ta nhất định sẽ khai ra cô.
Một nữ minh tinh giúp một kẻ xấu rửa tiền? Chắc chắn Trương Tâm Ái không muốn gánh ô danh đó, cho nên chị ta sẽ không báo cảnh sát, Ninh Ninh cũng không thể báo cảnh sát, nếu không thiết lập nhân vật của cô sẽ sụp đổ và sẽ trở lại mở đầu.
Sau khi xóa số 110 định gọi đi, Ninh Ninh mở danh bạ ra bắt đầu tìm kiếm người có thể nhờ vả được.
– Anh Hải…Tiểu Kha…Không được không được, những người này đều không được.
– Ninh Ninh lẩm bẩm, – Nếu để những người này đối mặt với Bùi Huyền, làm không tốt có khi họ sẽ không giúp mình đối phó với anh ta mà còn giúp anh ta đối phó mình ấy chứ…
Giống như lúc trước cô đã thuyết phục gã đàn ông tóc húi cua vậy.
Bùi Huyền cũng có thể thuyết phục anh Hải cùng Tiểu Kha.
So không phải ai đúng ai sai, mà là tài ăn nói cùng đầu óc ai xảo trá hơn ai.
Ninh Ninh không dám bảo đảm mình có thể thắng được Bùi Huyền, cũng không dám ký thác hy vọng lên loại người như anh Hải cùng Tiểu Kha, cô không biết đã chết trong tay họ bao nhiêu lần rồi.
Ngón tay trượt xuống dưới tìm kiếm, từ đã…Ninh Ninh lại trượt lên một chút.
– Văn Vũ…
Cô nhẹ nhàng đọc ra cái tên được ghi trên điện thoại của mình.
Vào lúc cô phản ứng, điện thoại đã được bấm gọi.
Chuông reo vài tiếng, giọng nói của một người thanh niên từ bên kia vang lên:
– A lô, là ai đó?
– Là em đây.
– Ninh Ninh dừng một chút, – Trương Tâm Ái.
Tút một tiếng, điện thoại cắt đứt.
Tình huống này là sao thế? Ninh Ninh ngây người ra, từ lúc xuyên thành Trương Tâm Ái đến nay đã được mấy ngày, đây vẫn là người đàn ông đầu tiên cúp điện thoại của cô, mọi người ngoài anh ra đều chờ cô cúp điện thoại trước.
Nghi ngờ điện thoại của đối phương có vấn đề gì đó, Ninh Ninh lại gọi tiếp một cuộc gọi nữa, kết quả là điện thoại vẫn luôn không ai nghe, vì sao? Tài xế lái xe vừa lái xe vừa trêu chọc cô:
– Đòi nợ à em gái?
- … – Ninh Ninh buồn bực, – Sao bác tài lại nghĩ đến đòi nợ thế?
– Điện thoại gọi một lần không được, không phải trốn nợ thì là gì? – Tài xế ném di động của mình qua, – Đây, cho em gái thử lần nữa.
Ninh Ninh nhận di động, lúc này cẩn thận sắp xếp những lời cần nói mới một lần nữa gọi đi.
– Văn Vũ, giúp em với.
Cô dùng một giọng cực kỳ đáng thương, bất cứ ai lòng dạ sắt đá nghe được cũng không đành lòng,
– Em gặp phải rắc rối lớn rồi…
– Chị tự tìm người khác giúp đi.
– Văn Vũ lạnh nhạt nói.
Lại tút một tiếng, cuộc gọi bị cắt đứt.
Ninh Ninh nhìn chằm chằm di động nửa ngày không nói được lời nào.
Vì sao lại thế? Đầu bên kia đúng thật là Văn Vũ phải không? Là Văn Vũ mà cô biết phải không? Thiên sứ nhỏ trong cảm nhận của cô từ khi nào trở nên lạnh lùng không tình cảm, cự tuyệt người khác ở xa ngàn dặm như vậy?
Thôi, gọi không được thì nhắn tin cho anh vậy.
Mở tin nhắn ra, cô lại ngây người.
Hiện tại không phải là sau này, không có WeChat chỉ có tin nhắn văn bản, nếu điện thoại di động có quá nhiều tin nhắn cũ, tin nhắn mới sẽ không nhận được.
Vì thế Trương Tâm Ái đã xóa hết tin nhắn của tất cả mọi người, chỉ có là Văn Vũ ngoại lệ……Tuy rằng anh đã cự tuyệt chị ta ở xa ngàn dặm, nhưng tin nhắn của anh chị ta không hề xóa một cái nào.
– Tại sao lại như vậy? – Ninh Ninh lẩm bẩm trong lòng, – Người mà Trương Tâm Ái muốn được ở bên mãi mãi có phải là anh không?
Trong khoảnh khắc đó, Ninh Ninh cảm thấy di động trong tay nặng ngàn cân.
Anh Hải, Tiểu Kha hay là gã đàn ông tóc húi cua có đeo sợi dây chuyền vàng trên cổ, bất cứ người nào cô đều có thể gặm, đều có thể lừa, bởi vì cô cần phải làm vậy, cô muốn sống và đi ra khỏi bộ phim điện ảnh này, nhưng…nhưng đối tượng là Văn Vũ thì sao đây?
Ninh Ninh run rẩy biên tập tin nhắn, mồ hôi trên trán túa ra, lúc cô đối mặt với Bùi Huyền cũng không khó xử như vậy, trong lòng vẫn luôn có một thanh âm nói với cô:
– Mày biết mày đang diễn kịch, nhưng nhỡ đâu anh ấy không nhìn ra thì sao? Mày mở miệng là hôn người này người khác, nhưng nhỡ anh ấy không biết thì sao? Mày…Mày để Trương Tâm Ái tỏ tình với anh ấy, nhỡ đâu anh ấy nhận lời thì sao đây?
Tưởng tượng đến hậu quả đáng sợ này, Ninh Ninh đang biên tập tin nhắn chợt dừng lại.
Do dự rất lâu, cô thở dài:
– Thôi vậy.
Cô đang chuẩn bị xóa tin nhắn thì đằng trước có một cặp đôi trẻ tuổi lao qua làm cho tài xế phải phanh gấp, Ninh Ninh bị bất ngờ đổ người về phía trước, tay không cẩn thận bấm phải nút gửi, tin nhắn đã được gửi đi.
Nội dung chỉ có một câu.
“Có một người tên Bùi Huyền đến tìm em gây rắc rối cho em”.
Khi Ninh Ninh ngồi vững trở lại thì điện thoại có cuộc gọi đến.
– Bây giờ chị đang ở đâu? – Giọng của Văn Vũ từ bên kia vang lên.
Hết chương 115.