– Em ở gần cửa hàng bách hóa trên phố đi bộ.
– Ninh Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Ở đó chờ tôi.
– Văn Vũ nói, – Mười lăm phút.
Cúp điện thoại xong, Ninh Ninh tranh thủ thời gian mười lăm phút này xem qua tin nhắn trên điện thoại để tìm hiểu mối quan hệ giữa anh và Trương Tâm Ái.
Khóe miệng của cô giật nhẹ.
Hai người đó quen biết nhau.
Giáo viên tâm lý học của Văn Vũ là bác sĩ tâm lý của Trương Tâm Ái.
Có điều…
– Giữa em với bác sĩ Chu thật sự không có gì đâu.
– Anh phải tin em.
– Em chỉ bị bệnh thôi.
Em không khống chế được chính mình!
Ý của chị ta là gì? Lẽ nào lả lơi ong bướm là một loại bệnh tâm lý?
Ninh Ninh xem những tin nhắn trả lời của Văn Vũ.
– Bác sĩ Chu là ân sư của tôi, hơn nữa vợ chồng thầy ấy đã có con cái, mong chị khắc chế hành vi của mình một chút.
Tin thứ hai không trả lời.
– Chị không bị bệnh, đây cũng không phải là bệnh, đây chỉ là thói quen sinh hoạt cùng với sở thích cá nhân của chị mà thôi.
Sự bình tĩnh như một con dao mổ, anh cắt mở lớp da yêu dã trước mặt ra, lộ ra xương cốt xấu xí bên trong.
Văn Vũ chẳng những nhìn thấu bản tính của Trương Tâm Ái, anh thâm chí còn tiến thêm một bước, bình tĩnh đoán ra chị ta đang làm gì sau lưng mình.
Chị ta đã quyến rũ Văn Vũ cùng với bác sĩ Chu ân sư của Văn Vũ cùng một lúc.
Đây thuộc về vấn đề cũ, Trương Tâm Ái muốn hưởng thụ niềm thích thú vui sướng một chân đạp hai thuyền thầy trò.
Bác sĩ Chu tuy rằng là người đã có gia thất nhưng lại không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của người phụ nữ này, người đàn ông nhìn có vẻ chín chắn và điềm đạm này cuối cùng đã làm ra một chuyện mà khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả Trương Tâm Ái đều phải kinh ngạc ngỡ ngàng, ông ta bỏ vợ bỏ con, chạy tới cầu hôn Trương Tâm Ái.
Trương Tâm Ái sao mà nhận lời ông ta được, chị ta bày ra vẻ mặt vô tội:
– Anh là người có vợ con, em làm sao yêu anh được? À, những lời anh nói lúc trước với em không phải như này hay sao? Em bị bệnh mà….Lúc em bị bệnh là không khống chế được miệng mình, nếu em có nói mấy lời linh tinh với anh, anh đừng coi là thật nha…
Cuối cùng người xui xẻo chỉ có bác sĩ Chu, ông ta gây ra náo loạn lớn như thế còn ly hôn với vợ, bây giờ vợ con ông ta hận ông ta đến chết, hơn nữa vì hợp đồng mật không thể công khai “bệnh tình” của Trương Tâm Ái, ông ta biến mất, biến mất trong một đêm, không ai biết ông ta đi đâu, cũng không một ai gặp lại ông ta nữa.
Cửa xe bên cạnh đột nhiên mở ra.
Văn Vũ từ bên ngoài ngồi vào, đặt túi công ăn ở giữa hai người, giống như giao giới Sở Hán, giới hạn rõ ràng.
Ninh Ninh nhìn nửa bên mặt của anh, Văn Vũ của 24 tuổi gần như đã không còn vẻ ngây ngô lúc còn nhỏ nữa, người thanh niên mang hơi thở thời kỳ văn nghệ, đường nét góc cạnh rõ ràng, giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ…Ninh Ninh cảm thấy mình có chút không quen, như là không quen biết anh, bởi vì cô không còn cảm nhận được sự ấm áp trên người anh nữa, mà chỉ có một loại phù điêu bằng đá cẩm thạch ở trên cao, quan sát nhân thế đáng ghê tởm.
Là cái gì đã thay đổi anh?
– Đã lâu không gặp.
– Cô khó khăn cất tiếng chào hỏi.
– Nói chuyện cũ thì không cần.
– Văn Vũ lạnh nhạt nói, – Bùi Huyền ở đâu?
Xe đưa hai người tới dưới tòa nhà chung cư, hai người đi lên, phát hiện cửa nhà đã mở ra, cẩn thận đẩy cửa đi vào trong, đằng sau cánh cửa không có ai, trong phòng khách không có ai…Từ đã, trong phòng tắm có tiếng nước.
Ninh Ninh nín thở, đi theo phía sau Văn Vũ rón rén đi về phía phòng tắm.
Nước từ trong khe cửa tràn ra ngoài, làm ướt cả sàn nhà gỗ đỏ, cẩn thận đẩy cửa phòng tắm ra, bên trong mù mịt hơi nước, nền gạch men sứ màu trắng cũng hoàn toàn bị ngâm trong nước, ống thoát nước kêu òng ọc nhưng vẫn không thể thoát hết nước đi.
Nước này từ đâu ra?
Ninh Ninh từ từ quay đầu lại, thấy nước không ngừng tràn ra từ trong bồn tắm, thi thể gã đàn ông tóc húi cua đang dập dềnh nổi trên mặt nước, cùng với sự dập dềnh của gã là nước từ bồn tắm tràn ra ngoài.
Cô hoảng sợ hét lên, bưng hai tay che miệng lại.
Văn Vũ bước lên trước, nhìn thi thể gã đàn ông tóc húi cua, sau đó quay lại hỏi cô:
– Anh ta là ai?
– Là đàn em của Bùi Huyền.
– Ninh Ninh quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn thi thể kia, – Em thừa dịp hai người họ mâu thuẫn tranh chấp mà bỏ chạy, không ngờ anh ta lại…Có phải là Bùi Huyền giết không?
Văn Vũ nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.
Bầu không khí giữa hai người cực kỳ quỷ dị, trong phòng tắm yên tĩnh chỉ có nước ngâm thi thể không ngừng tràn ra ngoài, phát ra những tiếng sàn sạt.
– Chúng ta báo cảnh sát.
– Văn Vũ lấy di động ra, nhưng không gọi ngay lập tức mà ngược lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, – Có được không?
Này thì có gì không thể? Ninh Ninh thúc giục:
– Còn chần chừ gì nữa, anh mau gọi…
Giây tiếp theo, cửa xe mở ra, Văn Vũ từ bên ngoài ngồi vào, đặt túi tài liệu ở giữa hai người, vừa ngẩng lên, anh đã nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Ninh Ninh, anh nói:
– Ôn lại chuyện cũ thì không cần, Bùi Huyền ở đâu?
Chiếc xe đi về hướng tòa chung cư, Ninh Ninh vẫn luôn suy nghĩ, vì sao? Cô vừa mới làm gì? Cô chưa làm gì hết cả, cô vừa mới nói gì đó nhỉ? Cô mới nói mấy chữ, còn chưa nói xong, vì sao lại đột ngột trở lại mở đầu cơ chứ?
Lại lần nữa trở lại tòa chung cư, lại lần nữa đi lên lầu, lại lần nữa nhìn thấy thi thể trong bồn tắm, lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Nhìn ánh mắt kỳ lạ của anh, Ninh Ninh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
– Anh…- Ninh Ninh cố kéo ra nụ cười gượng, – Không phải anh nghĩ em giết người đấy chứ?
Ánh mắt Văn Vũ lóe lên một chút.
Hóa ra anh đúng là cho rằng như vậy!
Từ đã, cẩn thận nghẫm nghĩ, đúng thật là có khả năng này.
Nói là Bùi Huyền tới tìm cô gây rắc rối chính là cô, nói gã đàn ông tóc húi cua là đàn em của Bùi Huyền cũng là cô, cuối cùng Bùi Huyền không thấy đâu, gã đàn ông tóc húi cua lại chết trong bồn tắm nhà cô.
Như vậy chỉ có một khả năng, là cô đã đẩy gã đàn ông tóc húi cua bị choáng ngất vào bồn tắm, sau đó xả nước rồi bỏ đi, chờ qua thời gian một giờ sau lại hẹn Văn Vũ ra làm nhân chứng chứng minh lúc xảy ra vụ án cô không có mặt ở hiện trường, hai người cùng nhau trở lại hiện trường vụ án, cô thuận tiện đẩy hết tội danh lên trên người Bùi Huyền.
Cho nên Văn Vũ muốn báo cảnh sát.
Mà Trương Tâm Ái thì sao? Chắc chắn là Trương Tâm Ái không muốn cảnh sát tới, gã đàn ông tóc húi cua có chết hay không không liên quan đến chị ta, bắt được Bùi Huyền hay không chị ta cũng không quan tâm, cho nên điều mà chị ta bây giờ quan tâm chính là bản thân mình, chị ta vừa không muốn cảnh sát phát hiện mình ngầm giúp Bùi Huyền rửa tiền, cũng không muốn các phóng viên báo lá cải phát hiện ra rằng một người đàn ông tóc húi cua vừa ra tù đã chết trong nhà cô.
Chị ta không muốn báo cảnh sát, chị ta chỉ muốn lấp kín miệng Văn Vũ.
– Bùi Huyền chết tiệt! Anh giết người thế mà bắt tôi đi chùi đít.
Ninh Ninh giận giữ chửi ầm trong lòng, sau đó vắt hết óc nói với Văn Vũ:
– Em không nói dối đâu, Bùi Huyền thật sự tới đây.
Văn Vũ nhìn cô chòng chọc, như là đang phân biệt lời cô nói là thật hay giả.
– Em nói thật với anh.
– Ninh Ninh hít sâu một hơi, thành thật thẳng thắn nhìn anh, – Trước khi Bùi Huyền bị bắt đã chuyển cho em 500 vạn nhờ em giữ hộ, em không ngờ anh ta lại ra tù trước thời hạn, mà số tiền kia em đã tiêu hết rồi…
Giây tiếp theo, cửa xe mở ra, Văn Vũ từ bên ngoài ngồi vào, đặt túi tài liệu vào giữa hai người…
Thôi được, Trương Tâm Ái không cho cô nói thật, vậy thì cô nói dối vậy.
– Tật xấu của em anh biết rồi đó.
Ninh Ninh không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra lời ngụy biện mà Trương Tâm Ái đã sử dụng trước đó, nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
– Cha con, anh em, thầy trò, em vừa nhìn thấy loại hình đàn ông này là không khống chế được mình, Bùi Huyền cùng gã đàn em trong bồn tắm kia …là lão đại với đàn em, cho nên em…
Giây tiếp theo, cửa xe mở ra, Văn Vũ từ bên ngoài ngồi vào, đặt cặp tài liệu ở giữa hai người…
Nói dối cũng không được, vậy thì có thể nói gì đây?
Lặp đi lặp lại, thất bại đi thất bại về cứ lặp lại liên tục.
Hơn nữa không biết có phải ảo giác của Ninh Ninh hay không, mỗi lần trở về mở đầu khoảng cách thời gian càng ngày càng ngắn, ban đầu cô còn có thể ở trong phòng tắm nói một đoạn dài, về sau biến thành một câu, về sau nữa vừa mở miệng là quay trở về mở đầu, đây là chuyện quỷ gì thế? Lẽ nào thất bại quá nhiều thì có trừng phạt?
– Chúng ta báo cảnh sát.
– Văn Vũ lấy di động ra, nhưng không gọi ngay lập tức mà ngược lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, – Chị làm sao vậy? Không khỏe à?
Sắc mặt Ninh Ninh trắng bệch, không nói một lời đứng đơ tại chỗ.
Cô không thể nói chuyện.
Cô ở trận diễn này đã thất bại quá nhiều lần, cho nên tới bây giờ chỉ cần cô há miệng nói một chữ thôi là cô sẽ trở về mở đầu ngay tắp lự.
Nhưng mà không nói lời nào, vậy làm thế nào để cốt truyện được tiếp tục đây?
Ninh Ninh cắn cắn móng tay của mình, nếu Văn Vũ đã đứng ở đây, nhìn thấy toàn bộ trong phòng tắm, vậy thì anh nhất định báo cảnh sát, không ai có thể ngăn được anh, Trương Tâm Ái đã bị anh coi là kẻ hiềm nghi lại càng không được.
Nếu sự việc báo cảnh sát đã không thể thỏa hiệp, vậy thì cũng chỉ có thể thỏa hiệp ở chuyện khác…cụ thể là chuyện gì đây? Mau nghĩ ra đi, mau nghĩ ra đi!
Bởi vì trong lòng quá nôn nóng và lo lắng, Ninh Ninh chẳng những bắt đầu cắn móng tay mà còn bắt đầu đi đi lại lại tại chỗ, cô đã quên mình đang đứng ở đâu, nước dưới nền quá nhiều, gạch men sứ lại trơn, cô mới đi được hai bước đã bị trượt ngã, kêu lên sợ hãi, cô phản xạ có điều kiện ôm lấy Văn Vũ, Văn Vũ cũng phản xạ có điều kiện đỡ lấy cô.
– Sao chị lại bất cẩn thế? – Văn Vũ nhíu mày, đỡ cô lên.
– Xin lỗi xin lỗi…
Ninh Ninh nói, nói xong ngây ra, cô nói mấy câu như thế vì sao còn chưa trở về mở đầu?
Trong phòng tắm yên tĩnh, bầu không khí giữa hai người lại trở nên quỷ dị, mà nguyên nhân sự quỷ dị này lại khác với lúc trước – quần áo trên người Ninh Ninh ướt rồi.
Cô vốn dĩ mặc ít, mặc mỏng, vừa rồi bất cẩn bị ngã, tuy rằng không ngã thẳng vào trong nước nhưng vẫn bị nước bắn lên người, quần áo mỏng lập tức ướt sũng giống như vật vô hình, trong mắt người ngoài thì cô gần như là thân thể [email protected] trụi ôm lấy Văn Vũ.
– Đi ra ngoài trước đi đã.
Văn Vũ buông tay, ánh mắt nhìn về hướng khác.
Hai người ra phòng tắm, Ninh Ninh ngồi trên sô pha, Văn Vũ mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được đặt nắm tay lên miệng ho khan một tiếng:
– Người chị ướt rồi, chị đi đổi quần áo được không?
Ánh mắt Ninh Ninh phức tạp nhìn anh.
Trên thực tế, vé nhân vật chính hết sức hà khắc, hai lần cô ra ngoài mặc sai quần áo, kết quả vé nhân vật chính lại đưa cô trở về mở đầu.
Cô bây giờ còn yên lành ngồi ở đây, điều này chứng minh quần áo trên người cô không mặc sai, chứng minh Trương Tâm Ái thích dùng hình tượng hiện tại để đối mặt với anh.
Đó là sự quyến rũ của cơ thể.
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Ninh Ninh giơ tay che mặt, giọng nói khàn khàn, hơi run lên:
– Bây giờ em nhắm mắt lại trước mặt sẽ là thi thể trong phòng tắm kia…Em không dám ở một mình, anh có thể theo em vào phòng ngủ lấy quần áo được không?
Văn Vũ do dự:
– Tôi đưa chị tới cửa.
Ninh Ninh cười khổ, cô nói nhiều như vậy nhưng lại không trở lại mở đầu.
Đáng chết, cô biết Trương Tâm Ái muốn làm cái gì.
– Quyến rũ anh ấy, bắt lấy anh ấy, biến anh ấy thành thần tử thần phục dưới váy mình.
Thất bại, tôi sẽ mất đi tất cả, thành công, tôi có thể có được anh ấy, có được tất cả.
Giờ khắc này, thanh âm biếng nhác quyến rũ ma mị kia như là lại lần nữa vang lên bên tai cô, một người hoặc là một nhân vật tên là Trương Tâm Ái từ phía sau ôm chặt lấy cô, ý đồ giống như lần trước, biến mình thành làn khói đặc hoặc là dòng nước, chen vào trong xương cốt cùng máu thịt của cô, hòa hợp nhất thể với cô.
– Nhưng tôi làm sao có thể làm vậy được đây? – Ninh Ninh đau khổ giằng xé, trong lòng nói, – Anh ấy chính là Văn Vũ, huống chi…huống chi anh trai anh ấy bây giờ đang xem chúng tôi…
Hết chương 116.