– Em muốn về đâu đây?
Trên xe, Trần Song Hạc lạnh nhạt hỏi:
– Nhà em hay là rạp chiếu phim kia?
Ninh Ninh nhìn anh ta, cảm thấy đau đầu, anh ta vẫn còn không quên được Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Nhưng mà nghĩ kỹ, trải qua một đêm kỳ lạ khó tin như thế, nếu đã tận mắt chứng kiến trận đánh nhau ở lối vào Rạp chiếu phim có thể so sánh với bộ phim ma huyễn dùng binh khí đánh nhau mà còn có thể phớt lờ nó được…thế thì chỉ có thể là anh ta bị chứng mất trí nhớ hoặc là bị tấn công của căn bệnh Alzheimer của người già.
– Đi chậm chút.
– Ninh Ninh nhìn ngoài cửa sổ, chợt hô to.
– Anh dừng ở đây cho em đi.
Chiếc Cayenne dừng lại, Ninh Ninh đẩy cửa xe bước ra, đi vào một hiệu sách nhỏ bên đường, thời buổi này internet phát triển mạnh mẽ, các phương tiện truyền thông báo giấy ngày càng giảm sút nên dù là ngày cuối tuần thì nhân viên thu ngân ngoài ngủ gà ngủ gật trong tiệm thì cũng chỉ có thể ngủ gà ngủ gật trên kệ sách.
Ninh Ninh dừng lại trước một giá sách, sách cô đang xem được đặt hơi cao, cô kiễng chân lên, nhưng vẫn không với tới.
Một bàn tay vươn ra từ phía sau cô và nhấc cuốn sách xuống.
Ninh Ninh quay đầu lại, Trần Song Hạc đứng ở sau lưng cô, mở sách ra lật bừa mấy trang, miệng chậc chậc gập sách lại, ngẩng lên nhìn giá sách khá cao:
– Em còn muốn lấy quyển nào nữa không?
Chạng vạng, trước cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Rạp chiếu phim còn ít khách hơn hiệu sách, Khúc lão đại ngồi ở bậc thang nơi cửa, chậm rãi ngẩng đầu lên:
– Sao con vẫn còn tới nữa thế?
Ninh Ninh đưa túi lớn cho ông:
– Con muốn đưa chút đồ cho mọi người.
– Là gì vậy? – Khúc lão đại mở túi ra xem.
– Tiểu thuyết ạ.
Ninh Ninh đưa tay ra sau lưng, nói:
– Ba với cả anh Trung Đường nữa lúc nhàm chán có thể đọc giết thời gian.
Con đề cử mấy quyển cho hai người, gồm “Tam vương nhất Hậu”, “Diễm cốt”, “Tôi có kỹ xảo ngủ đặc biệt”.
Đều là đề tài về Tình yêu thuần khiết được viết bởi Mộng Yểm Điện Hạ rất hay, rất ngọt ngào đó ạ.
Khúc lão đại: -…
Cầm trên tay cuốn tiểu thuyết ngôn tình đầy màu sắc, trong mắt Khúc lão đại toát lên tia không ưa, nhưng lại không thể từ chối, đành phải ôn hòa nói:
– Được rồi, sách thì ba nhận, con đi đi.
– Vâng ạ…
Ninh Ninh đi được hai bước chợt quay đầu lại hỏi:
– Đúng rồi ba, Rạp chiếu phim này là ai mở vậy ạ?
– Con hỏi cái này làm gì?
Khúc lão đại như là không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, ông thà rằng lật xem tiểu thuyết ngôn tình trong tay còn hơn là trả lời cô.
– Đất đắt đỏ như thế này, thành phố này mỗi một tấc đất đều không phải nơi vô chủ.
– Ninh Ninh nhìn hoàng hôn phủ xuống Rạp chiếu phim Nhân Sinh, – Nó cũng sẽ không ngoại lệ.
Mọi thứ trong rạp chiếu phim Nhân Sinh đều bí ẩn và kỳ lạ, Ninh Ninh thường cảm thấy mình nhỏ bé và vô lực trong đó, như là thân ở trong dạ dày một con cá voi khổng lồ, vách tường dạ dày mấp máy như là bất cứ lúc nào cũng có thể bài tiết ra dịch dạ dày, nghiền nát cô và cả những người mang mặt nạ khác giống như nghiền nát đồ ăn.
Đã không nghĩ được cách từ bên trong, thay vì cố gắng tìm giải pháp từ bên trong thì cố gắng nghĩ đến giải pháp từ bên ngoài, để tìm ra chủ nhân của mảnh đất này, chủ nhân của Rạp chiếu phim này.
Cô có ý tưởng này, Trần Song Hạc dường như cũng có ý tưởng này.
Một cơ hội ngẫu nhiên, Ninh Ninh phát hiện anh ta đang cho người âm thầm điều tra người đứng tên trên mảnh đất Rạp chiếu phim này, như là đã có chút thu hoạch nhưng mà không chịu chia sẻ với Ninh Ninh.
“Người phụ nữ của anh trai” đã bắt đầu quay, hai người ở trong phim tình cảm mặn nồng thắm thiết nhưng khi diễn xong thì không ai giao lưu với nhau một câu nào.
Ninh Ninh không biết sự chán ghét của anh ta với mình là đến từ đâu, nhưng cô cũng không đến mức anh ta lạnh nhạt thì cô lại nhiệt tình với anh ta.
Trên thực tế, bây giờ cô đang phiền lòng bởi một chuyện khác…
– Nào nào, ngồi đi cháu.
Trần đạo cười vui vẻ mời Ninh Ninh ngồi.
Ninhh Ninh ngồi xuống đối diện với ông, người đàn ông ngồi bên cạnh cười với cô, gương mặt anh ta khá quen, nhưng nhất thời cô không nhớ nổi là ai cho đến khi Trần đạo nói:
– Giới thiệu với cháu, vị này chính là Lý tổng của Công ty khoa học kỹ thuật Long Đằng…
– Chào em.
– Lý tổng bắt tay với cô, – Anh đã xem bộ phim “Đại Đế quốc” mà em đóng rồi, em diễn rất tốt, anh và người nhà của anh đều rất thích.
Thì ra là một thiếu gia giàu có trong danh sách những nhà giàu có, Ninh Ninh cũng bắt tay anh ta, nghe Trần đạo bật cười sảng khoái:
– Lý tổng trẻ tuổi tài cao, bởi vì mải đam mê công việc mà đến giờ vẫn chưa có bạn gái.
Chú với mẹ cậu ấy biết nhau, ai cũng đều sốt ruột với cậu ta.
Từ đã, hóa ra đây là một cuộc xem mắt à?
Ninh Ninh xấu hổ vô cùng, cô vừa ứng phó với sự nhiệt tình của Lý tổng vừa liên tiếp đánh mắt ra hiệu với Trần đạo, trong lòng hò hét:
– Trần đạo chú làm sao vậy hở chút, vì sao chú lại biến thành mấy bà tám đi làm mai cho người ta vậy…Điều này hoàn toàn không phù hợp với con người chú nha!
– Ầy xem chú này.
Thấy Ninh Ninh không ngừng đánh mắt ra hiệu cho mình, Trần đạo vỗ đùi đánh đét một cái.
– Ông già như chú ngồi đây thì làm được gì.
Được rồi, chú đi đây, hai cháu cứ tự nhiên thoải mái trò chuyện tìm hiểu nhau nhé.
Không cần đâu! Đừng đi mà Trần đạo!
Vất vả lắm Ninh Ninh mới đuổi được Lý tổng đi, nhưng rất nhanh Trần đạo lại gới thiệu cho cô một người đàn ông khác, đó là một nam diễn viên có thực lực.
Tuy rằng không quá nổi tiếng nhưng có danh tiếng tốt ở trong vòng, không phải loại nghệ sĩ bề ngoài nghiêm chỉnh bên trong thối nát.
Xem mắt xong, Trần đạo gọi Ninh Ninh tới, ôn hòa quan tâm hỏi:
– Cảm thấy thế nào cháu?
Cảm thấy sắp say.
– Trần đạo.
– Ninh Ninh hít sâu một hơi, cực kỳ nghiêm túc nhìn ông.
– Rốt cuộc là chú muốn gì ạ?
– Thì giới thiệu bạn trai cho cháu đó.
– Trần đạo cười khà khà, – Tiểu Ngô này con người được lắm, nghiêm chỉnh đàng hoàng, chưa bao giờ làm chuyện xằng bậy bên ngoài.
Hơn nữa cậu ta là người cùng nghề với cháu, hai người ở bên nhau sẽ có tiếng nói chung.
Chú thấy cháu nên suy xét cậu ta một chút.
– Cháu không cần suy xét ạ.
– Ninh Ninh từ chối ngay tắp lự.
– Vì sao chứ? – Trần đạo hướng dẫn từng bước nói, – Nữ minh tinh bây giờ không giống với trước kia.
Trước kia hoặc là không kết hôn, hoặc là ẩn hôn, nếu không thì sẽ mất fan.
Mà bây giờ chỉ cần cháu có bạn trai, cháu có thể thể hiện tình cảm của mình thoải mái, rồi khi có con, cả nhà cháu có thể tham gia chương trình thực tế “Bố ơi mình đi đâu thế”.
Ông trời ơi! Thế mà chú còn đã nghĩ đến chuyện con cái rồi á!!!
– Con ạ? Sẽ không bao giờ có đâu…À không.
Ninh Ninh lúng túng nói.
– Ý của cháu là hiện tại cháu tạm thời chưa muốn có bạn trai yêu đương, càng không tính sinh con cái.
Sự nghiệp quan trọng hơn, sự nghiệp quan trọng hơn, chú ạ…
– Sự nghiệp quan trọng vậy thì càng phải yêu đương.
Trần đạo mặt nghiêm lại.
– Cháu không cảm thấy bây giờ cháu diễn Trương Tâm Ái đang thiếu gì đó hay sao?
– Thiếu gì hả chú? – Ninh Ninh không hiểu hỏi.
Vừa lúc có một nhân viên công tác đi ngang qua, trong tay cầm hoa hồng đạo cụ, Trần đạo lấy cành hoa hồng từ chỗ người đó đưa cho Ninh Ninh.
– Một tình cảm mãnh liệt.
– Trần đạo nói.
– Cái này chú không thể dạy cháu, không ai dạy cháu được.
Chỉ có thể tự cháu từ từ lĩnh hội trong yêu đương mà thôi.
Ninh Ninh nhìn cành hoa hồng trên tay ông, có chút không phục:
– Cháu có yêu rồi…
– Khi nào? Với ai? – Trần đạo hỏi dồn.
– Bạn thầm mến hồi cấp 3 không tính, chỉ cần chưa đến mức chết vì người đó thì toàn bộ đều không tính.
Nếu như chiếu theo tiêu chuẩn của chú, vậy thì độc thân là bình yên nhất, độc thân có gì không tốt đâu, ít nhất có thể không cần chết nha!
– Vậy còn chú?
Ninh Ninh tức giận hỏi.
– Chú từng yêu người nào như vậy hay chưa?
Trần đạo ngớ người:
– Biết rồi mà còn hỏi.
Ném cành hoa hồng vào Ninh Ninh, Trần đạo bực bội đi về hướng phòng nghỉ, vừa vào trong đã thấy bên trong có người đang đợi ông.
– Bố.
Sắc mặt của Trần Song Hạc rất khó chịu, cầm chén trà ngồi ở sô pha, nước trà đầy mà không hề uống ngụm nào.
– Bố muốn giới thiệu bạn trai cho em ấy cũng được nhưng có thể đợi sau khi đóng xong phim được không? Bố làm như vậy em ấy sẽ phân tâm.
– Còn một tuần nữa là đóng máy rồi, lẽ nào bố không thể giới thiệu bạn trai cho con bé?
Trần đạo ngồi xuống đối diện với con trai, cười nhìn anh ta.
– Bố biết người khác đang nói gì, nói con bé giống con ruột của ba, còn con giống như con nuôi.
Sao thế, con rất để ý những lời này à?
Trần Song Hạc mấp máy môi không nói lời nào.
– Con lại không cần bố giới thiệu cho con, người con theo đuổi còn thiếu hay sao? – Trần đạo cười lắc đầu.
– Con…
Trần Song Hạc còn chưa nói hết thì điện thoại vang lên, Trần đạo nghe điện thoại, a lô vài câu sau đó đứng lên nói:
– Bố ra ngoài một chút.
– Lại thêm một đối tượng xem mắt ạ? – Trần Song Hạc yên lặng một lát, hơi mang vẻ châm chọc nói.
– Đúng thế, lại thêm một đối tượng xem mắt.
– Trần đạo thở dài.
– Hy vọng lần này có thể thành công, yêu cầu của con bé khá là cao…
Ông lải nhải rời đi, phía sau, Trần Song Hạc cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối khẽ cuộn lại thành nắm đấm, đè nén áp lực nói:
– Chừng nào thì bố mới quan tâm con như thế…
Một nỗi tuyệt vọng bất lực trong lòng Trần Song Hạc nảy sinh trào dâng lên, anh ta nỗ lực như vậy là vì cái gì, nỗ lực của anh ta nhận được cái gì? Hình bóng của anh ta phản chiếu qua cửa sổ, giống như mẹ anh ta, luôn là như vậy, tấm lưng còng xuống ngồi bên cửa sổ, trên bàn bày các món ăn mà bố thích, nóng rồi lạnh, lạnh lại nóng, trời tối rồi lại sáng, ông cả một đêm không về, hỏi bố đang ở đâu, ông mất kiên nhẫn trả lời:
– Đừng làm phiền tôi, tôi đang đóng phim.
Trần đạo vứt bỏ vợ, vứt bỏ anh ta, bất kể hai mẹ con anh ta làm bao nhiêu điều vì ông, ông đều làm như không thấy, trong mắt ông vĩnh viễn chỉ có phim và phim, còn có cả Bóng Ma của ông.
Một trận sấm sét quét qua cửa sổ, trời đất một màu trắng xóa, cả khuôn mặt của Trần Song Hạc cũng trắng bệch.
Trời và đất được kết nối bởi từng sợi mưa dày đặc, ô này đến ô khác mở ra nghênh đón cơn mưa, như những bông hoa hút no sương sớm.Trong đó một đóa hoa màu đen thuộc về Trần đạo, bên cạnh ông nở ra một đóa hoa màu trắng, Ninh Ninh lúng túng đứng ở dưới đóa hoa đó, dưới sự giới thiệu của Trần đạo bắt tay với một người đàn ông đứng đối diện, chào hỏi vài câu một lúc, Ninh Ninh chuyển ô qua che đầu cho đối phương, cùng người đó đi ra cửa.
Trần Song Hạc đứng ở trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn hình ảnh này.
Như là có cảm giác, bước chân Ninh Ninh dừng lại, thoáng nhìn qua về hướng anh ta.
– Để anh theo đuổi em là tốt rồi.
Cách cửa sổ, cách cơn mưa, bàn tay Trần Song Hạc ấn lên cửa sổ lạnh băng, nhìn Ninh Ninh ở phía xa lẩm bẩm.
– Để em yêu anh, gả cho anh, sau đó rời khỏi giới nghệ sĩ, ở nhà giặt giũ cơm nước sinh con cho anh…Ông ta sẽ mãi mãi không chiếm được Bóng Ma mà ông ta muốn.
Hết chương 126.