Ninh Ninh cảm thấy Trần Song Hạc gần đây rất kỳ lạ.
Chẳng hạn như tin nhắn WeChat này anh ta đã gửi gần đây.
– Ngày mai là ngày giỗ mẹ anh, có thể đi cùng anh được không?
Quan hệ họ thân thiết lắm à? Hơn nữa dạo gần đây bắt đầu có tin đồn lan truyền về bọn họ, lúc này chẳng phải càng nên tránh né có đúng không?
Thấy cô không trả lời, Trần Song Hạc lại gửi thêm một tin nhắn nữa đến.
– Đi một lúc rồi về luôn, em cũng có thể thăm mẹ em luôn.
Đọc tin nhắn này xong, Ninh Ninh cũng thấy áy náy, thời gian cô tiêu tốn và dành cho Rạp chiếu phim Nhân Sinh quá nhiều, lúc đi ra thì vẫn luôn bận rộn công việc, chưa có thời gian đi thăm mẹ.
– Vậy được rồi.- Cô hồi âm lại, – Ngày mai là khi nào?
Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Song Hạc lái xe tới nhà cô, đón cô đi nghĩa trang.
Không phải tết Thanh Minh, cũng không phải cuối tuần hoặc là ngày nghĩ lễ theo pháp định, người đi nghĩa trang thưa thớt, chỉ có từng mộ bia san sát, nhìn không thấy điểm cuối.
Thật trùng hợp là, phần mộ của hai người mẹ cách nhau cũng không xa, khi tới nơi, Ninh Ninh trông thấy một đoàn người đang viếng trước mộ Ninh Ngọc Nhân:
– Chị Ninh, chị ra đi quá sớm.
– Đúng vậy, không có chị, giờ chẳng có phim truyền hình nào đáng để xem nữa cả.
– Nói bừa, hôm qua bà còn mê mẩn xem “Vương gia báo đạo yêu ta” cơ mà.
– Là tôi muốn xem phim truyền hình hiện giờ gây tiếng vang như thế nào thôi.
Xem ra họ đều là fans hâm mộ cũ của Ninh Ngọc Nhân.
– Thật tốt.
Trần Song Hạc mang kính râm đứng bên cạnh Ninh Ninh, lãnh đạm nói.
– Một thế hệ ảnh hậu dù đã chết nhưng vẫn có người hâm mộ yêu bà ấy, nhớ bà ấy, không giống mẹ anh chỉ có anh là còn nhớ đến bà thôi.
Đó một bia mộ lẻ loi, trên đó viết “Mộ của Từ mẫu Trần Tuệ”, đã lâu không có người tế bái, trên đó không có hoa hay vật tưởng niệm nào cả, một cảm giác tiêu điều bị cả thế giới lãng quên.
– Nói tới thì mẹ anh thường xuyên xem phim của mẹ em.
Trần Song Hạc hơi cúi người xuống đặt bó hoa trắng trước bia mộ.
– Còn lôi kéo anh xem cùng nữa.
Là fan hâm mộ của mẹ ư?
Ninh Ninh khiêm tốn nói:
– Em cảm ơn.
Trần Song Hạc cười nhẹ, nụ cười có chút cổ quái.
Anh ta nhớ khi còn nhỏ bị mẹ cưỡng ép ôm chặt vào lòng, rèm kéo tứ phía, căn phòng tối om, phía đối diện chỉ có một chiếc TV đen trắng nhấp nháy, mẹ nói:
– Con xem đi, chính là người phụ nữ này đã dụ dỗ ba con, làm ba con không chịu về nhà bỏ mặc hai mẹ con mình đấy.
Ninh Ngọc Nhân.
Đóng đủ các vai cổ trang, hiện đại, dân quốc, nữ hiệp, nhân viên cửa hàng bách hóa, thiên kim khuê các bó chân nhỏ…Từng vai diễn của người phụ nữ này anh ta chưa từng bỏ qua một vai diễn nào, không muốn cũng ép mình phải xem hết, bởi vì chỉ có xem hết thì mẹ mới trở lại trạng thái bình thường, kéo tấm rèm ra để ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, làm món cá kho ngon cho anh ta ăn, cười dịu dàng với anh ta.
– Đúng rồi.
– Trần Song Hạc đứng thẳng người lên, nhìn Ninh Ninh, – Đối tượng xem mắt của em thế nào rồi?
Ninh Ninh xấu hổ:
– À… cả anh cũng cười em à…
– Anh không độc ác như ba anh đâu.
Trần Song Hạc cười nói.
– Nếu anh đoán không sai thì ông ấy lại vì nhân vật kịch bản nào đó mới ép em yêu đương đúng không?
Ninh Ninh lặng thinh, cảm thấy việc này không cần phải gạt anh ta, vì thế ừ một tiếng, trả lời:
– Bóng Ma trong rạp hát ạ.
– Quả nhiên là thế…- Trần Song Hạc trầm ngâm một lát, – Có cần anh giúp gì không?
– Dạ? – Ninh Ninh kinh ngạc nhìn anh ta.
– Nếu bắt buộc phải tìm người nào đó để luyện yêu đương…
Trần Song Hạc tới gần cô một bước, khoảng cách của hai người chỉ xấp xỉ một cái ôm, anh ta nói bên tai cô:
– Anh có được không?
Ninh Ninh vội vàng lui về phía sau vài bước:
– Anh đùa cái gì vậy?
Vừa lúc những người tế bái trước mộ Ninh Ngọc Nhân đã đi rồi, Ninh Ninh vội đi qua đó, không đợi cô đến trước bia mộ, bất chợt có một trận gió nổi lên.
Trận gió kia đẩy đổ một thùng sát nhỏ ở trước mộ bia Ninh Ngọc Nhân, tuy rằng nghĩa trang có quy định không cho phép hóa vàng mã nhưng mà người có tuổi lại không đổi được thói quen này, cho nên nghĩa trang cung cấp cho họ một loại thùng sắt, hễ là tiền giấy bảo tháp thì cho vào đó để hóa.
Cái xô sắt nặng đến mức khó bị con người đẩy đổ được, hôm nay lại không biết làm sao mà bị trận gió này đẩy đổ, tiền giấy bên trong đó còn chưa hóa xong bị đổ ra ngoài, tiền giấy còn chưa cháy hết đã bị cuốn bay trên không trung, cuốn tới phía Trần Song Hạc và Ninh Ninh, mấy tờ tiền giấy một vài góc vẫn còn cháy hừng hực, giống như những con thiêu thân.
– Cẩn thận.
Trần Song Hạc tiến lên một bước kéo cô vào trong ngực, thiêu thân nhào lên trên người anh ta rồi rơi xuống đất, gió cuối cùng đã ngừng, anh ta cúi đầu nói với cô:
– Em không sao chứ?
Ninh Ninh ngơ ngác nhìn anh ta.
Tiền giấy bay sượt qua người anh ta, làm anh ta bị dính tro bụi.
– Úi, quần áo của anh bẩn rồi.
Ninh Ninh đưa tay lên phủi tro bám trên vai anh ta, thuận thế siết chặt một tấm vé xem phim Nhân Sinh, sau đó giấu ra đằng sau.
Quả tim của cô không kìm nổi nảy thình thịch:
– Vì sao? Nơi này vì sao lại có vé xem phim Nhân Sinh, là đuổi theo ai tới, là anh ta hay là mình? Nếu là anh ta…vậy thì tuyệt vọng, cố chấp, không cam lòng, khát vọng muốn thay đổi vận mệnh của mình, anh ta thuộc về một loại nào trong đó?
Trên đường trở về, Ninh Ninh nhìn chằm chằm vào Trần Song Hạc, ánh mắt cô quá tập trung, tập trung đến mức làm cho Trần Song Hạc thấy cả người không được tự nhiên.
– Trên mặt anh viết gì à? – Anh ta không nhịn được hỏi.
– Thiên tài, nhị đại, người thắng Nhân Sinh.
– Ninh Ninh nói.
- …
Vì sao đột nhiên lại khen anh, em có ý đồ gì!
– Thiên phú dị bẩm, thuận buồm xuôi gió, từ nhỏ đến lớn muốn gì có đó…Nói tóm lại, hoàn toàn khác biệt loại người phàm như em.
– Ninh Ninh chống cằm hỏi anh ta, – Người phàm luôn muốn trở lại quá khứ để bù đắp sai lầm của quá khứ, còn anh thì sao, người như anh vậy có từng muốn quay trở lại quá khứ không?
– Sẽ không.
– Anh nói dối.
Trần Song Hạc cười cười:
– Thôi được, có.
Ninh Ninh cũng cười với anh ta, nhân lúc anh ta không chú ý mà lặng lẽ nhét tấm vé xem phim Nhân Sinh vào trong túi áo anh ta.
Một tấm vé xem phim điện ảnh, một cơ hội thay đổi vận mệnh, cơ hội này là thuộc về anh ta, không quan tâm đến cuối cùng anh ta có đi hay không thì tóm lại cũng không nên bị cô mạo danh mà lấy nó.
– Từ đã.
Ninh Ninh bỗng nhiên nhíu nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa xe,
– Anh đang đi đâu vậy?
Trần Song Hạc cũng ngẩn người nhìn chung quanh:
– Lạ thật, anh đi nhầm đường rồi à?
Vừa rồi không phải đường về nhà cô cũng không phải đường về nhà anh ta.
Bằng cách nào đó một cách cực kỳ khó lý giải, Trần Song Hạc đã chạy xe đến con đường có Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
– Anh xin lỗi.
– Trần Song Hạc dừng xe ở giao lộ đánh tay lái chuẩn bị quay đầu xe.
– Hôm nay lái xe cả chặng dài nên hơi chút mất tập trung.
Giờ anh đưa em về nhà.
– Không sao.
Ninh Ninh cười, nhưng mà giữa mày lại có một tia ưu sầu, dựa theo kinh nghiệm từng có, Rạp chiếu phim Nhân Sinh sẽ ưu ái với đối tượng mà nó gửi vé xem phim điện ảnh, mà người có được vé xem phim đều bởi các loại lý do không nói rõ mà đều đi đến Rạp chiếu phim.
Lốp xe xoắn một chút, sau đó ngừng di chuyển.
Trần Song Hạc dẫm chân ga mấy lần nhưng chiếc xe không có chút phản ứng nào, hết cách anh ta xuống xe, đi xuống quan sát bánh sau, sau đó hai tay ôm đầu cất tiếng kêu ca ảo não.
– Làm sao vậy anh? – Ninh Ninh cũng xuống theo.
– Xe nổ lốp rồi.
Trần Song Hạc ảo não nói, một giọt nước rơi xuống sống mũi anh ta, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, càng thêm buồn bực nói:
– Hôm nay đúng là ngay không may.
Trời bắt đầu mưa rồi.
Trong xe không có ô, Trần Song Hạc cởi áo chùm lên đầu Ninh Ninh, hai người đi về hướng cửa hàng sửa xe đối diện.
– Thật ra em không cần đi theo anh đâu, ở trong xe chờ anh là được.
– Trần Song Hạc nói.
– Không sao đâu, một mình em trong xe cũng buồn.
Ninh Ninh tìm bừa một cái cớ, mắt thì nhìn bên cạnh tiệm sửa xe…Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Vé xem phim điện ảnh tới đột ngột, còn cả lốp xe bị nổ đột ngột, như là vô ý cố tình dẫn Trần Song Hạc đi theo một phương hướng nào đó, Ninh Ninh nhìn về hướng kia, Trần Song Hạc cũng nhìn theo cô, đồng thời cũng thất thần.
Trước cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh có dán một tấm áp phích mới.
Bộ phim: “Tình địch trong TV”.
Diễn viên chính: Trần Tuệ
Người mẹ đã mất của Trần Song Hạc xuất hiện ở trong tấm áp phích, bà ấy bị vô số TV vây quanh ở trong phòng, mỗi TV đều được bật lên, bên trong là Ninh Ngọc Nhân trong đủ các vai diễn, nữ hiệp, nhân viên cửa hàng bách hóa, thiên kim khuê các bó chân nhỏ, nữ tướng anh hùng, nữ điệp viên gợi cảm…
Bị nhiều Ninh Ngọc Nhân vây quanh ở trong đó, Trần Tuệ ăn mặc như người phụ nữ nội trợ cùng đường bí lối, tay giơ con dao bổ vào một chiếc TV ngay trước mặt, nét mặt dữ tợn, yên lặng hò hét.
– Là ai làm!
Ban đầu Trần Song Hạc cho rằng mình nhìn nhầm, nhưng khi xông tới xem lại tấm áp phích một cách tỉ mỉ thì tức giận bừng bừng, xé tấm áp phích đó xuống:
– Ai cho phép đưa mẹ tôi lên đó?
Trần Song Hạc quay sang nhìn cánh cửa lớn Rạp chiếu phim, người trông cửa hung dữ tối nay lại không có ở đấy, có lẽ là mưa quá lớn ông ấy đã chạy vào trong để tránh mưa rồi cũng nên, nếu người trông cửa không có ở đây, vậy thì không có ai có thể ngăn cản được anh ta.
Siết chặt tấm áp phích bị xé xuống, Trần Song Hạc sải bước đi vào trong Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
– Từ đã.
– Ninh Ninh ở phía sau giữ chặt anh ta, – Anh đừng đi vào.
– Buông tay ra.
– Trần Song Hạc hất tay cô ra, đôi mắt bởi vì phẫn nộ mà sáng rực lên, anh ta nghiến răng nói, – Dám nói xấu mẹ anh, bất kể thế nào người trong đó phải cho anh một lời giải thích.
Ninh Ninh bị anh ta đẩy suýt ngã, khi cô đứng vững lại thì Trần Song Hạc đã chạy vào trong rồi.
Trong lòng quýnh lên, Ninh Ninh nhanh chân đuổi theo, nhưng khi đến cửa thì bước chân khựng lại.
– Mình không có vé.
Cô lẩm bẩm, hoảng sợ mà lùi trở về.
Tiếng chuông di động chợt vang lên, gần ngay cô, nhưng lại không phải tiếng chuông điện thoại của cô.
Ninh Ninh sững người một lúc, túm chiếc áo khoác đang che ở trên đầu xuống, thò tay vào trong túi áo tìm tìm, bỗng nhiên cả người run lên, bàn tay ở trong túi áo từ từ lấy ra, ngón tay chạm vào di động của Trần Song Hạc cùng với tấm vé vào cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Cô đã lặng lẽ nhét tấm vé xem phim vào trong túi áo khoác của Trần Song Hạc, lúc trời mưa to, Trần Song Hạc đã cởi áo khoác chùm lên người cô, cho nên hiện tại…
– Trong tay anh ấy không có vé.
Ninh Ninh nhìn cánh cửa rạp chiếu phim, lẩm bẩm, bỗng nhiên quay sang nhìn bức tường bên cạnh, trên bức tường vốn trống không không biết từ khi nào đã có một tấm áp phích mới.
Những dòng máu từ tấm áp phích từ từ chảy xuống, và chảy thành hai từ “Trốn vé”.
Hết chương 127.