Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này FULL


Còn có thể cứu Trần Song Hạc được không?
– Này, Trần Song Hạc, này!
Ninh Ninh gọi to mấy tiếng vào bên trong cánh cửa, không chỉ có Trần Song Hạc không để ý tới cô, cũng không có người nào để ý tới cô, làm cho cô sốt ruột mà dậm chân bình bịch.
Không còn cách nào khác, cứ nghe điện thoại hộ anh ta trước đã.
– Ồ, sao lại là cháu? – Giọng Trần đạo từ bên kia truyền đến.

– Song Hạc đâu cháu?
Ninh Ninh day huyệt Thái Dương đang đau nhức:
– Anh ấy đang có việc ạ, lát cháu sẽ bảo anh ấy gọi lại cho chú.
– Ồ, thế thì không cần.

– Trần đạo cười, – Nghe nói cháu đang ở với nó…Hôm nay có phải hai đứa đi nghĩa trang không?
– Vâng đúng ạ.
Ninh Ninh đã bị rắn cắn rồi ngay lập tức sợ đề tài tiếp theo của ông chính là tiếp tuc bảo  cô đi xem mắt bèn giành trước nói:
– Cháu nghe anh ấy bảo hôm nay là ngày giỗ mẹ anh ấy, sao chú lại không tới ạ?
– Chú bận quá, đang chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo, một bộ phim điện ảnh rất quan trọng.
Nhắc đến vợ mình, giọng điệu của Trần đạo trở nên lạnh nhạt giống như đang nói về một người xa lạ.
– Song Hạc đi là được rồi.

Đúng rồi, mẹ cháu cũng an táng tại nghĩa trang đó, cháu cũng thuận tiện đến thăm mẹ cháu đúng không?
– Vâng ạ, cháu còn nhìn thấy rất đông người hâm mộ mẹ cháu…- Ninh Ninh nói.
– Ồ thế nào? Kể chú nghe xem nào.
Có vẻ như Trần đạo rất hứng thú với mấy fan hâm mộ này, hứng thú còn nhiều hơn so với người vợ đã mất của mình.

Ông giục rất nhiều, Ninh Ninh đành phải kể lại tình hình một chút, ông thở dài, giọng điệu thương cảm:

– Bây giờ cũng chỉ có những người có tuổi như bọn chú là vẫn còn nhớ Ninh Ngọc Nhân tuyệt đại phong tư, hôm nào chú cũng sẽ đi thăm mẹ cháu…
– Chú không cần phải đi đâu ạ.

– Ninh Ninh bất chợt cắt ngang lời ông, – Anh Trần Song Hạc…còn có vợ chú nữa càng cần chú hơn, có đúng không ạ?
– Vậy thì sao? – Trần đạo nói rất đương nhiên, – Chú lại chẳng cần hai người họ.
Ninh Ninh yên lặng, cô không biết nên tiếp tục nói gì nữa, chỉ có Trần đạo mở đầu bên kia điện thoại vẫn lải nhải liên tục:
– Vậy cuối tuần đi, xử lý mấy việc bận rộn rồi vừa lúc có một ngày rảnh chú sẽ đi thăm mẹ cháu, cháu có muốn đi cùng không? Chú muốn nói với mẹ cháu biết là muốn cháu đóng vai Bóng Ma, chú nhất định phải tự mình nói tin này cho mẹ cháu…
– Ngày đó….cháu…cháu không rảnh ạ.
Ninh Ninh khéo léo từ chối Trần đạo.

Từ đầu đến cuối, Trần đạo đều nói chuyện về mẹ với cô, không hề quan tâm chút nào đến Trần Song Hạc, càng không quan tâm người vợ đã chết của ông, điều này làm cho Ninh Ninh vô cùng áy náy và ngại ngùng, cũng hiểu năm đó mẹ vì sao tránh né Trần đạo, ngoài thời gian công việc ra thì gần như không có giao lưu gì với ông.
Yêu đơn phương đôi khi còn kinh khủng và đáng sợ hơn thù hận đơn phương.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Ninh nhìn chằm chằm cánh cửa lớn trước mặt hồi lầu, sau đó nghiến răng siết chặt vé vào cửa, căng da đầu đi vào trong.
Tối nay người trông cửa không ở đây, không có ai ngăn cản Trần Song Hạc tiến vào đó, cũng không có ai ngăn cản cô.
Tấm áp phích màu máu trước cửa cùng kinh nghiệm suýt chút nữa trốn vé của lần trước làm cho hai chân Ninh Ninh như sắp nhũn ra, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, lại không nghĩ rằng Rạp chiếu phim Nhân Sinh là dáng vẻ như này.
“Bùm”
Một âm thanh nhỏ vang lên trong không khí, những dải ruy băng đầy màu sắc bay ra.
Pháo chào mừng được phát ra từ trong khán phòng, khán phòng đổ nát lúc trước không biết đã khôi phục nguyên dạng từ khi nào, ghế dựa khắc hoa được xếp thành từng hàng, không còn ghế nào trống cả, mặt nạ phu nhân cổ đại, mặt nạ ông già khóc, mặt nạ con khỉ…Tất cả người mang mặt nạ đều ngồi trong khán phòng.
Còn có mấy người mang mặt nạ khác đi đi lại lại trong khán phòng, tay bê đồ uống hoặc là cầm đồ ăn vặt, vừa đi vừa nói to:
– Nước uống nóng hổi đây, đồ uống ướp lạnh mát rượi đây, bắp nướng thơm nức đây!
– Cho tôi một ly cà phê nóng.
– Cho tôi một chén trà nóng.
– Cho bên này nước cam, thêm đá.
– Tôi muốn bắp ngô, hai cái.
Mặt nạ bao trùm trên mặt mỗi người, không lộ ra miệng, họ ăn như thế nào? Không, họ không cần ăn gì cả, họ chỉ đang hưởng thụ không khí của giờ phút này, nhảy múa vui mừng như điên, tình cảm quần chúng dâng trào nhiệt liệt.

Ầm một tiếng, trong màn hình lớn đằng trước nhảy ra hai chữ màu màu rất to, “Trốn vé”.
Diễn viên chính: Trần Song Hạc.
Khi mà nhìn thấy cái tên này, tim Ninh Ninh đánh thót một cái, lẩm bẩm:
– Mình không kịp rồi đúng không…
Nhưng ngay sau đó, bên dưới màn hình nhảy ra ba chữ khác: Người trừng phạt.
– Tôi! – Một người mang mặt nạ giơ tay lên.
– Tôi tôi tôi! – Vô số cánh tay từ khán phòng giơ lên.
Ninh Ninh căn bản không dám đi qua, cô đứng ở vị trí gần cửa nhất, từ xa nhìn những cánh tay giơ cao kia, rất nhiều, giống như bầy cá đuổi theo mồi câu dưới nước.
– Họ không quen biết gì Trần Song Hạc, cũng không hề có thù hận gì cả.
Giọng một người đàn ông vang lên bên cạnh cô, Ninh Ninh quay sang, thấy Thạch Trung Đường không biết đã đi đến bên cạnh cô từ lúc nào rồi, nhìn bầy cá phía trước nói:
– Lý do họ đăng ký nhiều như vậy hoàn toàn là vì đó là…trò giải trí duy nhất dành cho những người mang mặt nạ của bọn anh.
– Trò giải trí ạ? – Ninh Ninh nhìn anh.
– Đúng vậy, đêm cuồng hoan.

– Thạch Trung Đường quay sang cười với cô, – Buổi tối hôm nay toàn bộ người mang mặt nạ đều là khán giả, đồng thời cũng đều có thể là diễn viên.
Một người đàn ông từ khán phòng đứng lên, lạnh lùng nói:
– Tôi.
Giọng của ông trầm thấp, tựa như gió tuyết lạnh lẽo thổi quét toàn trường, một cánh tay gần ông nhất thu về, tiếp theo là cánh tay thứ hai, cánh tay thứ ba, cánh tay thứ tư…Toàn bộ những cánh tay giơ lên giờ lại rút về như thủy triều.
Cuối cùng một chùm ánh sáng từ trần nhà bắn xuống, chiếu vào trên người đàn ông kia.
Áo ngắn màu trắng, bên hông thắt đai lưng màu đen, trên mặt mang theo một chiếc mặt nạ trắng như tuyết – Là Khúc lão đại.
Sau khi tất cả mọi người đều rút lui rồi, tên của ông ngay lập tức xuất hiện ở trên màn hình.
Người trừng phạt: Khúc lão đại.
Gần như ngay lúc tên của ông xuất hiện, bên dưới người trừng phạt lại có ba chữ nhảy ra: Người cứu vớt.
Ánh mắt Khúc lão đại lạnh như băng đảo qua khán phòng, trong khán phòng yên tĩnh như chết chóc, quần chúng vừa rồi sôi sục nhiệt huyết thì bây giờ lại yên tĩnh như tử khí.
– Vậy thì bắt đầu đi.


– Một người mang mặt nạ nói.
– Đúng vậy, nhanh bắt đầu đi, tôi sốt ruột lắm rồi, người trốn vé lần trước hình như đã là hồi năm 1991 hay 1992 gì đó.
– À, là một người phụ nữ, tôi còn nhớ cô ta.
– Ông nhắc đến cô ta làm gì? Nhanh lên! Nhanh lên! Tôi sốt ruột lắm rồi, tôi muốn xem bộ phim điện ảnh mới!
Bùng một tiếng, một chùm ánh sáng từ trên trần nhà chiếu xuống dưới, chiếu vào bên cạnh…Ninh Ninh.
Thạch Trung Đường lười biếng giơ cánh tay lên, trên mặt nạ ngọc thạch phản xạ ra ánh sáng màu trắng.
Toàn bộ người mang mặt nạ đều thở phào nhẹ nhõm, rạp chiếu phim im bặt, vô số cặp mắt nhìn từ sau lớp mặt nạ, có đùa cợt, có khó hiểu, có thờ ơ, có cảm khái…mà ánh mặt lạnh lẽo nhất trong đó thuộc về Khúc lão đại.
– Mọi người toàn tranh nhau làm người trừng phạt, vậy thì tôi đành phải đảm đương vai trò người cứu vớt thôi.
Thạch Trung Đường cười cười.
– Dẫu sao cũng là một bộ phim điện ảnh, nếu chỉ có vai ác thì chẳng thú vị gì, một bộ phim phải có chính có tà, có thiện có ác, có thắng có thua…thì mới có ý nghĩa.

Ninh Ninh, em thấy có đúng không?
Anh đặt tay lên vai Ninh Ninh, nghiêng người lại gần, gần như cắn tai cô nói một câu.
Ninh Ninh hơi hơi sửng sốt, câu nói kia là…
– Cút lại đây.

– Khúc lão đại như là không ưa nổi cái dáng vẻ ta đây của anh, lạnh lùng nói, – Đi làm người cứu vớt của con đi!
– À, con tới ngay đây.
Thạch Trung Đường vỗ nhẹ lên vai Ninh Ninh, đi về phía màn hình lớn.
Người trừng phạt: Khúc lão đại.
Người cứu vớt: Thạch Trung Đường.
Người trừng phạt cùng người cứu vớt ngồi trên ghế khắc hoa của mình, họ đi đến đâu thì cột ánh sáng màu trắng sẽ đi theo tới đó, phân chia hai người họ cùng với toàn bộ người mang mặt nạ.

Khi mà ca khúc chủ đề vang lên, hai người đồng thời nắm lấy tay vịn, bằng mắt thường có thể thấy được giữa ngón tay của họ bắt đầu trở nên trong suốt.
Trước đây, bài hát chủ đề được hát bởi nhân vật chính của phim, nhưng lần này thì khác.
Phải chăng bởi vì Trần Song Hạc không phải người mang mặt nạ, cho nên phải tìm người hát thay?
“Có vé thì đi vào, không có vé thì ra ngoài.”
Đó là tiếng hát của một thiếu niên, không, là thanh niên, ông già, cậu bé trai…Ninh Ninh lắc lắc đầu, cô làm sao vậy, sao lại không phân biệt được tuổi tác của những âm thanh kia vậy?

Đó là một thanh âm rất quái dị, chốc lát thì giống thiếu niên, chốc lát lại giống thanh niên, chốc lát giống ông già, cảm xúc thay đổi rất nhiều, chốc lát thì phấn khởi, chốc lát lại phẫn nộ, chốc lát là bi thương, cuối cùng lại hát bằng giọng hát vui tươi:
“Không có vé cũng có thể tiến vào, hãy thế chấp Nhân Sinh của bạn, hát vang lên trong đêm cuồng hoan!”
“Đêm cuồng hoan!”
  “Oh oh oh!”
– Bắt đầu đi bắt đầu đi!
Toàn bộ người mang mặt nạ nhảy nhót trong khán phòng, thân hình đong đưa lắc lư, cười to cuồng loạn, sau khi kìm nén, cảm xúc gần như điên cuồng đó làm cho sau lưng Ninh Ninh túa mồ hôi lạnh ướt đẫm.
– Chị tới bên này đi.
Cô gái nhỏ mang mặt nạ sĩ nữ cổ đại đột nhiên giữ chặt cánh tay Ninh Ninh dẫn cô tới một chỗ ngồi còn trống ngồi xuống, rất thân thiết và quan tâm, chỉ là sự hưng phấn trong mắt cô ấy giống như hai vòng xoáy không ngừng xoay tròn khiến cho người ta thấy mà sợ, cô ấy cười nói:
– Nơi này gần màn hình, sẽ xem được rõ hơn ạ.
Ninh Ninh lướt qua bả vai cô ấy nhìn về màn hình lớn.
Đây là lần đầu tiên cô dùng thân phận khán giả thuần túy để xem một bộ phim điện ảnh.
Hình ảnh mơ hồ, tiếng nói của một cô gái như xa như gần, tựa như sứa trôi nổi, tựa như lải nhải ngay bên tai.
– Thiên phú dị bẩm, thuận buồm xuôi gió, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng có…Nói tóm lại, anh với hạng người phàm như em quả thực là hai loại người khác nhau một trời một vực.
Ninh Ninh ớ một tiếng, giọng nói phát ra từ miệng của cô giống hệt giọng nói từ màn hình, đây là giọng nói của cô, là những lời mà trước đó cô đã nói với Trần Song Hạc.
– Người phàm luôn muốn quay trở lại quá khứ để bù đắp sai lầm của quá khứ, còn anh thì sao, người như anh có muốn quay trở lại quá khứ không?
Một đôi mắt bỗng nhiên mở ra, hình ảnh mơ hồ trở nên rõ ràng.
– Tại sao…tại sao lại mơ thấy cô ấy…
Trần Song Hạc lẩm bẩm một cách khó hiểu, từ trên giường bật dậy, nhìn căn phòng trước mặt mà ngây người, đột nhiên anh ta hất chăn ra nhảy xuống giường, chạy đến trước một cái gương.
Trong gương phản chiếu ra một cậu thiếu niên.
Khoảng tầm mười bốn tuổi, vóc dáng thon dài, tướng mạo tuấn tú, là một mỹ thiếu niên giống thần thoại Hy Lạp ven hồ, bị các tiên nữ trong hồ yêu tha thiết.
– Là mình.
Trần Song Hạc sờ sờ mặt mình, mỹ thiếu niên ở trong gương cũng làm động tác y hệt, anh ta lẩm bẩm:
– Mình đã trở lại quá khứ rồi.
– Đúng vậy, cậu em đã trở lại quá khứ.
Giọng của một người đàn ông từ sau lưng anh ta vang lên.
Trần Song Hạc giật nảy mình, anh ta không quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào trong gương.
Ở sau lưng anh ta cách đó không xa có một người đàn ông đứng đó, đó là một người đàn ông trưởng thành, cao hơn anh ta một cái đầu, lúc nhìn anh ta là tư thái từ trên nhìn xuống, trên mặt mang một chiếc mặt nạ ngọc thạch, nơi đuôi mắt là một nét hoa đào diễm lệ, không cười cũng làm rung động lòng người.
Hết chương 128.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận