Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau


Người dịch: Hắc Long Du Hí và Họa Nguyệt.Lúc trước đấu địa chủ, ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc bị Công Xã tháo dỡ, gạch xanh và mái ngói đều dùng để xây ký túc xá công xã.

Còn dư lại nền nhà cũng bị sung vào công quỹ.Hiện tại Hoắc Cần một lần nữa mua lại nó, chuẩn bị xây một ngôi nhà khang trang trên đó.Đứng trên nền móng nhà mình, trong mắt Hoắc Cần không khỏi hiện lên chút tăm tối.

Cho đến khi ngón tay của anh bị ai đó giật một cái, mới bật cười: “Bé làm gì vậy?”“Khi nào chúng ta xây nhà mới vậy anh?” Tô Nguyên Nguyên vui mừng hỏi.


Cô rất thích nơi này.

Cái nền nhà cũ thì rất tốt, lưng dựa núi trước mặt là sông, phong cảnh đặc biệt rất nên thơ, khó trách nhiều năm nay mà vẫn còn giữ lại đây.Thứ tốt như vậy chắc chắn sẽ có nhiều người tranh giành.Hoắc Cần cười nói: “Đợi khi nào tìm được người sẽ xây.”Tô Nguyên Nguyên nghiêng đầu nói: “Bố của Mao Đản và bố của Nhị Cẩu Tử đều biết xây nhà, bố của vài đứa chơi chung với em cũng biết xây nhà đấy.”Trước đây Hoắc Cần sẽ không nghĩ đến những người trong thôn, nhưng lúc này thấy em gái mình đang rất vui vẻ nên anh cũng không muốn làm đứa em gái mình thất vọng.Sau khi ở chung lâu như vậy, anh cũng nhận ra được bé và anh không giống nhau.

Cô thì thích náo nhiệt, thích chơi chung với mọi người và luôn nỗ lực hòa nhập với người trong thôn.“Được, vậy anh sẽ tìm bọn họ xây nhà.”Hoắc Cần đi tìm bí thư chi bộ thôn, nhờ ông ta nói giúp anh một tiếng để tìm người đến xây nhà.Đây là chuyện tốt, rốt cuộc còn có thể giúp người trong thôn kiếm tiền.Tin tức vừa mới truyền ra, có rất nhiều người đến tìm trưởng thôn nói muốn xây nhà cho Hoắc Cần.Cả bố của Lý Thanh Diệp là Lý thợ mộc ở nhà cũng không ngừng vui mừng.Hoắc Cần muốn xây nhà, đương nhiên không thể thiếu thợ mộc, cả thôn chỉ có duy nhất ông ta là thợ mộc, người khác không có việc làm nhưng chắc chắn ông ta sẽ có việc làm.Lúc ăn cơm, Lý thợ mộc vừa uống chút rượu, vừa nói chuyện với mẹ Lý về công việc của Hoắc Cần: “Thằng tiểu tử này không biết làm gì mà thoáng cái đã kiếm được nhiều tiền như vậy.

Nghe nói đâu muốn xây nhà hai tầng, xem ra nó kiếm được không ít tiền đấy.

Thật ngờ rằng, cái thằng đầu đường xó chợ đó, lại đột nhiên kiếm được nhiều tiền vậy, không phải đã làm chuyện xấu gì chứ.”Mẹ Lý nói: “Chắc có lẽ không phải, nếu nó làm chuyện xấu gì thì sớm đã bị bắt đi rồi.”Đứa con trai lớn Lý Ái Quốc nói: “Con biết, lần trước con đi đến thị trấn đã nhìn thấy bọn họ đang bán quần áo.

Họ nói họ bán quần áo xuất khẩu cho thị trường nội địa.


Buôn bán ngày càng tốt.”“Thế sao bố không nghe con nói gì về họ vậy?” Lý thợ mộc ngạc nhiên hỏi.“Có quen biết gì đâu nên con không kể.” Lý Ái Quốc nói.

Khi đó anh ta bận theo đuổi nữ đồng chí kia, không theo đuổi được người ta, chuyện này nói cho người trong nhà nghe cũng không hay, nên không dám mở miệng nói.

Bây giờ anh ta đã theo đuổi được người ta, nên cũng dám nói.“Sao đột nhiên thằng tiểu tử này lại biết tiến tới vậy chứ?” Lý thợ mộc hiếu kỳ hỏi.Mẹ Lý nói: “Đây cũng là chuyện tốt mà, tốt hơn so với làm một thằng đầu đường xó chợ.

Trước đây tôi phát sợ khi nhìn thấy nó.”Lý Thanh Diệp luôn cúi đầu ăn gì đó, còn gương mặt thì đỏ bừng.


Đã lâu như vậy, cô cũng không có gặp lại hai anh em kia, hóa ra là họ bận kiếm tiền.Trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy vui mừng.Nhìn cuộc sống của bọn họ tốt như vậy cô cũng thấy vui lây.Nhưng nhớ tới gói kẹo mạch nha trước kia, mùi vị thật ngọt ngào.

Trong lòng cô ta có chút rối rắm.Cô ta chưa muốn có người yêu, chỉ muốn được đi học, về sau còn sẽ học đại học.Trước đây Lý Thanh Diệp có trò chuyện đám thanh niên tri thức trong thôn, nghe bọn họ nói về thế giới bên ngoài, vì vậy trong lòng cô luôn có suy nghĩ nhất định phải rời khỏi nông thôn, đến thành phố học và làm việc.

Đây là ước mơ của cô ta.Loay hoay nửa ngày trời, cô ta lại lần nữa kiên định lòng tin của mình, nếu như đối phương tìm đến mình thì cô ta nhất định sẽ từ chối.Editor: Hắc Long Du Hí và Họa Nguyệt --- Hãy đón đọc trên để xem được chương mới sớm nhất nhé..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận