Nhưng Dịch Tân lại không nhận cuộc gọi ngay, mà cứ để chuông kêu, không nặng không nhẹ nhìn Nghê Tranh phía trước, cảnh cáo một lần cuối: “Ân oán của tôi và cô, đến đây là chấm dứt.
Cô không cần đi gây sự với cô ấy, còn muốn ra tay… Nếu thông minh hơn một chút, cô cũng biết, cô không động được vào tôi đâu.”
Cả người Nghê Tranh đã sớm chết lặng, chỉ biết cười thê thảm.
Dịch Tân nói xong thì liếc mắt nhìn vẻ mặt xám như tro của Yến Thanh, nói với Nghê Tranh: “Thật ra thì cô cũng nên cảm ơn tôi, ít nhất, tôi đã giúp cô giải quyết vấn đề khó khăn nhất.
Tên kia, không phải là cô không cần cậu ta sao? Bây giờ cậu ta cũng chẳng cần cô nữa.”
Dịch Tân nói rồi cười tươi rói, cầm điện thoại rời đi.
Giơ điện thoại lên, tất cả dáng vẻ tàn khốc lạnh lùng lập tức biến mất, giọng nói đầy vẻ trêu chọc: “Sao vậy, nhớ anh
.