Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


“Chờ một chút.”

Tân Giác không ngờ vào lúc quan trọng này, người có thể lên tiếng nói giúp cô ta lại là Tân Hoành.

Tân Hoành ái ngại nhìn về phía Cố Viễn Chi, nhỏ giọng nói: “Ông Cố, chuyện vừa rồi cảm ơn ông.
Có điều, để ông phải chê cười rồi, Tân Giác không biết thân phận của ông, con bé chỉ là đang giận cháu chứ không phải cố ý vô lễ với ông đâu, cũng không có gì đáng để ông để bụng, cho nên…”

Cố Viễn Chi hơi cao giọng hỏi lại: “Cháu chắc chắn muốn thả cô ta ra?”

Tân Hoành cười tỏ ý xin lỗi với Cố Viễn Chi.


Ánh mắt Cố Viễn Chi hơi trầm xuống, sâu sắc nhìn cô hồi lâu rồi khẽ than: “Cháu… Quả thật là giống bà ấy.”

Tân Hoành ngẩn người không hiểu câu này của Cố Viễn Chi có ý tứ gì.

Cố Viễn Chi khoát tay, ra lệnh cho hai vệ sĩ thả Tân Giác ra.

Tân Giác vừa được tự do nhưng chỉ căm ghét nhìn Tân Hoành, cô ta cũng không cho rằng, Tân Hoành thật sự lương thiện, tốt bụng đến nỗi không để ý hiềm khích mà ra mặt giúp đỡ cô ta.

Tân Hoành thờ ơ nhìn Tân Giác một cái.

Đương nhiên không phải cô lương thiện gì, chỉ là cô không muốn khoe cái xấu trong nhà ra ngoài mà thôi.


Cô và nhà họ Tân ân oán dây dưa, từ nhỏ đã không có được tình thương của cha, mẹ kế thì ngang ngược, độc ác.
Như thế đã đủ mất thể diện lắm rồi, Tân Hoành cũng không còn mặt mũi đâu để cho nhiều người biết chuyện hơn nữa.

Trong chuyện như vậy, cho dù là ai đúng ai sai, trong mắt người ngoài cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.

Bây giờ cô còn chưa hiểu được tâm tư của Cố Viễn Chi.
Mặc dù ông không phải kiểu người ngồi cắn hạt dưa buôn chuyện bát quái, nhưng chung ông vẫn là người ngoài.

Tính cách của Tân Hoành chính là chuyện xấu trong nhà đóng cửa bảo nhau, giải quyết nội bộ là được rồi.
Muốn dạy dỗ Tân Giác, không cần


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận