Chúng nhân Khai Phong phủ gặp nữ tử thanh lâu và nam quan nhân (*)
Edit: Yunchan
Yun hơi bị khoái series này, ka ka >^<
* * *
(*) Tương tự như nữ nhân thanh lâu....
Kim Kiền.
Buổi sáng, trời trong khí sạch, gió mát dễ chịu.......Trên đường phố Biện Lương rộn ràng huyên náo......
Đột nhiên, một nữ tử thanh lâu ló ra từ con hẻm nhỏ (Lại hẻm với ngõ), chiếc khăn lụa trên tay nhắm thẳng đến người của giáo úy nhỏ gầy, ra sức chào mời.....
Nữ tử: Vị quan gia này, vào đây giải sầu nào, đã lâu rồi ngài không tới đó ~
Kim: (Nghẹn họng chết trân).....
Nữ tử kia thấy Kim Kiền không lên tiếng, vội đưa tay kéo lấy ống tay áo Kim Kiền.
Nữ tử: Đến đây đi đến đây đi, mấy ngày nay người ta chờ đại gia người đến mòn mỏi héo hon ~
Kim Kiền (Đột nhiên hai mắt tỏa sáng): Vị cô nương này sắc mặt không tốt chút nào, xem khuôn mặt tiều tụy này, xem đôi môi xám xịt này, xem làn da ảm đảm này, haizz. (Vừa nói vừa đưa tay sờ mặt cô nương kia). Không bằng dùng thử viên dưỡng nhan đẹp da ta vừa mới sáng chế này xem? Dùng một ngày có thể cải thiện hoàng khí, ba ngày da thịt trơn bóng, năm ngày da dẻ nõn nà, còn lưỡng lự gì chứ, chỉ cần 998! Chỉ cần 998 văn , là có thể có được dung nhan mê người như Triển đại nhân! Chỉ cần 998 văn, là có thể được khách nhân ưu ái! Còn do dự làm gì chứ? Mau mau lấy ngân phiếu ra đặt hàng ngay đi! Một lọ một đợt trị liệu, không hiệu quả bảo đảm hoàn tiền!!
Vị nữ tử kia khiếp hãi tại trận, hoảng hốt nhìn ra sau lưng Kim Kiền.
Kim Kiền quay đầu lại, khớp cổ nghe rõ tiếng răng rắc, chỉ thấy Triển Chiêu đang nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vuốt má cô nương kia của Kim Kiền........Mùa đông ùa đến.......
Triển: Cái gì gọi là dung nhan của Triển mỗ?!
Kim: Đại nhân, ta sai lầm rồi, lòng kính ngưỡng của ta với ngài......
Triển: Đêm nay đến luyện võ trường, tăng thêm một canh giờ ngồi trung bình tấn!
Kim: Đại nhân......
Triển: Cộng thêm mười cân tỏi!
*
Triển Chiêu
Buổi sáng, trời trong khí sạch, gió mát dễ chịu.......Trên đường phố Biện Lương rộn ràng huyên náo......
(Người đọc: Tác giả làm ơn đổi bối cảnh dùm cái!
Tác giả: Đây là chuẩn mực miêu tả đường phố Đại Tống.....
Người đọc: Thôi lý do lý trấu đi!
Tác giả: Ta thừa nhận vốn liếng văn chương ít ỏi, chỉ biết mỗi câu này, được chưa......Che mặt rấm rức)
Triển Chiêu mặc thường phục đi ngang qua thanh lâu, một bầy cảnh xuân tươi đẹp ùa tới như thác lũ.
Chúng cô nương: Vị công tử này thật tuấn tú, vào đây đi, chúng ta sẽ tiếp đãi công tử tận tình ~
Triển Chiêu (Bình tĩnh ôn hòa): Các cô nương, thỉnh tự trọng.
Chúng cô nương (Sờ tay Triển Chiêu): Công tử, vậy chàng lại đây dạy cho ta thế nào là tự trọng đi ~~
Triển Chiêu: Cô nương.....
Kim Kiền đột nhiên nhảy ra!
Kim: Tránh qua một bên hết cho ta! Tiểu Miêu đến ta còn chưa dám sờ vậy mà các người dám sờ!
Triển:....
Chúng cô nương:....
Kim (Hồn nhiên đạp một chân lên băng ghế bên cạnh): Muốn sờ thì giao tiền trước! Một trăm lượng sờ tay áo, hai trăm lượng sờ tay, năm trăm lượng sờ thắt lưng!
Triển: !!!
Chúng cô nương: Về vét hết gia tài tới đây mau!!!!
Gió lạnh thổi qua vèo vèo..........
*
Bạch Ngọc Đường.
Vào lúc chạng vạng, khi đèn đóm đã thắp lên rực rỡ, Bạch Ngọc Đường nhàn nhã đi dạo trong đám đông.
Một giọng nam rất nhỏ vang lên: Vị cô nương đây, tiểu sinh có lễ. Quán của tiểu sinh nằm ngay trong con hẻm này, không biết cô nương có hứng thú đến dạo chơi chăng?
Ngũ gia (Mắt hoa đào híp lại)....
Nam quan nhân (Nghiêng người tới trước): Tiểu sinh thật sự rất ái mộ dung nhan tuyệt thế của cô nương..........Tuy tiểu sinh không dám sánh với Phan An, nhưng trong tiểu điếm cũng có chút danh tiếng......Không biết cô nương có hân hạnh.......
Bạch (Lúc này mới hiểu được vấn đề, mắt hoa đào hung tợn): Gần đây nam quan nhân cũng lớn gan như vậy, kiếm khách ngay trên đường?!
Nam quan nhân: Tiểu cô nương......
Ánh chớp tạt ngang, tiểu quan nhân kia ngả ngửa ra đất, mặt in dấu giầy màu trắng.
Bạch (Nổi điên quát): Ta là nam nhân!!
Nam quan nhân che mặt rống to: Nam nhân, Đại Tống này còn có nam nhân đẹp như vậy, ta nên bỏ nghề cho rồi, á á á!!
Bạch Ngọc Đường hóa đá.........
*
Gậy trúc.
Cô nương: Vị công tử kia ơi ~ vào đây dạo chơi một chút đi. Trông vị công tử đây da dẻ trắng trẻo, ta dùng nhuận nhan đan còn phải mặc cảm ~~
Gậy trúc (Dừng chân lại): Sao? Xin hỏi vị cô nương đây, nhuận nhan đan này có phải là mua từ chỗ tòng giáo úy?
Cô nương (Vừa nói vừa muốn dựa vào ngực gậy trúc): Công tử thật quan tâm ta, ngay cả loại dược ta dùng cũng rành rẽ như thế. Kỳ thật ta đối với công tử đã sớm có tâm ý..........
Gậy trúc (Thở dài một hơi): Haizz.....Tại hạ đối với nam nhân yêu thương tại hạ cũng đã sớm có tâm ý...........
Cô nương: .............(Xách váy che mặt bỏ chạy)
Quạ đen kéo đàn bay qua.............
Sau khi hồi phủ.
Gậy trúc (Mỉm cười thánh thiện): Nghe nói gần đây Kim giáo úy vừa nghiên cứu ra loại dược đan mới?
Kim (Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng): Làm sao tiên sinh biết được?
Gậy trúc: Có thể cho tại hạ xem qua một lần hay không?
Kim: Tiên sinh mời xem.
Gậy trúc: Không biết Kim giáo úy bán loại dược đan này với giá bao nhiêu?
Kim: Chín, chín mươi tám văn......
Gậy trúc (Ngửi ngửi)
Kim (Run bắn): Gần đây ta tuyệt đối không đến thăm vườn dược của tiên sinh! Nếu có lời nào giả dối, ta cam đoan không nhận một năm bổng lộc!
Gậy trúc: Là mùi xạ hương.....
Kim (Mồ hôi lút mặt): Thật, thật ra thì, hồi đầu tháng, ta có ngẫu nhiên đi ngang qua tủ thuốc của tiên sinh....
Gậy trúc: Xạ hương sang quý, vậy mà Kim giáo úy chỉ bán ra chín mươi tám văn ư?
Kim: Thật, thật ra không phải chín mươi tám, mà là chín trăm chín mươi tám văn.....
Gậy trúc: Dạo này ngân lượng trong phủ khó thể chi dùng, không biết Kim giáo úy......Hửm?
Kim (Không tình nguyện moi túi tiền vừa kiếm thêm ra): Tiên sinh đừng quên tính cho ta chút tiền hoa hồng (mặt đầy bi thống)
*
Tiểu Phạm.
Vào một đêm trăng, Tiểu Phạm đi dạo chợ đêm cùng Mạc Ngôn Thiệu Vấn. Đột nhiên, một cô nương nhảy bổ ra.
Cô nương (Cười quyến rũ, còn định đưa tay sờ mặt Tiểu Phạm): Vị công tử này có hứng thú........Hự....
Khi cô nương kia nhìn rõ mặt Tiểu Phạm, nhất thời ngây người, căm giận nói: Thật là thói đời ngày nay, cô nương còn dám cải trang thành nam nhân, không biết là muốn dụ dỗ công tử nhà ai!
Tiểu Phạm bị sốc không nhỏ, mắt nước lập lòe, dường như sắp khóc tới nơi. Mạc Ngôn Thiệu Vấn thấy thế, dứt khoát dùng bạo lực thỉnh cô nương kia đi.
Tiểu Phạm (Ấm ức): Lời này phải để ta nói mới đúng chứ......
Ba người tiếp tục đi. Bởi vì dòng người quá đông, không lâu sau, ba người đã bị đám đông tách ra. Tiểu Phạm một mình hành tẩu, gặp phải một nam tử, dáng vẻ xem ra cũng thanh tú, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của tiểu Phạm.
Nam nhân quan (Tiếng lòng: Đây khẳng định là nữ cải nam trang, thật hợp ý ta): Vị công tử đây, ta biết một nơi rất yên tĩnh thanh nhã, không biết công tử có muốn đến chăng?
Tiểu Phạm (Hồn nhiên không hiểu tình hình): Được, ta đang ngại đám đông chen lấn, xem huynh đài đây cũng là người nhã nhặn, không bằng cứ theo huynh đài đến đó nghỉ chân vậy.
Nam quan nhân (Thân mật nắm lấy tay Tiểu Phạm): Đúng thế, ta cũng có nhiều chuyện muốn nói (Áp sát lại thổi hơi bên tai Tiểu Phạm) với công tử đây.
Tiểu Phạm (Vẫn hồn nhiên như trẻ con nói thế nào cũng tin): Vậy chúng ta đi thôi.
Trong tiểu quán.
Tiểu Phạm và Tiểu quan nhân kia ngồi trong hậu viện tiểu lâu, trò chuyện thật vui vẻ, tiểu Phạm mới uống vài chén rượu đã lăn ra ngủ.
Tiểu quan nhân nói thầm: Cô nương này thật là biết e thẹn, giả vờ ngủ chờ ta động thủ đây mà.
Tiểu quan nhân đang chuẩn bị ra tay bế Tiểu Phạm vào lâu, lúc này, tiếng ngáy đòi mạng đột nhiên vang lên, làm nam quan nhân kia khiếp vía tại trận.....
Về sau, trên phố đồn rằng, hiếu nghĩa Vương gia vì muốn dẹp bỏ làn gió bất chính nam quan nhân trong thành Biện Lương, không tiếc xả thân mạo hiểm, phá hủy tiểu quán lớn nhất Biện Lương. Nam quan nhân trong quán đều chỉ thiên thề rằng không bao giờ trở lại nghề nghiệp xấu xa này, mà tiểu quán hai tầng kiên cố như vậy, cũng bị hiếu nghĩa Vương gia dùng một loại thủ pháp cao minh không biết tên, không dùng hỏa thiêu, không dùng thuốc nổ, lại sụp đổ trong nháy mắt, mức độ tàn phá quá cao, không thể phục hồi, chặt đứt ý đồ quay về nghiệp cũ của những nam quan nhân ấy.....
*
Nhan thư sinh.
Vào một buổi chiều tà, gió se sắt làm lòng người nao nao, Nhan thư sinh rẽ vào một ngõ tắt thưa người, thoải mái tản bộ.
Một chiếc khăn tay đột nhiên hoa hoa lệ lệ rớt ở trước mặt Nhan thư sinh, Nhan thư sinh ngẩng đầu, chỉ thấy một vị mỹ nhân áo đỏ đang tựa mình vào lan can, cười quyến rũ với y, nũng nịu nói: Vị công tử kia ơi, có phiền người nhặt giúp ta chiếc khăn lụa kia chăng?
Nhan thư sinh: Giúp người xá chi, chỉ là việc nhỏ (Nói xong nhặt khăn lụa lên) Không biết phải đưa cho cô nương bằng cách nào?
Cô nương: Công tử chỉ cần bước vào tiểu lâu này là có thể giao chiếc khăn ấy cho Hồng Tương rồi.
Nhan thư sinh: Cô nương thỉnh tự trọng, gia tính của nữ nhân sao có thể tùy tiện nói cho người xa lạ?
Cô nương: Công tử, tâm ý của người ta chàng còn chưa hiểu sao? Mời công tử lên lầu, để Hồng Tương có thể báo đáp ân tình.
Nhan thư sinh: Cô nương không thể, khuê phòng của nữ nhân, tại hạ thân là nam tử xa lạ, không tiện vào trong.
Cô nương: Vị công tử này nói quá lời, là ta mời chàng vào kia mà.
Nhan thư sinh: Cô nương không cần nhiều lời, tại hạ sẽ treo chiếc khăn lụa này trên sào trúc, xin cô nương tự lấy.
Cô nương thầm mắng: Tên thư sinh ngốc không biết điều.....
Nhan thư sinh cười nhã nhặn, nâng sào trúc đến trước mặt cô nương, ngay lúc cô nương kia đưa tay ra lấy khăn, đột nhiên buông tay.
Cô nương kia vì bắt lấy khăn lụa không khỏi thò người ra khỏi lan can.
Sau đó, nhẹ nhàng kêu: "Á á á á á á á á!!!!!!!!!!!!!!"
Cô nương và khăn lụa cùng nhau hoa hoa lệ lệ rơi xuống đất.
Nhan thư sinh: Chậc, cây sào trúc này thật nặng, nhất giới thư sinh như tại hạ thật khó thể nâng lên, Tại hạ thân là nam tử, thật không thể vào trong đỡ cô nương đứng dậy, còn thỉnh cô nương thứ lỗi.
Họ Nhan nào đó xoay người bỏ đi, nụ cười nhã nhặn trên môi vẫn không tiêu biến, triệt để bỏ lại sau lưng tiếng chửi bới chói tai của cô nương nào đó.....
*
Nguyệt Hoa.
Hôm đó, Nguyệt Hoa bỏ trốn khỏi Đinh trang, ra ngoài du ngoạn, khi trời đã chạng vạng tối, chợt thấy trong bụng đoi đói, cho nên bắt đầu dò tìm mỹ thực chung quanh. Bấy giờ, một thiếu niên dáng người gầy gò đi ra từ trong góc.
Tiểu quan nhân: Vị cô nương đây, có nhàn rỗi đến Bích lâu trong ngõ này cùng nhau đàm đạo hay không? Tiểu sinh cảm thấy mình và cô nương thật có duyên.
Nguyệt Hoa (vê vạt áo đứng yên, cười dịu dàng): Vậy sao? Không biết trong Bích lâu ấy có món ngon chiêu bài gì?
Tiểu quan nhân (Kinh ngạc, tưởng rằng cô nương này da mặt mỏng, tìm cái cớ hỏi tránh thôi): Thật không dám nói ngoa, bánh phù dung của nhà ta là nức tiếng nhất kinh thành. Màu sắc trơn mềm bắt mắt, đến nước Tây Hồ tháng ba cũng không sánh bằng.
Đinh Nguyệt Hoa nghe thấy thế mừng húm trong lòng, lập tức theo thiếu niên vào trong ngõ nhỏ.
Nửa canh giờ sau.....
Nguyệt Hoa (Chép chép miệng ý còn chưa đã thèm): Nhiêu đây còn chưa đủ nhét kẽ răng, còn nữa không? Sao chỉ mang lên cho bổn cô nương có mấy đĩa thế này?
Tiểu quan nhân (Hoảng sợ nhìn núi chén dĩa đang rung rinh chao đảo trên bàn, ít nhất cũng phải đến năm mươi cái): Vị, vị cô nương này, thật sự là không còn....
Nguyệt Hoa: Ít thế à, thôi vậy.
Tiểu quan nhân: Cô nương ăn no rồi, không biết, có thể cùng tiểu sinh.....Tiểu sinh đã sớm mến mộ cô nương ngay từ cái nhìn đầu tiên.....
Nguyệt Hoa (Khẽ khàng nhíu nhíu mày, bỗng đổi sang vẻ mặt tươi cười ngây ngô): Vị công tử này, tiểu nữ còn có chuyện quan trọng hơn, đến đây cáo từ.
Tiểu quan nhân (Đầu óc luống cuống): Cô nương, nơi này không phải tiệm cơm, cô nương không thể bỏ tiểu sinh lại thế này được đâu?
Nguyệt Hoa (Mỉm cười hiền lành): Cái gì? Không phải tiệm cơm sao, tốt quá, vậy đến tiền cơm cũng không cần phải thanh toán, nhận được chiêu đãi của công tử, tiểu nữ thật vô cùng cảm kích. Xin cáo từ.
Tiểu quan nhân khóc không thành tiếng, tiền điểm tâm này là khấu trừ từ thu nhập hàng tháng của ta đó!!!
*
Băng Cơ.
Một ngày đẹp trời, Kim Kiền và Băng Cơ đang đi dạo trên đường, một tên nam tử bỗng nhảy ra chặn đường Băng Cơ, gõ gõ quạt xếp, tạo dáng phong lưu lỗi lạc.
Nam quan nhân: Tiểu sinh có lễ. Cô nương dáng dấp thiên nhân, làm cho tiểu nhân tâm sinh mê mẩn, không biết có thể mời cô nương đến tiểu quán đàm đạo hay chăng?
Nam quan nhân này còn tự cho mình là câu cú mạch lạc miệng lưỡi trơn tru, vô cùng đắc ý lay lay quạt.
Băng Cơ (Chậm rãi lui về phía sau một bước): Công tử hữu lễ, tiểu nữ tử hiện đang có chuyện quan trọng bên mình, thứ không thể hầu chuyện.
Nam quan nhân (Sấn tới một bước): Xin hỏi tiên hương của cô nương nơi nào? Sau này tiểu sinh có thể nghênh đón cô nương đến tiểu quán đàm đạo.
Băng Cơ: Tiểu nữ tử thân phận thấp hèn, không dám làm bẩn tai công tử.
Nam quan nhân (Theo sát không bỏ): Một mỹ nhân như cô nương, dù thân phận thế nào, tiểu sinh đều quý trọng.
Đúng lúc Kim Kiền toan lấy đạn dược ra phang cho tên nam quan nhân kia một trận, thì Băng Cơ mở miệng:
Băng Cơ: Quỳnh Ngọc Các.
Nam quan nhân (Ngỡ ngàng)....
Băng Cơ: Nếu công tử không có chuyện gì quan trọng nữa, Băng Cơ xin đi trước.
Nam quan nhân (Duỗi tay ngăn lại): Đừng đi!!
Băng Cơ: Đăng đồ tử, mặc dù nữ tử thấp kém, nhưng cũng biết liêm sỉ, tránh ra!
Nam quan nhân bỗng quỳ rạp xuống đất, Băng Cơ ngây người, Kim Kiền chết sững.....
Nam quan nhân: Băng Cơ cô nương của Quỳnh Ngọc các đây ư. Người chính là thần tượng của tiểu sinh! Các huynh đệ đồng nghiệp trong quán của tiểu sinh đều lấy cô nương làm tấm gương sáng! Xin người hãy thu nạp ta làm đệ tử, dạy cho tiểu sinh làm cách nào vừa đến Hàng Châu đã xếp tên lên đầu bảng!
Băng Cơ: Công tử.....Việc này.....
Kim Kiền (Nhảy dựng lên như uống phải máu gà, bắt tay làm loa hét vọng vào tiểu quán sau lưng nam quan nhân): Tin vui đây tin vui đây! Thanh lâu tiểu quán chính thức mở lớp huấn luyện, do Băng Cơ cô nương Quỳnh Ngọc các đích thân giảng dạy, bao dạy bao giỏi, học thử một tháng, không hiệu quả đảm bảo hoàn tiền! Chỉ cần bỏ ra mười lượng bạc, sẽ có trong tay bí kiếp làm cách nào xếp tên đầu bảng, sự nghiệp về sau huy hoàng sáng lạng!
Chỉ nghe trong tiểu quán thoắt cái im phăng phắc, sau đó.....Nam quan nhân lấy xu thế lũ quét bao vây lấy Băng Cơ và Kim Kiền......
Thế là, thời cơ kiếm tiền của Kim Kiền đã đến độ xuân về hoa nở......
Băng Cơ:....
*
Trịnh Tiểu Liễu.
Sáng hôm ấy, tạo đãi trong phủ không đủ nhân công, ban đầu liền nhờ cậy Trịnh Tiểu Liễu từng một thời làm tạo đãi đi mua gạo.
Tiểu Liễu đi vào trong ngõ tắt, vác theo hai bao tải gạo, vừa ngâm nga một bài hát dân gian vừa đi.
Bỗng từ đâu một giọng nữ yêu kiều vang lên: Vị tiểu quan nhân này.....
Tiểu Liễu xoay người một cái, chỉ nghe bịch một tiếng, nhưng không thấy bóng một ai, lại nhìn dáo dác xung quanh, cũng bốn bề vắng lặng.
Tiểu Liễu không khỏi sợ hãi trong lòng, bước nhanh tới trước, càng chạy càng nhanh, miệng còn không ngừng niệm niệm: Ngài có oan báo oan có oán báo oán, ngàn vạn lần đừng tới tìm taaaaaaaaaaa.....
Có điều Tiểu Liễu không chú ý tới, trong góc của con hẻm, một nữ tử trát lên mình cả nửa ký phấn đang ngã chỏng vó trên mặt đất, cả người bụi đất, miệng run run lẩm bẩm: Ta gọi ngươi chứ đâu có chọc giận ngươi.....Dùng túi gạo đập ta......Tâm địa độc ác.......
*
Y tiên Độc thánh.
Trời trong nắng ấm, hai lão nhân Y tiên Độc thánh lại ăn chịu tửu lâu nào đó hơn năm mươi lượng bạc, đang muốn tìm chỗ viết thư cho Kim Kiền.
Y tiên: Haizz, tiền cơm càng ngày càng tăng giá.
Độc thánh: Hừ, đều do lão nhân ngươi, cư nhiên lại ăn một mạch hết năm cái chân giò!
Y tiên: Độc lão, còn ngươi thì ăn sạch hai chén canh nhân sâm, còn quý hơn 5 cái chân giò của ta!
Độc thánh: Có mình ngươi biết bồi bổ à?
Y tiên: Ta nói cho ngươi biết, ngươi ăn nhiều như vậy coi chừng hỏa khí bốc cao bán thân bất toại....
................................. Cãi cọ không ngớt .................
Cô nương: Ai da, hai vị công tử........À........Đại gia........À không không........Lão gia~
Y tiên (Cười tủm tỉm): Cô nương, ta có già như vậy không?
Độc thánh: Hừ!
Cô nương (Nói thầm trong lòng: Sớm biết vậy đã không gọi bọn họ làm chi.....): Nào có, nhị vị vừa nhìn đã biết là người chính chắn mực thước, điển hình của phong nhã khôn cùng.......
Y tiên Độc thánh: Cũng không sai biệt lắm (Tiếp tục đi)
Cô nương (Càm ràm): Đi rồi sao, khó hầu hạ như vậy. Ta uống hết mấy lọ dưỡng nhan đan, vất vả lắm mới bảo dưỡng được làn da đẹp như vậy, cũng không nguyện ý để cho hai lão nhân làm cho nhăn nheo đâu.
Độc thánh (quay đầu lại): Ngươi vừa nói gì? (Trong tay vân vê viên thuốc màu xanh lục).
Y tiên (Cười híp mắt ngăn Độc thánh lại): Thuốc của cô nương là mua của một giáo úy họ Kim đúng không?
Cô nương: Làm sao lão gia biết được vị đó?
Y tiên: Ha ha, cô nương có biết thuốc này mặc dù hiệu quả, nhưng độc tính cũng rất cao không?
Cô nương (hoảng sợ): Lão gia đây có ý gì?
Y tiên (Lấy một cái bình nhỏ ra): Không cần nói nhiều, độc tính đó chỉ có thuốc này mới giải được, nhưng thuốc ta luyện ra số lượng có hạn, chỉ có vài viên....Haizz.....
Cô nương: Ta sẵn lòng mua! Cầu lão gia cứu ta một mạng!
Y tiên: Nhìn ngươi cũng thật đáng thương, thôi thì, ta chỉ lấy của ngươi năm mươi lăm lượng vậy.
Cô nương (Dập đầu): Đa tạ ân đức của lão gia.
Độc thánh: Hừ, đầu cơ trục lợi! Tiểu nhân!
Y tiên (kéo Độc thánh tới chỗ bí mật): Chúng ta đang thiếu tiền cơm......
Độc thành im bặt.....
Mấy ngày sau, trong Khai Phong phủ.
Kim Kiền: Hai lão già này lại có thể hủy hoại danh tiếng của ta, cắt đứt đường tài lộc của ta! Mối hận này quyết không đội trời chung!
Y tiên Độc thánh (Đi ra từ góc tường): Đồ nhi ngoan~
Kim Kiền: Hai, hai sư phụ sao, sao lại đến đây......Ha ha, đồ nhi vô cùng thương nhớ......
Y tiên: Vi sư vừa mới sáng lập ra một bộ châm pháp, không biết đồ nhi có hứng thú thử nghiệm?
Độc thánh: Hừ, vi sư vừa mới sáng chế ra một loại tuyệt thế kỳ độc, châm pháp vứt đi của Dược lão tuyệt đối không giải được. Đồ nhi, ngươi tới thử xem!
Sư phụ, ta sai rồi á á á á!!!!!!!
Tiếng kêu thét thảm thương vạch một đường qua không trung yên ắng........
———————- Hết ——————