Tống Mạn Chi Thần Vương


Trên thế giới này, đã có sáng thì ắt có tối, có chính thì có tà. Tương tự như vậy, có các làng ninja tồn tại ngoài ánh sáng thì cũng có những thế lực ninja hoạt động ngầm, trong đó có một nhóm được gọi là ninja đánh thuê.
Ở Hỏa Quốc tồn tại một thị trấn hẻo lánh, nhưng số lượng ninja tự do ra vào thị trấn này lại chiếm tỷ lệ vô cùng cao. Bởi vì nơi này được gọi là cội nguồn của ninja đánh thuê, tất cả các nhiệm vụ dành cho họ đều bắt nguồn tự̀ nơi này.
Trong thời gian này, có hai người vừa vào thị trấn, họ đi thẳng một mạch đến nơi phát nhiệm vụ ủy thác. Cách ăn mặc của những người này khá kì lạ, cả hai đều khoác áo choàng màu đen che kín toàn thân, chỉ để lộ ra hai chiếc mặt nạ. Một người mang mặt nạ hình rắn, người còn lại thì mang mặt nạ hồ ly.
Trên đường đi, ánh mắt những tên ninja đánh thuê đều bị họ thu hút, có một vài tên đi theo phía sau, dường như cảm thấy hứng thú. Không phải do hai người ăn mặc quá lạ hay là người mới gì cả, mà chính là do sự nổi tiếng của họ khiến cho đám người này phản ứng như thế.
Khoảng hai năm trở lại đây, trong thế giới ngầm đã xuất hiện một đoàn đội huyền thoại gồm bốn người. Không ai biết đoàn đội này tên gì, cũng không ai thấy mặt thật của bốn người này ở sau lớp mặt nạ. Chỉ biết tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của họ là 100%, hơn nữa bất kỳ nhiệm vụ nào họ cũng chỉ kết thúc trong một ngày.
Với chiến tích ấy, thanh danh của họ dần lan truyền trong giới ninja đánh thuê, họ được những người này đặt biệt danh dựa theo chiếc mặt nạ, đó là Phong Hồ, Lôi Xà, Huyền Quy cùng Huyễn Quỷ.
Hai người vừa xuất hiện ở đây chính là hai trong bốn người đó, Phong Hồ cùng Lôi Xà.
Cả hai đi đến nơi treo các ủy thác nhiệm vụ rồi bắt đầu lựa chọn. Cuối cùng, Lôi Xà chú ý đến ba nhiệm vụ cấp A, yêu cầu truy giết ba tên ninja cấp Chuẩn Ảnh. Liếc Phong Hồ một lần, khi thấy hắni gật đầu, Lôi Xà lấy xuống ba tờ nhiệm vụ kia rồi bỏ đi.
Cho đến khi cả hai đi ra thị trấn này thì vẫn còn bị theo sau bởi một vài tên lính đánh thuê, tuy vậy cả hai vẫn không hề để ý đến bọn chúng. Đi được một đoạn, hai người họ chợt dừng lại, Phong Hỏa giơ tay nắm lấy vai của Lôi Xà, tay còn lại thì kết ấn.
“Bụp!”
Trong ánh mắt của những kẻ theo dõi, cả hai bỗng nhiên biến mất, giống như là đã bốc hơi rồi vậy, dù vậy bọn chúng cũng không tỏ ra bất ngờ gì cả, có vẻ chuyện này thường xuyên xảy ra.

Ở một khu rừng cách đó không xa, hai người Phong Hồ, Lôi Xà bỗng xuất hiện, cả hai không hẹn mà cùng tháo bỏ mặt nạ cùng áo choàng ra. Vừa tháo bỏ vừa nói:
“Hai dặm, xem ra cậu càng ngày càng dùng tốt thuật này rồi!”
Kẻ được gọi là Lôi Xà lên tiếng, lúc này, hắn cũng đã tháo bỏ áo choàng cùng mặt nạ ra, để lộ ra mặt thật của mình.
Chỉ thấy người này có mái tóc đen được chẻ hai mái, mặc một bộ Kimono truyền thống của Nhật lên người, phía sau lưng lại mang một thanh kiếm. Đặc biệt, đôi mắt của hắn mang một màu đỏ như máu, có ba câu ngọc xoay quanh trong đồng tử.
Sharingan!
Hắn là Sasuke.
Còn kẻ được gọi là Phong Hồ, không cần nghĩ thì cũng có thể đoán được là Naruto rồi. Sau hai năm, cậu cũng đã trưởng thành không ít, mái tóc cậu cũng được để dài ra làm cho bề ngoài của cậu khá giống Đệ Tứ.
Nếu Naruto cùng Sasuke là một trong bốn thành viên của đoàn đội này, vậy thì hai thành viên còn lại là ai thì chúng ta không cần nghĩ cũng biết.
Huyền Quy chính là Rock Lee, nói cũng tội nghiệp cho cậu, vốn là người có thể thuật nhanh nhất trong bọn lại được ví là rùa.
Còn kẻ cuối cùng, huyễn quỷ là Diệp Phong. Hắn là kẻ làm cho người khác thấy bí ẩn nhất. Bất cứ ai nhìn vào hắn đều luôn cảm thấy có một làn sương mù che chắn tầm mắt, không thể nào nhìn rõ được hắn bên trong lớp sương mù.
Nhìn Sasuke, Naruto nói:

“Tiếp tục đi thôi! Đại ca đang chờ!”
Nói xong, Naruto lại tiếp tục dùng Phi Lôi Thần Thuật mang theo Sasuke đến vị trí của Diệp Phong. Sau mấy lần di chuyển, cuối cùng cả hai cũng trở về đỉnh núi mà Diệp Phong đang ở.
Vừa đến nơi, bỗng Naruto cảm thấy bất thường, cả ngọn núi yên tĩnh đến mức rợn người, đáng lẽ giờ này Diệp Phong đang huấn luyện cho Lee mới đúng chứ, sao lại ra thế này?.
Không chỉ Naruto, mà Sasuke cũng cảm thấy như vậy. Cả hai vội vã chạy thẳng vào trong nhà.
“Đại ca!!!”
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, trong mắt Naruto, tất cả mọi thứ trong căn nhà đều đã bị phá tan tành, Lee đang nằm trong vũng máu, Haku cũng không kém gì. Còn Diệp Phong, hắn ngồi bệ vệ trên chiếc ghế ở giữa phòng, với một thanh kiếm đang ghim vào tim hắn.
Cảm thấy khó chấp nhận được sự thật này, Naruto lao đến người gần nhất là Lee để kiểm tra. Lạnh, đó là cảm giác của cậu khi chạm vào người Lee, điều này làm cậu càng trở nên tuyệt vọng, rồi cậu đi đến bên người Diệp Phong, đôi mắt đỏ hoe như máu cùng với giọng nói khàn khàn:
“Đại ca!!!! Tại sao?”
“Đủ rồi!”
Đúng lúc này, người vốn im lặng từ nãy đến giờ là Sasuke bỗng lên tiếng, nhưng Naruto đang chìm trong đau thương, không hề chú ý đến cậu.

Thấy vậy, Sasuke thở dài:
“Cậu! Ngừng màn ảo thuật rẻ tiền này đi! Lừa được Naruto nhưng không lừa được ta đâu!”
“Ớ, ảo thuật!”
Lần này thì Naruto hoàn toàn nghe hết lời của của Sasuke, điều này làm cho cậu ngẩn người mà nhìn vào Sasuke.
“Ha ha! Trình độ phá ảo thuật của ngươi tăng lên cũng tốt lắm rồi đấy Sasuke! Còn Naruto thì vẫn như thế, quá tệ!”
Từ từ, hình ảnh tàn tạ của căn phòng trở nên vặn vẹo rồi tản ra, để một căn phòng ngăn nắp sạch sẽ. Lee vốn đã chết thì vẫn đang tập luyện ngoài kia, Diệp Phong thì vẫn ngồi trên chiếc ghế đó, có điều hắn đang hưởng thụ sự xoa bóp của Haku mà thôi.
Tỉnh ngộ ra là mình bị chơi khăm, Naruto vội vàng lau đi nước mắt sắp rơi ra, thay vào đó là khuôn mặt giận dữ, hắn bắt lấy hai vai của Diệp Phong và mắng:
“Đại ca! sao lại chơi trò này! Có biết là ta lo lắng lắm không?”
Đối với cơn giận của Naruto, Diệp Phong không hề để ý tới, hắn trả lời hời hợt:
“Chỉ là ảo thuật đơn giản mà ngươi còn mắc bẫy thì trách ai! Xem ra ta cần phải để Sasuke dạy cho ngươi thêm về ảo thuật rồi!!!”
“Hừ!!!”
Bị lời của Diệp Phong làm cho không phản bác được, Naruto hừ thầm một tiềng rồi ngồi lên một chiếc ghế bên cạnh Sasuke. Nhấp một ngụm trà, Diệp Phong nhìn hai người và hỏi:
“Chọn được nhiệm vụ cho hôm nay chưa?”

“Vâng thưa cậu! Ta đã chọn xong rồi!”
Vừa nói, Sasuke vừa đặt ba tờ ủy thác nhiệm vụ đặt trước mặt Diệp Phong. Sau khi xem qua những tờ giấy này, Diệp Phong trầm ngâm:
“Lần này mục tiêu sẽ rất khó khăn với ba người các ngươi. Nếu không vượt qua được ngưỡng cửa này thì đừng có mong tiến xa thêm được nữa!”
“Vâng!” Rock Lee đã vào đây từ lúc nào, nghe Diệp Phong nói như vậy, ngọn lửa chiến đẩu của cậu bắt đầu bùng lên. Không chỉ có Lee, trong ánh mắt của hai người còn lại đều nhập nhèo quyết tâm chiến thắng như thế.
Cảm thấy quyết tâm của bọn nhóc, Diệp Phong mỉm cười hài lòng. Rồi hắn nhắm mắt lại, lan tỏa toàn bộ thần thức của mình bao trùm toàn bộ Hỏa Quốc. Chỉ sau vài phút, Diệp Phong đã tìm được vị trí của ba mục tiêu.
Mở mắt ra, hắn liền nói cho Sasuke, Naruto cùng Lee biết về vị trí mục tiêu của mình. Khi cả ba sắp xuất phát, Diệp Phong còn tung một lời dụ hoặc:
“Ai trong ba người trở về đầu tiên thì sẽ được dùng bữa ăn do ta nấu, còn lại thì vẫn như cũ!”
“Xoẹt!”
Câu nói của hắn như sấm chớp vang lên trong đầu ba người.
Cả ba dần nhớ lại hai năm này, bất cứ ai kiệt sức hay đói bụng, Diệp Phong cũng chỉ cho cả bọn ăn đậu tiên mà thôi. Nhưng đậu tiên không phải luôn hiệu quả như thế, khi ba người đã dùng quá nhiều, hiệu quả của loại đậu này bắt đầu giảm xuống. Dẫn đến số lượng đậu được ba người ăn càng ngày càng nhiều.
Đến bây giờ, ba cậu bé chỉ cần nghĩ đến đậu là thấy ngán là có thể hiểu rồi. Nhưng mà, ngày hôm nay, Diệp Phong lại bảo rằng có thể được ăn món do hắn nấu, chẳng khác gì buồn ngủ mà gặp chiếu manh.
Không hẹn một lời, cả ba dùng toàn bộ tốc độ của mình để chạy ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận