Không hề có một chiến thuật gì, Hidan nhảy xổ đến Diệp Phong và vung thanh lưỡi hái của. Đối với lối đánh này, Diệp Phong nhắm mắt cũng có thể né tránh, hắn nhanh chóng đỡ lấy hai đòn tấn công của Hidan, sau đó thuấn di đến sau lưng kẻ thù và vung kiếm.
“Hừ!!!”
Còn Hidan, hắn ỷ vào thân hình bất tử của mình nên không thèm để ý Diệp Phong sắp chém mình, cái hắn muốn chính là máu của Diệp Phong để thực hiện nghi thức. Vì vậy nên cả hai đều chỉ lo tấn công đối phương, không hề phòng thủ.
“Xoẹt!!”
Nhưng, Diệp Phong nhanh tay hơn Hidan, trong khi lưỡi hái của hắn còn chưa chạm vào một sợi lông của mình thì hắn đã cắt đầu của Hidan ra khỏi thân thể hắn.
“Phốc!!”
Vừa xong hành động này, Diệp Phong không hề chần chờ mà nhảy lùi lại, đúng lúc lưỡi hái của kẻ thù sắp chạm vào mình, làm cho đòn này của Hidan lọt vào khoảng không.
Đột nhiên, dưới ánh mắt bình thản của Diệp Phong, cái đầu đã bị cắt của Hidan thét lên:
“Đau quá! Kakuzu! Mau tới giúp ta!”
Không nghe đồng đội trả lời, Hidan bắt đầu hoản loạn, hắn hét lên:
“Kakuzu!!”
……………
Ở nơi Naruto đang chiến đấu, thật ra Kakuzu đã nghe thấy tiếng kêu cứu của đồng đội mình, nhưng hắn bất lực nghĩ:
“Ta cũng muốn giúp ngươi! Nhưng nếu thế thì có lẽ ta sẽ chết mất!”
Chỉ thấy vào lúc này, Kakuzu đã thả hết bốn trái tim của mình ra, có lẽ hắn đã bị hủy mất một trái tim rồi. Đối diện hắn, Naruto, Sasuke, cùng Lee cũng nhiễm bụi bẩn cần vài vết thương, nhưng tất cả đều chỉ xây xát mà thôi.
“Phong Độn, Hỏa Động!”
Hai chiếc mặt nạ Phong và Hỏa của Kakuzu tấn công cùng một lúc, lửa được gió phụ trợ liền biến thành một con bão lửa hướng thẳng về ba cậu nhóc.
“Phong Độn, Đại Đột Phá!”
“Hỏa Độn, Hỏa Cầu Thuật!”
Giống như đã hẹn nhau từ trước, Naruto cùng Sasuke đồng loạt thi triển nhẫn thuật, tạo ra hiệu quả y như đối thủ.
“Ầm ầm!”
Hai cơn bão lửa va chạm vào nhau tạo nên vụ nổ khủng khiếp, càn quét tất cả những gì ở bên cạnh chúng.
………………….
Phía bên này, Hidan cũng nghe thấy âm thanh vang ra từ bên đó, làm cho hắn hiểu được, muốn Kakuze đến giúp là không thể nào. Hắn chỉ còn có thể nghiến răng.
“Chết tiệt! Sao ta lại bị một con người làm thành thế này cơ chứ!”
Bỗng, Hidan cảm giác được đầu của mình bị xách lên, hắn hoảng hốt:
“Ngươi muốn làm gì?”
Không hề có tiếng trả lời, Diệp Phong chỉ treo đầu của Hidan lên, để cho hắn thấy được cơ thể của mình ở đối diện. Phát hiện cơ thể mình cũng đã bị trói lại, hidan bắt đầu cảm thấy rét run.
“Hà hà hà! Nghe bảo ngươi bất tử, để ta thử xem bất tử đến mức độ nào!”
Diệp Phong đi đến trước mặt kẻ thù rồi cười tà ác, sau đó, hắn nhìn về cơ thể Hidan, cầm lên kiếm của mình và đâm thẳng vào tim hắn.
“Oa!!! Muốn giết ta? Con người như ngươi thì đừng hòng!”
Hộc ra một ngụm máu, Hidan cười nhạo ở sau lưng Diệp Phong, nhưng mà Diệp Phong không hề để ý, hắn loay hoay dùng kiếm của mình để đâm, chém đủ chỗ ở trên cơ thể Hidan.
“Phù!!!”
Kết quả khá là không theo ý của Diệp Phong, dù hắn đâm vào bất kỳ nơi nào, Hidan vẫn không chết mà cứ lải nhải bên tai những lời thóa mạ. Nóng máu lên, Diệp Phong quay người, đâm thẳng vào não của hắn.
“Cặn bã, muốn giết ta sao! Ha ha ha! Cặn bã!”
Cách này cũng thất bại, những lời thóa mạ của Hidan không hề dừng lại, Diệp Phong thở dài:
“Thử cách này xem!!”
Nghe loáng thoáng câu nói này của Diệp Phong, Hidan nhìn về Diệp Phong với ánh mắt khinh bỉ, hắn không cho rằng Diệp Phong có thể giết mình. Nhưng đến khi nhìn thấy động tác của Diệp Phong, mắt của Hidan mở to ra, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
“Đừng….!”
“Bốp!”
Không kịp rồi, Diệp Phong đã xuất chân, và đích đến chính là giữa hai chân của Hidan. Chân vừa chạm đích, cả khu vực bắt đầu im lặng trong một giây, làm cho Diệp Phong lầm tưởng rằng cách này không ăn thua.
“Ấu hú hú hú hú! Ắc ắc ắc!”
Rồi một giọng hét người không ra người vang lên ở phía sau làm cho Diệp Phong phải hết hồn, quay người lại, Diệp Phong bắt gặp khuôn mặt của Hidan đang vô cùng biểu cảm. Mắt trợn trắng, nước mắt chảy dài, miệng lại thở dốc, chỉ là hắn vẫn chưa chết.
Lúc này, Diệp Phong cũng khá là nhân tư, hắn chờ cho Hidan qua cơn “nguy kịch” thì hỏi:
“Sao? Cám thấy thế nào!”
“Thằng Khốn, ta sẽ giết ngươi! Giết tất cả những người liên quan đến ngươi! Cho ngươi tắm trong máu bọn chúng!”
Đáp lại lời của Diệp Phong chính là câu nói đầy thù hận cùng điên cuồng của Hidan. Những lời này cũng làm cho Diệp Phong trở nên trầm trọng, hắn nhìn thẳng vào mắt của Hidan và không hề che giấu sát khí của mình, làm cho kẻ thù phải hoảng sợ.
“Được, vậy ta sẽ thiêu thân thể thành tro bụi, để xem ngươi làm sao mà giết những người bên cạnh ta được!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa quay đầu, mở Sharingan lên, nhìn thẳng vào cơ thể của Hidan.
“Thiên Chiếu!”
“Phừng phực!”
Một ngọn lửa màu đen bốc lên cùng một lúc trên cơ thể và đầu của Hidan, làm cho hắn phải gào thét đau đớn. Bỏ ngoài tai âm thanh ấy, Diệp Phong chỉ đứng một chỗ và chứng kiến tận mắt cả quá trình, đến khi Hidan chỉ còn sót lại đống bụi thì hắn mới lẩm bẩm:
“Còn định chơi với ngươi một chút, nhưng ai bảo ngươi dám uy hiếp ta chứ!”
“Bọn nhóc đã xong chưa nhỉ!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa ngửa đầu nhìn về hướng của Naruto. Đúng lúc này, một vụ nổ xuất hiện ngay vị trí mà bọn Naruto đang chiến đấu.
Nhìn Chakra trong vụ nổ, Diệp Phong nhận ra ngay hai loại Chakra Phong và Hỏa nằm trong đó. Đây cũng chính là đòn phối hợp của Naruto và Sasuke bằng cách dùng đồng thời Viêm Nhật Giáng Thế cùng Rasegan Shuriken.
Chờ vụ nổ kết thúc, khói bụi tản đi hết rồi, Diệp Phong mới thuấn di lại vị trí đó. Liếc sơ đến xung quanh, hắn bắt gặp Kakuzu đã bị hủy toàn bộ quả tim, đang thoi thóp ở đó. Còn phía bên kia, ba thằng nhóc đang đứng đó, tuy có vẻ chật vật nhưng cũng không có thương tích gì trầm trọng, chỉ có cánh tay phải của Naruto là chịu tác dụng phụ của RasenShuriken thôi.
Thấy bọn nhóc an toàn, Diệp Phong cũng an tâm lại, hắn đi đến bên cạnh của Kakuzu, không đợi Kakuzu nói cái gì, tay hắn đã bắt lấy đầu của kẻ thù.
Và rồi, Diệp Phong bắt đầu dùng linh hồn của mình xâm nhập đến trí nhớ của Kakuzu, hắn đang muốn tìm một đáp án mà lúc nãy đã quên làm.
Dưới hình thức linh hồn trong não của Kakuzu, Diệp Phong bắt đầu chứng kiến cả quãng đời của hắn, từ lúc hắn sinh ra, đến lúc đi ám sát Hokage đệ Nhất, rồi gia nhập Akatsuki, tất cả mọi thứ đều diễn ra mồn một trong mắt của Diệp Phong. Và rồi, Diệp Phong đã thấy được đáp án mình cần, chỉ thấy Kakuzu đang đi đến phía sau một người, trên lưng người này lại mang một thanh kiếm Trung Quốc cổ xưa.
“Không ổn!”
Biến cố xảy ra, nhận thấy nguy cơ này, Diệp Phong lập thức thu linh hồn về, sau đó thuấn di đến ba đứa nhóc, ôm ba đứa rồi lại dịch chuyển ra cách đó vài dặm.
“Ầm!!!!!”
Vừa đến nơi, một âm thanh vang trời đã truyền vào tai của Diệp Phong, làm hắn phải ngước đầu nhìn lại. Trong mắt của Diệp Phong chính là một cột sáng được tạo thành từ linh khí đang dựng thẳng ở nơi vừa nãy, cảm nhận sự cuồng bạo nằm trong đó, Diệp Phong cũng có thể đoán được mơ hồ thực lực của người xuyên việt kia.
“Mạnh!!”
Kết luận này làm cho Diệp Phong bắt đầu hơi lo lắng về sự an toàn của những người xung quanh mình, theo Diệp Phong nghĩ, tất cả những người ở thế giới Naruto sẽ không có ai có thể đánh bại kẻ này. Chính bản thân Diệp Phong còn chưa chắc chắn đây có phải là thực lực chân chính của kẻ đó hay không.
Nhưng Diệp Phong có thể khẳng định một điều, kẻ này rất độc ác, bằng chứng là việc hắn lại dùng ám chiêu lên chính đồng đội của mình như thế.