“Ngươi đạt rồi!!”
Vừa nghe thấy câu này, Mộc Lâm bỗng cảm thấy hoa mắt, đến khi nhìn rõ một lẫn nữa thì cậu phát hiện mình vẫn đang quỳ ở vị trí cũ, Diệp Phong đang mỉm cười nhìn mình.
Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, cảm giác mệt mỏi về tinh thần này, Mộc Lâm không thể tin được mà nhìn Diệp Phong.
“Tất cả chỉ là ảo giác do ta tạo ra, nhưng ngươi có ý chí rất mạnh mẽ, đủ khả năng làm đệ tử của ta rồi!”
Tuy không hiểu chuyện gì, nhưng nghe thấy mình được Diệp Phong nhận làm đệ tử, Mộc Lâm vẫn mừng như điên, cậu vội vàng dập đầu ba lần, giống như sợ Diệp Phong đổi ý vậy.
“Sư phụ!!!”
Hướng về Nhã Phi và Phỉ Phỉ, cậu lại dập đầu và hô.
“Đại sư mẫu, nhị sư mẫu!!!”
Nghe thấy Mộc Lâm hô như vậy, Phỉ Phỉ thì thấy vui thích, nhưng Nhã Phi lại rất bực bội. Chẳng lẽ nàng vè Diệp Phong rất giống một đôi sao? Sao ai cũng nhận lầm nàng là vợ của hắn. Lại còn là Đại sư mẫu nữa chứ.
Tuy bực mình, nhưng nàng cũng không ngỡ trách cứ cậu bé đáng thương này, chỉ liếc nhìn Diệp Phong hăm dọa.
Nhìn Mộc Lâm đang vui vẻ như thế, Diệp Phong không hề nể mặt mà lại tạt cho cậu một chậu nước lạnh.
“Đừng vội mừng, ta chỉ nhận ngươi làm đệ tử ký danh. Muốn trở thành đệ tử chính thức của ta không dễ như thế!”
Nghe vậy, Mộc Lâm ủ rũ trong giây lát, sau đó lại quên đi, ký danh hay chính thức cũng đều là đệ tử của Diệp Phong, cậu không sợ Diệp Phong bỏ mặt mình.
“Đúng lên đi, nếu ngươi đã bái ta làm sư phụ, ta cũng nên tặng cho ngươi một ít đồ!”
Vừa nói, trên tay của Diệp Phong đã xuất hiện một chiếc vòng tay có vẻ đơn giản, nam tính, không hề thu hút sự chú ý của người ngoài. Đưa nó cho Mộc Lâm, hắn dặn dò.
“Đeo cái này lên! Từ giờ trở đi, trừ khi ta cho phép mở ra, còn không thì ngươi phải mãi mãi đeo nó, dù có đang làm gì đi nữa!”
“Vâng!!”
Không biết lý do là gì, cũng không biết vòng tay này là gì, Mộc Lâm vẫn không chần chờ mà đeo lên. Vừa đeo chiếc vòng tay này lên, Mộc Lâm cảm thấy cơ thể tê dại trong giây lát, rồi cả cơ thể cậu giống như trở nên nặng hơn gấp mấy lần, mém chút nữa đã đâm đầu xuống đất. Ngay cả thở cũng khó khăn, cảm nhận tốc độ di chuyển của số đấu khí ít ỏi do hắn tự luyện ra trong hai năm đã chậm chạp hơn bình thường gấp đôi, cậu vô cùng thắc mắc.
Ở bên cạnh, hai nữ nhân thấy biểu hiện bất ngờ của Mộc Lâm thì hơi tò mò về chiếc vòng tay này, chẳng lẽ nó có tác dụng gì đặc biệt sao?
Hiểu rõ nghi hoặc của cậu, Diệp Phong không có nói nhiều.
“Ngươi không cần hỏi, cứ làm theo lời ta đã nói là được rồi!”
Vòng tay này tên là Vòng Trọng Lực, Diệp Phong vừa dùng một ít năng lượng để mua về. Giống như tên của nó, người đeo nó vào sẽ được kiểm tra toàn thân một lần, cũng là lúc Mộc Lâm thấy tê dại. Sau đó, vòng tay này sẽ dựa vào thể chất của từng người mà tăng thêm trọng lực tối đa mà người đó có thể chịu. Thể chất càng tăng, trọng lực càng tăng. Có thể nói, từ giờ trở đi, thân thể của Mộc Lâm sẽ được rèn luyện không ngừng với cường độ cao. Chưa kể đến tốc độ của đấu khí cũng chịu tác động của trọng lực mà giảm đi, nên chúng cũng sẽ được rèn luyện 24/24.
So với thanh Hắc Thước của Tiêu Viêm, thì Vòng Trọng Lực này có hiệu quả hơn nhiều.
Diệp Phong luôn tin tưởng, thân thể là quan trọng nhất. Chỉ tu luyện chân khí như những người tu tiên thì Diệp Phong khinh bỉ. Nếu chân khí bị tiêu hao hết, bọn họ đánh bằng gì? Vậy nên hắn mới ưu tiên để Mộc Lâm rèn luyện thân thể là trên hết.
Tiện lợi hơn là, ở Đại lục này, tu luyện thân thể cũng tăng đấu khí lên, có thể nói tốc độ phát triển của Mộc Lâm sẽ khá là nhanh.
“Vâng!!!” Mộc Lâm gật đầu tỏ vẻ biết rõ.
Cậu chịu nghe lời như thế, Diệp Phong lại càng hài lòng. Hắn lại lấy ra hai bình đan dược nhét vào trong tay của đệ tử ký danh của mình.
“Đây là Tẩy Tủy Đan, mỗi buổi tối dùng một hạt trước khi tu luyện, nó sẽ giúp cải thiện thể chất của ngươi, tăng tốc độ tu luyện! Đương nhiên, khi ngươi dùng đan dược này thì cơ thể sẽ đau đớn vượt qua những gì ngươi có thể tưởng tượng.”
Lần đầu tiên nhìn thấy đan dược, Mộc Lâm vô cùng hớn hở. Cầm hai bình ngọc trên tay, cậu cứ sợ chúng bị rơi xuống rồi hỏng mất. Còn đau đớn mà Diệp Phong nói, cậu không sợ, vì tăng lên thực lực của mình, cậu không tiếc bất cứ giá nào rồi.
Nhìn dáng vẻ này của cậu, Diệp Phong buồn cười, cũng không có trách cứ gì cả.
Đúng ra thì Tẩy Tủy Đan cũng chỉ có tác dụng một lần, các lần sử dụng sau sẽ giảm hiệu quả đi phần nào. Nhưng với một tên nhà giàu như Diệp Phong, hắn làm gì tiếc vài viên đan dược “không có giá” đấy chứ. Mà thân thể của Mộc Lâm sẽ được rèn luyện với cường độ nặng mỗi ngày, Tẩy Tủy Đan sẽ giúp hắn giảm đi các hiệu quả xấu của cơ thể, như ám thương chẳng hạn.
.................................
Dặn dò toàn bộ các việc cần thiết cho Mộc Lâm rồi, Diệp Phong lại kéo theo hai nữ nhân đi về phía trước, mà Mộc Lâm thì đi phía sau. Lần này không giống như lúc Diệp Phong kiểm tra Mộc Lâm như trong ảo giác, tốc độ của hắn rất giống người bình thường, chỉ là Mộc Lâm phải chịu tác dụng của trọng lực cao, nên cũng không khá hơn lúc kiểm tra là bao nhiêu.
Vừa đi, Diệp Phong cũng vừa suy nghĩ nên chọn cho Mộc Lâm loại công pháp nào. Hiện giờ, Mộc Lâm đã có hai đoạn đấu khí, khi cậu đạt được bảy đoạn thì cũng đến lúc tu luyện công pháp cho riêng mình. Đáng thương cho Diệp Phong, nói về so sức mạnh, hắn không ngán ai, nhưng nói về dạy học, Diệp Phong lại gà mờ kinh khủng. Bởi vậy nên chỉ việc chọn công pháp mà đã tiêu hao của hắn mấy ngày. Ban đầu, hắn đã từng có ý định là chọn loại công pháp đắt giá nhất, lại cao cấp nhất. Nhưng nghĩ lại, công pháp còn phải phụ thuộc vào thuộc tính của từng người, rồi phải xem có phù hợp hay không, rồi còn tác dụng của công pháp đó ra sao nữa.
Giống như Chiến Thần Quyết và Phượng Hoàng Quyết vậy. Chiến Thần Quyết thì ai cũng có thể tu luyện, nhưng sẽ mãi mãi trung thành với Diệp Phong. Phượng Hoàng Quyết chỉ có thể dành cho nữ nhân, về sau, những nữ nhân này chỉ phản ứng với người tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Độn Quyết mà thôi. Mà trong toàn bộ các vũ trụ, chỉ có Diệp Phong là tu luyện công pháp Cửu Chuyển Hỗn Độn Quyết nên người đó sẽ không là ai khác ngoài hắn.
Lúc này, Diệp Phong nhớ đến Diệp Linh: “Nếu có nàng ở đây thì quá tốt!”
Diệp Phong ngẫm lại, Chiến Thần Quyết thì không thể dạy cho Mộc Lâm, nó chỉ dành cho những thuộc hạ của hắn, Phượng Hoàng Quyết thì lại càng không. Sau khi xác định thuộc tính của Mộc Lâm là Băng, Diệp Phong lại thu nhỏ phạm vi tìm tòi.
Bỏ ra một tuần lễ để thử nghiệm, xem xét, tìm tòi, Diệp Phong cũng đã tìm ra công pháp thích hợp nhất cho Mộc Lâm rồi. Đó là Băng Hỏa Quyết, tuy không phải là cao cấp nhất, nhưng so với công pháp của thế giới này thì nó là vô đối rồi.
Băng Hỏa Quyết, tu luyện đến trình độ nhất định sẽ phát ra một ngọn lửa, lửa này hoàn toàn ngược lại với những loại lửa khác. Nó có nhiệt độ thấp đến khó tin, có thể đống băng tất cả mọi thứ mà nó chạm vào. Tiện lợi hơn là tầng một của công pháp lại giống như tu luyện đấu khí. Nhưng ảnh hưởng của nó đến người tu luyện cũng không nhỏ, đó là làm cho tính cách của họ trở nên lạnh lùng, Diệp Phong không biết Mộc Lâm có trở nên như vậy hay không, nhưng hắn vẫn tin tưởng vào ý chí của đệ tử mình.