Tống Mạn Chi Thần Vương


Một tháng, hai tháng trôi qua, nhóm người Diệp Phong đã vượt qua một quãng đường dài trong Ma thú Sơn Mạch. Trong thời gian này, Phỉ Phỉ đã hoàn toàn hòa nhập với mọi người, cũng bị Nhã Phi kéo về một chiến tuyến của mình. Qua thời gian này, Nhã Phi đã chấp nhận sự thật rằng mình khó mà thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Phong, chi bằng cam chịu ở bên cạnh hắn. Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của nàng, còn cảm giác thật của nàng ra sao thì không ai biết được.
Còn Mộc Lâm, cậu đã có một bước tiến lớn, sau hai tháng, cậu đã đột phá từ hai đoạn đấu khí lên đến bảy đoạn đấu khí, tốc độ này quả thật là kỳ tích. So với Tiêu Viêm thì còn nhanh hơn nhiều, nhưng ngẫm lại chặng đường tu luyện của cậu, không ai cảm thấy bất ngờ nữa.
Tẩy Tủy Đan là một nhân tố góp phần tạo ra tốc độ này, nhưng cũng mang đến cho Mộc Lâm không ít sự đau khổ. Nhớ lại lần đầu tiên mà cậu sử dụng nó, tuy biết trước là rất đau, nhưng đến khi cảm nhận cơn đau thật sự thì cậu nhịn không được mà hét lên như heo bị chọc tiết. Hại cho Diệp Phong và hai nữ nhân phải sợ đến hết cả hồn.
Từ ngày đó, Diệp Phong cũng rút kinh nghiệm. Trước khi nghỉ ngơi, hắn đều tạo ra một trận pháp bao quanh lều của từng người, những trận pháp này có tác dụng cách âm và che giấu ánh mắt khi nhìn từ phía ngoài.
Ngoài số lượng Tẩy Tủy Đan khổng lồ ra, mỗi một giây phút, Mộc Lâm đều luôn rèn luyện thân thể với cường độ cao, rồi phải liên tục chiến đấu với ma thú do Diệp Phong ném tới.
Đương nhiên Diệp Phong cũng hiểu thực lực của cậu là thế nào, nên hắn chỉ bắt những con ma thú yếu ớt, chưa đến được cấp một. Chỉ là Mộc Lâm muốn chiến thắng cũng là quá khó khăn, ngày đầu tiên, cậu đã bị một con ma thú đánh cho gần chết. Nhưng có Diệp Phong ở đây, cậu làm sao mà có thể bỏ mạng được cơ chứ. Sau mỗi trận đánh, hắn đều sẽ chữa thương cho cậu, cho cậu nghỉ ngơi một thời gian rồi lại tiếp tục.
Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ từng phàn nàn cách dạy dỗ của Diệp Phong quá độc ác rồi, nhưng Diệp Phong không cho là thế. Ý chí của Mộc Lâm rất mạnh mẽ, nếu chỉ như thế mà bỏ cuộc hay than phiền thì Diệp Phong cũng chẳng cần tên đệ tử này nữa.
Chứng kiến tốc độ phát triển của Mộc Lâm, hai nữ nhân đều líu lưỡi không thôi, nhưng nếu để các nàng chịu tra tấn như thế thì không thể nào. Thế nên hâm mộ thì hâm mộ, các nàng không có đòi hỏi gì với Diệp Phong cả.

.................................................. .
“Ầm!!!”
Một con ma thú có thực lực chín đoạn đấu khí bị Mộc Lâm đánh bay thẳng vào trên vách núi khiến cho đất đá rơi rụng khắp nơi.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phong gật đầu thõa mãn. Hắn vẫy tay với cậu.
“Mộc Lâm, đến đây! Ta có chuyện muốn nói!”
Bước đến trước mặt Diệp Phong một cách ngoan ngoãn, Mộc Lâm cung kính cúi đầu. Đừng nói người khác, ngay cả cậu cũng vô cùng kinh ngạc vì tốc độ tu luyện của mình. Chính vì thế mà cậu càng ngày càng sùng bái Diệp Phong. Còn về cách huấn luyện tàn nhẫn của Diệp Phong, cậu không hề phản đối. Theo cậu, phải vượt qua chông gai, thử thách mới có thể trở thành cường giả.
“Sư phụ, có chuyện gì ạ?”
“Ngôi xuống đi! Không cần đứng!”
“Cám ơn sư phụ!”

Đợi cho Mộc Lâm đã ngồi xuống trước mặt mình, Diệp Phong mới lấy ra một cuốn sách cũ kỹ rồi đưa nó cho đệ tử mình.
“Ngươi đã đạt được bảy đoạn rồi, cũng đã đến lúc tu luyện công pháp. Đây chính là Băng Hỏa Quyết, rất hợp với thuộc tính Băng của ngươi.................!”
Sau đó, Diệp Phong giảng giải một chút lai lịch của công pháp này, sau đó lại nhấn mạnh hậu quả của công pháp này cho Mộc Lâm nghe. Cuối cùng, hắn mới hỏi một câu nữa:
“Ngươi có muốn tu luyện công pháp này không?”
Thấy Diệp Phong nghiêm túc như thế, Mộc Lâm không dám đưa ra câu trả lời ngay lập tức mà bắt đầu suy nghĩ cẩn thận. Để chắc chắn, hắn hỏi thêm:
“Nếu đệ tử không tu luyện nó thì sư phụ sẽ làm thế nào?”
“Không sao! Ta còn có rất nhiều công pháp để cho ngươi. Nhưng nói đến độ phù hợp thì Băng Hỏa Quyết là cao nhất. Hiệu quả cao hơn các công pháp khác rất nhiều! Ngươi suy nghĩ cho kỹ!”
Một lần nữa, Mộc Lâm lại nhíu mày trầm tư, sức hấp dẫn của Băng Hỏa Quyết đối với cậu quá lớn. Nhưng khi nghĩ đến tính cách lạnh lùng của mình vào sau này, cậu sợ mình sẽ làm gì đó có lỗi với Diệp Phong.
Còn Diệp Phong, hắn ngồi yên đó mà chờ, không có quấy rầy Mộc Lâm. Ở phía sau hắn, Nhã Phi và Phỉ Phỉ cũng hâm mộ Mộc Lâm vô cùng, không nói đến tác dụng phụ, công pháp này xứng đáng là Thiên giai.

“Phịch!!!”
Sau nửa giờ, Mộc Lâm đã có quyết định của mình. Hắn đứng lên, đi đến trước mặt ba người Diệp Phong rồi quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nói.
“Đối với ta, công ơn của sư phụ là không gì so sánh được! Ta thề, dù ngày sau tính cách của ta có thay đổi đến thế nào, ta cũng không hề phản bội sư phụ, sư mẫu! Nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt!!!”
“Ầm!!”
Đúng lúc này, một tiếng sấm vang lên, giống như ông trời đang làm chứng cho lời thề này. Mà Diệp Phong thì lại vui mừng vô cùng, cười lên ha hả:
“Ha ha ha ha! Tốt, đệ tử của ta phải như thế, có can đảm, có quyết tâm!”
Giờ phút này, không khí trầm trọng lúc nãy đều đã bị xua tan sau một tiếng cười này, Diệp Phong cũng nhìn lại hai nữ nhân phía sau bằng ánh mắt vui vẻ:
“Rất ghen tỵ với công pháp của hắn đúng không? Đừng lo, sau này ta sẽ cho các nàng một công pháp không thua gì nó!”
“Thật không?”
Phỉ Phỉ nhìn Diệp Phong bằng hai mắt sáng trưng, mà Nhã Phi cũng rất mong đợi. Thấy vậy, Diệp Phong cười thần bí.

“Bây giờ chưa đến thời cơ thích hợp! Các nàng cần phải chờ một thời gian!”
Công pháp mà Diệp Phong nói chính là Phượng Hoàng Quyết, mà thời cơ là lúc nào thì mọi người cũng hiểu rồi nhỉ. Chỉ là Diệp Phong cũng không có nói chính xác, làm cho hai nữ nhân chờ đợi không thôi.
..............................
Tối hôm đấy, Diệp Phong tạo ra trận pháp bao quanh lều của hai nữ nhân rồi mới tiếp cận Mộc Lâm, định quan sát cậu khi tu luyện. Hắn lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện trong lần tu luyện đầu tiên.
Thấy Diệp Phong đã đến để quan sát mình, Mộc Lâm cũng yên tâm, cậu bắt đầu dựa vào hướng dẫn của công pháp mà di chuyển đấu khí trong cơ thể mình, cũng không ngừng tăng cường đấu khí, hy vọng đột phá luôn đến tám đoạn đấu khí.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh tỏa ra từ người của cậu, cũng chính là dấu hiệu cho thấy công pháp đang được tu luyện.
Chứng kiến hiệu quả này, Diệp Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Mộc Lâm đã tu luyện được phần đầu của công pháp rồi, nhưng giai đoạn tiếp theo mới là quan trọng nhất.
Theo tài liệu của hệ thống, một số người đã từng thử tu luyện công pháp này, nhưng rất nhiều người đều chịu không nổi nhiệt độ quá thấp mà chết. Giống như hiện giờ, cả người của Mộc Lâm đang run cầm cập, may mắn là ý chí của cậu rất kiên cường nên còn không có vấn đề gì.
Cũng không phải lần nào tu luyện cũng chịu tình cảnh này, chỉ có lần đầu tiên và những lần đột phá sang phần sau mà thôi. Băng Hỏa Quyết có ba phần, phần mở đầu là có tốc độ tu luyện chậm nhất, chủ yếu là đề cao cái cơ bản. Đến phần giữa và phần cuối mới chính là tinh hoa của Băng Hỏa Quyết. Mỗi khi đột phá đến phần tiếp theo, người tu luyện sẽ bị khảo nghiệm giống như Mộc Lâm lúc này. Nếu so nhiệt độ hiện giờ mà Mộc Lâm phải chịu với nhiệt độ khi đột phá đến phần giữa thì cũng giống như so mặt trời với không độ tuyệt đối vậy.
Thật sự thì Diệp Phong cũng không hề đưa toàn bộ công pháp cho Mộc Lâm, mà chỉ là phần mở đầu mà thôi. Nhưng nó cũng đủ cho Mộc Lâm có thể tu luyện đến Đấu Đế rồi, trong khi Diệp Phong chưa chắc về việc có nên dẫn cậu rời khỏi Đại lục Đấu Khí không nên hắn mới không đưa cho cậu hai phần còn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận