Nhìn Mộc Lâm đang cố gắng đột phá đến tám đoạn đấu khí, Diệp Phong thở dài, nhìn tình cảnh này của cậu thì chắc chắn sẽ thất bại.
“Không bằng ta giúp ngươi lần này vậy!”
Nói nhỏ với đệ tử một tiếng, Diệp Phong búng tay, bắn một tia Hỗn Độn Lực vào người Mộc Lâm. Tia Hỗn Độn Lực này rất nhỏ, nhỏ hơn tia đã lọt vào cơ thể Tiêu Viêm rất nhiều, mà Diệp Phong cũng khống chế nó rất cẩn thận, không để nó gây tổn thương cho Mộc Lâm chút nào. Đến khi chạm vào đấu khí của Mộc Lâm, dưới sự chỉ huy của Diệp Phong, tia Hỗn Độn Lực này đã hòa tan thành đấu khí.
So về cấp bậc, Hỗn Độn Lực cao hơn đấu khí như trời so với đất, dù chỉ là một tia nhỏ bé mà thôi, nhưng khi nó hóa thành đấu khí thì là một số lượng khá lớn.
Mộc Lâm chỉ cảm thấy một thứ gì đó được Diệp Phong đưa vào cơ thể của mình, trong phút chốc sau, cậu cảm thấy đấu khí của mình bành trướng mãnh liệt. Vội vàng ổn định tâm tình lại, cậu dựa vào số lượng đấu khí này mà đột phá thẳng lên tám đoạn, chín đoạn, đến chín đoạn đỉnh cao. Cảm thấy một tầng ngăn cách xuất hiện, cậu biết mình chỉ cận phá vỡ tấm màng này là có thể trở thành một vị đấu giả chân chính.
Thừa dịp cơ thể vẫn còn trong tình trạng đỉnh cao, Mộc Lâm lấy ra một viên Tụ Khí Tán do Diệp Phong đã chuẩn bị từ trước rồi nhét vào miệng mình để tiếp tục đột phá.
Đan dược vừa vào miệng đã hóa thành một dòng năng lượng mạnh mẽ vọt vào cơ thể của cậu. Bằng vào lượng đấu khí khổng lồ trong cơ thể mình, Mộc Lâm dễ dàng tiêu hóa hết số năng lượng này.
Dựa vào chỉ dẫn của Băng Hỏa Quyết, Mộc Lâm thực hiện những yêu cầu để ngưng tụ Băng Hạch. Bình thường thì một đấu giả bình thường thì sẽ có Đấu Khí Toàn, nhưng Mộc Lâm lại tu luyện Băng Hỏa Quyết, tuy các tu luyện của nó khá giống với đấu khí, nhưng vẫn có vài điểm khác biệt. Giống như Băng Hạch, nó sẽ được hình thành ở bên trong đan điền của Mộc Lâm.
Suốt thời gian tu luyện phần đầu, Mộc Lâm sẽ phải tinh luyện, bồi bổ cho viên Băng Hạc này, để cho nó ngày càng tinh khiết, càng tăng trưởng kích cỡ. Cũng nhờ như thế mà cậu sẽ không phải tốn nhiều thời gian cho chuyện đột phá. Thay vào đó, cậu sẽ chỉ cần đột phá bốn lần mà thôi, đó là giai đoạn Đấu Linh đột phá đến Đấu Vương, Đấu Hoàng đến Đấu Tông, Đấu Tôn đến Đấu Thánh, cuối cùng chính là Đấu Đế.
Có thể tưởng tượng, chỉ cần cho Mộc Lâm một nguồn đấu khí đầy đủ thì cậu sẽ phát triển một mạch đến Đấu Linh Cửu Tinh.
Và tất nhiên, Diệp Phong sẽ không mềm lòng như thế, hắn chỉ giúp cậu lần này mà thôi, còn về sau, tất cả đều do Mộc Lâm tự mình cố gắng.
................................
“Ầm!!!!”
Một tiếng nổ vang lên, sau đó là một luồng khí lạnh lan tỏa ra từ thân thể của Mộc Lâm. Luồng khí này nhanh chóng bị cậu thu hồi vào trong cơ thể, đứng lên nhìn Diệp Phong, Mộc Lâm lại quỳ xuống, dập đầu ba lần.
“Sư phụ! Cảm ơn ngài!!!”
Nói thật, Diệp Phong không thích việc Mộc Lâm thường xuyên quỳ xuống ở trước mặt mình như thế này cho lắm, hắn nhíu mày, khoát tay rồi nói.
“Được rồi! Đứng lên đi! Ta là sư phụ của ngươi, giúp ngươi cũng không có gì lạ! Còn nữa, từ nay về sau đừng hở cái là quỳ xuống như thế! Nếu là một người nam nhân thì đầu gối không thể dễ dàng chạm vào đất như thế!”
Diệp Phong không hề biết là nhờ câu nói này của hắn mà vào nhiều năm sau, Đại lục Đấu Khí xuất hiện một cường giả đầu đội trời, chân đạp đất, gối của hắn chưa bao giờ cong, lưng chưa bao giờ khom lại dưới bất kỳ áp lực nào. Mọi người chỉ nghe nói là suốt cả đời, người này chỉ quỳ trước một người mà thôi.
Còn người đó là ai? Đó là một huyền thoại của Đại lục này.
Thấy Mộc Lâm đã tiếp thu lời dạy của mình, Diệp Phong mỉm cười nhắc nhở.
“Được rồi! Ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ kiểm tra sức mạnh của ngươi đã đến đâu rồi!”
.........................................
Ngày hôm sau, mọi người lại tiếp tục chặng đường về phía trước. Diệp Phong cũng không có quên dự định của mình. Sau khi dọn dẹp đám ma thú đến gây sự với mình, hắn để lại một con ma thú cấp một cho Mộc Lâm.
“Giết nó đi!!!”
Có vẻ như ý thức được kẻ này đáng sợ, con ma thú cũng không dám đối đầu với Diệp Phong nữa, nhìn thấy Mộc Lâm đang nhìn chằm chằm mình, nó rống lên một tiếng rồi xông đến.
“Gào gào gào!” (Chết thì cũng phải ăn no đã! Ta không muốn làm quỷ thú đói!”
Vận chuyển đấu khí ra toàn thân, cả người tỏa ra khí lạnh dày đặc, Mộc Lâm tập trung tinh thần vào con ma thú cấp một đầu tiên mà cậu chiến đấu này.
Ở trước mặt cậu, con ma thú bỗng nhảy vồ lên, hai bàn chân trước đập thẳng vào đầu của Diệp Phong. Lúc này, giác quan thứ sáu cùng ánh mắt của Mộc Lâm đã phát huy tác dụng to lớn của mình. Dựa vào cảnh báo của trực giác từ trước đó, Mộc Lâm đã vẽ sẵn một con đường ình. Cậu lướt người về một bên, tránh né hai cái móng vuốt sắc nhọn, rồi đánh một quyền lên chân trước của con ma thú này. Sau đó lại đánh một quyền nữa vào phần ngực của nó.
“Gào!”
Đau đớn làm cho con ma thú điên lên, nó lập tức quay người, dùng đuôi quật thẳng về phía MỘc Lâm. Tốc độ của đòn này quá nhanh, dù Mộc Lâm có dự cảm trước nhưng vẫn không thể né hoàn toàn.
“Bành!!”
Chiếc đuôi đập vào bụng khiến cho Mộc Lâm cong người, rơi đến mặt đất cách đó hai mét. Vừa tiếp đất, hai chân của cậu đã bật người dậy, sẵn sàng cho lần tiến công tiếp theo. Nhờ vào việc rèn luyện thân thể thường xuyên, Mộc Lâm đã có một cơ thể mạnh hơn xưa rất rất nhiều, mạnh vượt xa những người cùng cấp, có thể gần bằng ma thú rồi. Thế nên một cú quật đuôi không trúng hết của ma thú chưa đủ để cậu bị thương nặng.
Đối diện, ma thú cũng nhìn chằm chằm vào Mộc Lâm, ánh mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ, không ngờ con mồi này lại có một chút bản lĩnh.
“Giết...............!!”
Rống lên một tiếng, Mộc Lâm lựa chọn tấn công đầu tiên. Giống như chứng tỏ mình không sợ hãi cậu, con ma thú cũng rống lên một tiếng đầy sát khí rồi áp sát vào Mộc Lâm. Thế là cả người và thú bắt đầu xáp là cà.
Đứng ở bên ngoài nhìn người và thú đấu vật, Diệp Phong nhíu mày. Ma thú chỉ ngang với Đấu Giả Ngũ Tình, chỉ cao hơn Mộc Lâm bốn cấp nhỏ, nhưng Mộc Lâm chỉ có thể đánh ngang ngửa mà thôi, điều này không đạt yêu cầu của hắn. Ít ra hì Mộc Lâm phải đánh bại con ma thú này chỉ trong mười chiêu cơ chứ. Hắn nhìn về Nhã Phi và Phỉ Phỉ hỏi ý kiến.
“Ta thấy Mộc Lâm còn thiếu cái gì đó! Đó là gì nhỉ?”
Vừa dứt lời, hai nữ nhân đều trợn mắt mà nhìn hắn, làm cho hắn giật cả mình. Nhìn hai nàng, Diệp Phong cười cười:
“Này, đừng biểu hiện như thế, ta sợ nha......!”
“Ngươi không biết gì sao?”
Nhã Phi nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt quái dị và hỏi, còn Phỉ Phỉ thì nhìn Mộc Lâm, sau đó lại nhìn Diệp Phong, cuối cùng là lắc đầu thở dài.
“Ngươi quả thật là một sư phụ vô trách nhiệm!!”
Thấy cả hai đều trêu chọc mình như vậy, Diệp Phong im lặng. Hắn lại nhìn về Mộc Lâm đang chiến đấu rồi tự hỏi.
Phía bên kia, Mộc Lâm cùng ma thú quần nhau, dựa vào giác quan thứ sáu cùng cơ thể mạnh mẽ, Mộc Lâm áp đảo ma thú hoàn toàn, nhưng muốn giết nó thì còn cần một thời gian. Công phu quyền cước được cậu sử dụng một cách thuần thục, đỡ đòn, tấn công đều diễn ra liên tiếp, mỗi đòn đều đánh vào chỗ hở của ma thú. Vậy thì điều cậu thiếu nhất là gì.
Sau chốc lát, Diệp Phong cũng đã nhận ra. Hắn lấy tay vò đầu và cười khổ.
“Ta quên mất! Ta chưa dạy cho Mộc Lâm môn đấu kỹ nào cả!” (Ts nó, tên này ác vãi!)
Lần này, cả Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ đều cùng nhau khinh bỉ hắn.
“Ngay cả đấu kỹ cũng không dạy, mà để cho hắn đối phó một đối thủ có thực lực cao hơn! Sư phụ giống ngươi là độc nhất vô nhị!”
Đối với câu trách móc này, Diệp Phong đành chịu chứ sao giờ. Thật ra cũng không nên trách hắn quá, với trình độ của hắn, chiêu thức hữu hiệu nhất chính là chiêu thức cơ bản, đơn giản đến mức tối đa. Nên Diệp Phong cũng không quá xem trọng vấn đề này cho lắm. Tuy hắn có rất nhiều tuyệt chiêu, điển hình là Già Thiên Thủ và Phá Thiên Kiếm Pháp, nhưng chúng chỉ dành cho những kẻ đáng để hắn ra chiêu. Còn Vô Ảnh Kiếm thì là do hắn thích mà thôi.
Trong khi Mộc Lâm còn ở trình độ thấp, dù có giỏi quyền pháp như thế nào đi nữa cũng không thể bằng một người có đấu kỹ mạnh mẽ được.
Mộc Lâm không hề biết chuyện này, từ đầu đến giờ, hắn không thấy sư phụ dạy đấu kỹ ình đều cho là mình chưa đạt yêu cầu của sư phụ, phải cần cố gắng hơn nữa sư phụ mới dạy đấu kỹ ình. Bởi vì nghĩ như thế nên cậu cũng không hề nhắc đến vấn đề này, dù sao cậu cũng chỉ là đệ tử ký danh, không thể đòi hỏi quá nhiều.