Tống Mạn Chi Thần Vương


Sau khi đạt được thỏa thuận, Diệp Phong đã nhẫn tâm đưa Nhã Phi và Phỉ Phỉ rời xa hắn. Đương nhiên, hắn không quên an ủi hai nữ nhân đáng thương kia:
“Đối với ta, nội viện hay ngoại viện cũng như nhau cả, muốn đến là đến, đi là đi nên ta sẽ thỉnh thoảng đến thăm các nàng. Nhớ chăm chỉ tu luyện khi không có ta ở bên cạnh nhé, ta không thể bảo vệ các nàng mãi được! Dù sao cũng có lúc ta cần sự trợ giúp của các nàng chứ nhỉ?”
Chỉ vài câu ngon ngọt, Diệp Phong đã xóa tan đám mây u ám trong lòng các nàng. Sau khi tạm biệt hai người, hắn bắt đầu dẫn Tần Chiến và Mộc Lâm đi báo danh.
Chỉ là hiện giờ, hắn đang chịu một rắc rối nho nhỏ, đó là hắn không biết vị trí của phòng báo danh ở nơi nào. Đang loay hoay tìm người hỏi đường, Diệp Phong đã bắt gặp một người đi đến trước mặt hắn từ khúc cua trước mặt. Đấy là một nữ nhân, nàng mặt một bộ quần áo màu xanh lục, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người hé ra một nụ cười nhu hòa. Nhìn sơ qua thì nàng có vẻ rất trẻ, nhưng lại mang trên người một khí chất thành thục mê người theo năm tháng, đấy không phải là thứ mà những thiếu nữ trẻ tuổi có thể có được.
Có thể nói nếu như nàng mà chú ý một người đàn ông nào, người đó chắc chắn sẽ bị sự ôn nhu và thành thục của nàng câu đi mất. Đương nhiên là trừ Diệp Phong ra, tính sao thì hắn cũng là một cao thủ tình trường rồi, các nữ nhân có hắn có ai thua kém người nữ nhân trước mặt này đâu chứ, thế nên sức miễn dịch của hắn đã tăng lên rất cao rồi.
Đang buồn bực vì không tìm thấy người để hỏi chuyện, Diệp Phong bắt gặp nàng thì mừng rỡ không thôi, dù sao ai cũng thích nói chuyện với mỹ nhân hơn hết mà. Đi thẳng đến trước mặt nữ nhân này, Diệp Phong mở miệng hỏi:
“Xin chào! Chắc ngươi là đạo sư của học viện nhỉ? Xin hỏi phòng ghi danh nằm ở đâu vậy?”
“Ơ?.......... Ngươi cứ đi theo lối này rồi..........(lượt bỏ đoạn chỉ đường) thì sẽ bắt gặp nó thôi!”
Hơi bất ngờ vì câu hỏi của Diệp Phong, nhưng Nhược Lâm nhanh chóng đáp lời hắn. Nghe nàng nói chuyện, Diệp Phong không thể không công nhận giọng nói của nàng thật êm tai, giống như dòng nước nhẹ nhàng trôi qua làm cho lòng người thoải mái vậy. Nhưng mà nếu đã đạt được câu trả lời như mong muốn, Diệp Phong cũng không có lý do gì để nói chuyện tiếp, hơn nữa hắn cũng cảm thấy có người sắp đến nên cũng không định ở lại đây lâu.
“vậy sao? Thật cám ơn đạo sư rồi!”

Vừa dứt lời, Diệp Phong đang định dẫn hai tên đệ tử của mình đi theo hướng mà Nhược Lâm đã chỉ thì một giọng nói lại vang lên hấp dẫn sự chú ý của hắn:
“Ơ kìa! Diệp Phong đại ca?”
“Em dâu? Chả trách ta có cảm giác sẽ gặp người quen ở đây, thì ra là muội!”
Theo ánh mắt của Diệp Phong, một nhóm người đã đi từ khúc cua kia đến sau lưng của Nhược Lâm, mà người đi đầu chính là Huân Nhi. Phía sau nàng còn có hai người khác, một nam một nữ, nữ là ai thì Diệp Phong không biết, nhưng người nam thì hắn khá là quen thuộc rồi. Vì người thiếu niên đó không phải ai khác mà chính là Tiêu Ninh, người đã bị Diệp Phong dần ột trận.
Diệp Phong còn nhớ, Tiêu Ninh sao lại quên người thanh niên này chứ? Người đã khiến cho hắn nằm bất động trên giường một thời gian dài đau khổ. Ngay từ lúc Huân Nhi gọi lên tên của Diệp Phong, Tiêu Ninh đã sợ đến mức run cả hai chân, dù sao ký ức đó quá khó pha rồi. Phản ứng của Tiêu Ninh đã bị người thiếu nữ đứng kế bên phát hiện, nàng huýt vai của hắn một cái và hỏi khẽ:
“Chuyện gì thế? Đệ biết người kia sao?”
Tỷ tỷ Tiêu Ngọc đã hỏi, Tiêu Ninh đành cố gắng mở miệng:
“Là hắn! Người đã đánh ta trọng thương vào năm ngoái!”
Không phải Tiêu NGọc không biết việc em trai mình bị người khác dạy dỗ ở quá khứ, chỉ là nàng không hề biết mặt lẫn tên của người đó mà thôi. Đến lúc này, nàng được Tiêu Ninh xác nhận Diệp Phong chính là hung thủ thì làm sao dễ chịu cho được, nhưng mà có đạo sư bên cạnh, nàng không thể làm gì khác ngoài trừng mắt nhìn Diệp Phong để biểu thị sự tức giận.
Nói về Huân Nhi, nghe được Diệp Phong gọi mình như thế, nàng ngượng ngùng đến chín cả mặt, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt của nàng:

“Đại ca đừng gọi ta như thế! Ta có phải vợ của ai đâu chứ!”
“Ha ha ha! Ta đùa thôi!”
Dừng một chút, Diệp Phong nhìn lướt qua hai người còn lại, sau đó cười nói với Tiêu Ninh:
“Tiểu tử cũng đậu à? Ta có nên chúc mừng không nhỉ?”
“Không....không cần!”
Thấy Tiêu Ninh sợ mình như thế, Diệp Phong chả biết nói gì hơn. Rồi hắn bỗng nhiên giả vờ bất ngờ và hỏi Huân Nhi:
“Còn Tiêu Viêm đâu rồi? Với tư chất của hắn thì đáng lẽ phải dư sức được tuyển chọn chứ?”
Lần này Huân Nhi khá bất ngờ, phải biết rằng thời gian Diệp Phong còn ở Tiêu gia thì Tiêu Viêm vẫn chưa thể tu luyện được như bây giờ, thế mà hắn lại dành cho Tiêu Viêm đánh giá tốt như thế, điều này quả thật rất đáng ngờ. Đáng tiếc là dù Huân Nhi nghĩ đến bể não cũng không đoán ra được Diệp Phong là người của thế giới khác, đã biết rõ cốt truyện, vậy nên nàng chỉ có thể giải thích:
“Tiêu Viêm ca ca có đậu, nhưng mà hắn lại xin nghỉ phép hai năm để đi rèn luyện rồi!”
Nhắc đến chuyện này, Huân Nhi vẫn còn chút thất vọng vì phải xa Tần Chiến ca ca của mình, chỉ là sự thất vọng này được che giấu rất kỹ.

“Thì ra là người quen của mọi người à?”
Lúc này, Nhược Lâm đạo sư bỗng lên tiếng, nói thật là nàng khá bất ngờ khi đám người Huân Nhi lại quen biết với người thanh niên tên Diệp Phong này, nghe cách nói chuyện thì quan hệ của Huân Nhi và hắn cũng khá thân thiết, nhất là cái từ “em dâu” lúc nãy làm nàng liên tưởng đến Tiêu Viêm.
Bị sự xuất hiện của Diệp Phong thu hút sự chú ý, đến giờ Huân Nhi mới nhớ đến đạo sư của mình cũng ở đây nên vội vàng giới thiệu:
“Đạo sư, đây là Diệp Phong đại ca, là bạn của ta và Tiêu Viêm ca ca!”
“Đại ca, đây là Nhược Lâm đạo sư, người sẽ là chủ nhiệm của lớp ta từ bây giờ, còn đây là Tiêu Ngọc, nàng là cháu của Đại trưởng lão đấy!”
“Chào ngươi, Diệp Phong!”
“Hừ!”
Tiếng hừ lạnh kia đương nhiên là của Tiêu Ngọc rồi, ai lại để cho kẻ đã đánh ông và em trai mình sắc mặt tốt cơ chứ. Mà Diệp Phong cũng đã hiểu lý do vì sao từ nãy đến giờ Tiêu Ngọc vẫn nhìn mình bằng ánh mắt căm thù như thế rồi.
Đợi Diệp Phong đáp trả mọi người bằng hai cái gật đầu, Huân Nhi hỏi ngay vấn đề mà nàng và những người ở đây thắc mắc:
“Đại ca! Hôm qua ta có nghe âm thanh của ngươi thì phải, ngươi đến học viện làm gì thế?”
Nàng vừa nói vấn đề này, tất cả những người ở đây mới giật mình nhận ra điểm này, quả thật giọng nói của Diệp Phong không khác gì âm thanh vang vọng chiều hôm qua cả. Lúc này, cả bốn người bắt đầu nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt kinh dị lẫn tò mò.
Bị nhiều người nhìn như thế, Diệp Phong cũng phải xấu hổ:

“Có gì đâu! Ta chỉ đến đây nhận chức vụ mới thôi mà! Hiện giờ thì ta đang dẫn hai tên đệ tử này đi báo danh đây!”
Sau đó hắn lại quay đầu về phía sau nói:
“Tần Chiến, Mộc Lâm! Hai người lên chào hỏi Huân Nhi muội muội của ta nào!”
Theo lời của hắn, Mộc Lâm và Tần Chiến bước lên một bước rồi cúi người và đồng thanh:
“Chào ......... sư thúc! Ta là Tần Chiến (Mộc Lâm)”
Diệp Phong gọi Huân Nhi là muội muội, hai người bọn hắn gọi nàng là sư thúc cũng đúng. Chỉ là từ này khá là không hợp với hoàn cảnh cho lắm, dù sao tuổi của bọn họ đều xấp xỉ lẫn nhau. Nhưng người ta đã gọi rồi, Huân Nhi cũng không thể bắt bẻ, nàng gật đầu đáp lời:
“Chào hai ngươi!”
“Đại ca! Vậy là ngươi đã trở thành đạo sư ư? Xem ra ngươi thành đồng nghiệp của Nhược Lâm đạo sư rồi!”
( Lượt bỏ đoạn tán gẫu )
Sau một hồi trò chuyện với nhóm Huân Nhi, Diệp Phong đã mượn lý do có việc gấp để bỏ đi báo danh cho Tần Chiến và Mộc Lâm. Từ lúc Huân Nhi nhận lầm hắn là đạo sư, một kế hoạch giúp cho cuộc sống sau này bớt nhàm chán bỗng nổi lên trong đầu hắn.
“Được! Quyết định vậy đi, cứ thế mà làm!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận