Hình Nhất Phàm không thể tự lừa dối bản thân, anh đang đợi Bạch Hạ trở về.
Sau khi biết được tình cảnh của cô, không hiểu sao anh lại có chút để ý đến cô.
Đột nhiên, trên con đường thẳng lớn kia, một ánh đèn xe chiếu đến, là một chiếc xe đang từ trên đường chạy đến bên này, Hình Nhất Phàm không cần đoán cũng biết là Bạch Hạ đã về.
Đó quả thật là xe của Bạch Hạ, cô lái thẳng đến cửa biệt thự của mình, cửa sắt mở ra, cô lái xe đi vào trong vườn.
Bước xuống xe, ánh mắt cô cũng nhìn về phía căn biệt thự: ở đối diện.
Nhìn đèn đuốc trong biệt thự được bật sáng trưng, cô không khỏi nghĩ, không biết Hình Nhất Phàm đang làm gì nhỉ?
Bạch Hạ mở cửa bước vào biệt thự, cũng bật sáng đèn _ cảnh quan bên mình lên, hai ánh đèn của hai căn biệt thự chiều rọi lẫn nhau.
Hình Nhất Phàm cũng đang đứng trên ban công, nhìn thấy ngọn đèn kia vừa sáng lên, một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện trên khuôn mặt tuần tú, anh vuốt ve Đoá Đoá, cong môi cười nói: “Mẹ con về rồi kìa.”
“Meo meo.” Đoá Đoá đáp lại anh.
Hình Nhất Phàm khẽ ngắn người, anh dùng lòng bàn tay to vuốt ve chú mèo con trong lòng mình, lại nói thêm một câu: “Đi nào, ba đưa con đi ngủ.”
Bạch Hạ ngồi trong phòng, ôm mặt thở dài, cô sực nhớ ra gì đó, lấy ipad bắt đầu tìm kiếm những căn địa ốc tốt ở trung tâm thành phó, cô trực tiếp tìm kiếm bảng giá của những bắt căn địa ốc lớn ở trung tâm thành phó.
Trong đó có một căn biệt thự nằm ở tiểu khu Lung Cư Uyễn, giá nhà ở tiểu khu này lên tới năm mươi vạn tệ một mét vuông, Bạch Hạ cắn môi, ngày mai cô sẽ nói với ba cô thích căn này! Cô cũng muốn xem xem, rốt cuộc mình có còn chỗ đứng trong lòng ba không.
Còn về xe, Bạch Hạ rất thích ra ngoài đi dạo giải toả căng thẳng tìm tư liệu viết truyện, vậy nên cô muốn có một chiếc xe địa hình tốt một chút, cô đã chọn một chiếc Porsche Cayenne màu trắng.
Mặc dù đã có chút mệt, nhưng Bạch Hạ lại không ngủ được.
Cô mở máy tính tiếp tục viết mấy câu đối thoại, cô nhìn lại từ những trang đầu, trái tim không khỏi cảm tháy.
ngọt lịm.
Bởi vì tắt cả các cuộc trò chuyện được ghi lại ở đây đều là những cuộc trò chuyện giữa cô và Hình Nhất Phàm.
Bạch Hạ nghĩ, không cần biết cuốn truyện tranh này kiếm tiền được hay không, cô vẫn muốn vẽ, ghi lại những câu chuyện thú vị giữa cô với Hình Nhất Phàm.
Đêm nay, Bạch Hạ lại làm việc đến hơn một giờ sáng mới đi ngủ.
Tuy nhiên, đêm nay lại có một người bị mất ngủ, đó là Diệp Giai Mị, vợ của Bạch Thế Trạch.
Bà ta nằm trên giường, nhớ đến những việc năm đó mình đã làm nên trong lòng có chút áy náy, không ngủ được.
Năm đó bà ta lấy một giấy xét nghiệm để ép buộc người phụ nữ kia, hơn nữa còn có giấy xét nghiệm đứa con trong bụng bà ta là nam.
Bà ta vẫn nhớ rõ vẻ mặt suy sụp của người phụ nữ kia sau khi đọc nó.
Tuy nhiên, bà ấy vẫn để bà ta sinh con ra phải đợi thêm vài năm nữa thì bà ấy mới biết điều mà nhường chỗ.
Bà ấy dường như là bị dằn vặt đến điên rồi, nhảy xuống sông tự tử, tạo cơ hội cho bà ta dẫn theo con trai gả vào.
nhà họ Bạch.
Hai năm sau, bà ta sinh được thêm một đứa con gái, càng được lòng chồng, mặc dù chồng giàu có, ở bên ngoài ăn chơi khoái hoạt, nhưng bà ta chỉ cần ngồi vững vị trí Bạch phu nhân, đợi con trai lớn lên thừa kế toàn bộ tài sản của chồng, vậy thì đời này bà ta chắc chắn sẽ được sống trong sung túc phú quý.
Thế nhưng, bà ta đã đánh giá thấp năng lực của Bạch Hạ, lúc còn nhỏ, Bạch Hạ giống như một đứa trẻ ăn mày đáng.
thương, bà ta chỉ cần cho cô chút thức ăn là đã có thể.
đuổi cô đi rồi.
Sau đó, lên cấp hai, cấp ba cô đều ở lại trường, mỗi tuần trở về nhà một lần, bà ta cũng đỡ phải – nhìn thấy cô mà bực dọc.
Năm hai mươi tuổi, cô ra nước ngoài du học, bà ta gần như quên mắt sự tồn tại của đứa con gái này.
Cho đến tối hôm nay, sự xuất hiện của cô, thái độ của chồng và sự trả thù mà cô thể hiện ra khiến Diệp Giai Mị không thể ngủ được, giống như có một cái gai đâm vào ngực của bà ta, không nhỏ ra thì không thể nào vui được.
Bà ta phải xem ngày mai cô muốn mua nhà ở đâu, mua xe gì, xem cô có thể lấy được bao nhiêu tiền từ tay chồng bà ta.
Sáng sớm, chuông báo thức vừa vang lên thì Bạch Hạ cũng thức giấc, cô tắm rửa xong liền đi tới tủ lạnh tìm đồ ăn, gặm máy cái bánh mì hấp rồi lại lên lầu.
Cô ngồi trên ban công, cầm điện thoại di động bám số của ba cô.
“Alo! Hạ Hạ, con ăn sáng chưa?” Giọng Bạch Thế Trạch từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Ba, con đã chọn được một căn nhà.
Con nhìn trúng căn hộ ở Lung Cư Uyễn, con rất thích chỗ đó.” Bạch Hạ cười nói..