Chương 1223
Phải thừa nhận rằng, Giản Ngọc rất lịch sự, mặc dù cơm rất khó ăn nhưng anh ta không nói chữ nào.
Tô Lam ăn muỗng đầu tiên, đúng như những gì Quan Triều Viễn nói, ăn lần này là suốt đời không bao giờ muốn ăn lần thứ hai.
Nhưng cô phải nhịn không được nói ra.
“Mẹ, Tô Lam đang có thai, mẹ nấu cơm dở vậy bảo người ta ăn thế nào?”
Quan Triều Viễn vừa thấy vẻ mặt của Tô Lam là bắt đầu lên án.
“Thằng nhóc này chưa chịu thôi đi à?” Ma đầu cưng vợ Quan Hạo đã online.
“Đương nhiên chưa thôi rồi, bình thường ngược đãi con thì thôi đi! Bây giờ còn ngược đãi cả cháu của hai người! Lỡ như con của chúng con không lớn nổi thì sao?”
Tô Lam lập tức đá chân Quan Triều Viễn dưới gầm bàn, đương nhiên cô biết Quan Triều Viễn muốn tốt cho mình nhưng cũng không nên trách móc mẹ mình như vậy.
“Em đá anh làm gì? Anh nói thật mà!”
“Thích thì ăn, không ăn thì biến!”
Quan Hạo không thể nhịn nổi nữa, dám bắt bẻ vợ ông ấy ngay trước mặt ông ấy!
Mục Chỉ Huyên và Tô Lam nhìn nhau, hai người đều bất lực thật sự.
Người trong cuộc thấy bình thường mà hai người đàn ông này thì cãi nhau.
Bữa cơm kết thúc trong sự ồn ào ầm ĩ.
Mới vừa ăn cơm xong, Quan Triều Viễn lập tức sốt ruột dắt Tô Lam về phòng.
Quan Hạo nhìn hai người: “Sốt ruột vậy à?”
“Năm đó anh chỉ hơn chứ chẳng kém gì đâu, con anh cũng di truyền từ anh chứ ai.
” Mục Chỉ Huyên nói.
“Năm đó… anh có hả?” Giọng Quan Hạo nhỏ đi nhiều.
Về phòng ngủ, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.
Quan Triều Viễn ngồi trên giường háo hức nhìn Tô Lam chằm chằm.
Nhìn đến mức Tô Lam rợn tóc gáy.
Cô nhìn sang chỗ khác, bởi vì cô biết mặt mình có vết thương, cộng thêm một tháng rưỡi này phải bôn ba nên không rảnh quan tâm đến việc chăm sóc da.
“Đừng nhìn, em xấu rồi.
”
“Ai nói?” Quan Triều Viễn nhẹ nhàng xoay mặt Tô Lam lại: “Đẹp hơn trước nhiều mà?”
“Mặt bị xước quá trời, da khô hơn trước, vậy mà đẹp à?”
“Đẹp, đẹp lắm, nhìn trăm lần vẫn không chán.
”
Tô Lam bặm môi cười: “Miệng ngọt hơn trước nhỉ? Chắc luyện với vợ mới đúng không?”
“Vợ mới?” Bỗng dưng Quan Triều Viễn không kịp hiểu là Tô Lam đang nhắc đến Daisy.
“Là cô dâu hôm nay đấy, người đã đẹp, dáng còn chuẩn, chắc hợp gu anh lắm nhỉ?”
“Gì mà vợ mới! Trong mắt và trong lòng anh chỉ có mình em là vợ thôi, đừng nhắc đến cô ấy nữa!”
Quan Triều Viễn ôm Tô Lam ngồi lên đùi mình, ôm cả người cô vào lòng.
Ở vị trí này, anh cụp mắt xuống là có thể xuyên qua cổ áo của Tô Lam, nhìn cảnh đẹp bên trong.