Lăng Hạo Hiên năm nay 24 tuổi, là CEO tập đoàn Lăng thị, là một ông chồng quốc dân hoàn mĩ khiến bao cô gái phải đổ gục trước mặt anh ta.
Với sự bá đạo của mình, đến nay Hạo Hiên đã tiếp quản công ty gần bốn năm...Hạo Hiên có bạn gái tên Thẩm Giai Kì, hai người quen nhau khi còn học Đại học, cô là trợ li của tổng giám đốc."Tiểu Kì! Em tan làm chưa vậy?".
Hạo Hiên đứng đợi cô dưới công ty, thi thoảng lại sốt ruột xem đồng hồ."Em còn một số hồ sơ cần giải quyết, anh đợi tầm khoảng gần nửa tiếng nữa thôi, em hứa đấy!"Anh tắt máy, hai tay cứ một lúc lại xoa lên vùng thái dương, hai chân hơi run , có vẻ như đứng không vững nữa.
Chết rồi! Nếu Kì Kì biết được anh mắc chứng đau nửa đầu Migraine thì liệu còn yêu thương người đàn ông bệnh tật này nữa không?Hai bàn tay anh túm chặt lấy áo, hấp hối từng cơn.
Anh sờ túi, lục tìm thuốc giảm đau.
Mắt Hạo Hiên nhìn không rõ nữa, người bứt rứt khó chịu như muốn ói vậy.
Anh bịt chặt mồm, ngăn cơn nôn trào ra ngoài.
Nhưng tệ thật! Tình trạng của anh không thuyên giảm.
Anh khuỵu đầu gối xuống, một tay chống đất, một tay liên tục đấm thùm thụp vào ngực."Này anh.
Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?".
Một cô gái lạ từ đâu chạy đến.
Giọng cô ấm áp thật dễ nghe, vậy chắc là người tốt...Hạo Hiên muốn nói lắm nhưng không nhả ra được nửa lời.
Thấy anh thỉnh thoảng xoa đầu, cô gái liền đoán ra ngay."Tuy không biết anh mắc đau đầu loại nào nhưng tôi có thuốc giảm đau đây! Để tôi lấy nước cho anh!".
Cô gái quỳ xuống, xoa lưng anh cho cơn ói nguôi bớt.
Rồi lấy chút nước từ bình uống cá nhân, đưa cho anh.
Hạo Hiên ngước lên nhìn, muốn thấy rõ mặt ân nhân đã giúp mình nhưng thật đáng tiếc, mắt anh hoa hết cả rồi...Nuốt ngụm nước cuối cùng, tuy có đỡ hơn nhưng anh cảm thấy đầu vẫn còn hơi nhói.
Anh chỉ vào con xe gần đó.
Cô gái hiểu ý liền dìu Hạo Hiên vào xe.
Anh hạ của kính xuống, cố nhận diện dung nhan cô ấy lần nữa nhưng vô ích."Cảm...!Ơn cô!".
Giọng anh run rẩy."À...!Không có gì to tát đâu! Tại tôi thấy người bị nạn nên muốn giúp đỡ thôi.
Với lại, ba tôi thi thoảng cũng đau đầu nên tôi mang thuốc để đề phòng ấy mà! Vậy...!Tôi xin phép đi trước nha, tại tôi có một cuộc hẹn quan trọng!"Nói rồi, cô vội rời đi.
Trước kh bước lên xe, cô nghe thấy giọng anh có nói lớn từ đằng sau:"Cho hỏi...!Tên quý cô là gì?""Tôi họ Tư, tên Lộ Khiết.
Rất vui vì được làm quen với anh!".
Cô bước lên xe, đóng cửa "sầm" một tiếng rồi đi ngay.Thẩm Giai Kì xuống vừa đúng lúc Hạo Hiên có thể dần nhìn rõ mọi thứ, cô vội hỏi:"Anh...!Anh muốn đưa em đi đâu mà thần bí vậy?"Anh xoa đầu cô như con mèo nhỏ vậy, dịu dàng:"Ra mắt em với ba mẹ anh? Em thấy sao?""Các bác có nghiêm khắc không anh? Em cần mua quà gì không? Em mặc như vậy được chưa ạ?".
Giai Kì hỏi liền một lúc nhiều câu hỏi, thể như rất lo lắng vậy."Không đâu! Bố mẹ anh rất dễ tính, chắc sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta thôi, không cần quà cáp gì cả.
Em mặc như vậy là đẹp lắm rồi! Chưa sẵn sàng làm Lăng phu nhân sao?""Không đâu! Anh cứ ghẹo em hoài..."Hai người nói chuyện ríu rít, rồi phóng thẳng đến khu nhà giàu Ảo Trạch Đế Cảnh.Xe Hạo Hiên dừng lại trước một biệt thự nguy nga, tráng lệ như lâu đài.
Có sân rộng, đài phun nước, vườn hoa có khi còn to hơn của vua chúa thời xưa.
Thỉnh thoảng lại có vài ba người giúp việc đi qua: "Chào cậu chủ! Mừng cậu chủ về nhà!"Anh nhìn xung quanh, thấy có xe ô tô lạ đỗ trước nhà.
Anh chỉ nghĩ đơn giản: Chắc là nhà có khách quý!"Mẹ! Con về rồi.
Con dẫn về cho mẹ xem một người..."Chưa kịp dứt lời, mẹ Hạo Hiên - Trần Ngọc đi ra, kéo áo anh, mặt hớn hở lắm:"Nào...!Hiên nhi ngoan, mẹ cho con gặp một người rất quan trọng!"Trần Ngọc liếc nhìn Giai Kì, bĩu môi rồi làm như vô hình..."Chết tiệt! Bà già này có vẻ như không ưa mình rồi.".
Thẩm Giai Kì nghĩ mà tức, tay nắm chặt, răng nghiến ken két.Hạo Hiên vẫn tò mò:"Ai vậy mẹ?"Bà không nói gì mà vẫn tiếp tục đẩy anh vào phòng khách."Đây đây! Người mẹ muốn cho con gặp là cô gái xinh đẹp, giỏi giang trước mặt con đây.
Đây là Tư Lộ Khiết, con gái độc nhất vô nhị của Tư gia - đối tác lớn lần này của chúng ta."Hai người chạm mặt nhau, bàng hoàng:"Lộ...!Lộ Khiết sao? Tư Lộ Khiết?"Anh...!Anh là..."Trần Ngọc vỗ tay, vui như mở hội:"Ồ, hai đứa quen nhau sao? Vậy coi như mẹ giới thiệu vô ích rồi."Thẩm Giai Kì tức anh ách, chỉ thẳng mặt Tư Lộ Khiết:"Anh và cô ta quen nhau sao? Quen từ bao giờ? Anh dám lừa dối em?""Không, cô ấy là người qua đường tình cờ giúp đỡ anh thôi, xin em đừng hiểu lầm...""Giúp? Giúp gì?""À...!Cái này..."Lộ Khiết chen ngang:"Xin lỗi vì thất lễ, nhưng tôi với anh ấy thật sự trong sạch, tôi chỉ giúp đỡ anh ấy lúc..."Hạo Hiên quay sang, nháy mắt ra ám hiệu, có vẻ như anh không muốn người anh yêu biết chuyện anh mắc bệnh."...!À, lúc anh ấy rơi ví thôi!"Giai Kì khoanh tay, không thèm nhìn, cũng chẳng để tâm đến lời Lộ Khiết nói."Cô ấy đến đây làm gì vậy mẹ? Thảo luận về đại sứ nhãn hàng mới? Hay tiếp nhận dự án sắp thi công?"Trần Ngọc cười xòa:"Chẳng có mục đích gì cả.
Vợ tương lai của con đến thăm nhà thôi!""Vợ tương lai" như sét đánh ngang tai anh.
Anh nổi trận lôi đình, Giai Kì mở mắt tròn xoe kinh ngạc."Mẹ...!Từ nhỏ tới giờ cái gì mẹ cái gì mẹ cũng sắp xếp cho con, nhưng mẹ không thể sắp xếp cuộc đời của con được.
Hôn lễ là chuyện trọng đại cả đời đó mẹ! Với lại, người con yêu là Giai Kì...""Mẹ không chấp nhận...!Con phải lấy con gái mẹ chọn...!Chứ không phải là người vô giáo dục như vậy!"Anh cau mày:"Mẹ à! Thời buổi nào rồi mà mẹ vẫn còn suy nghĩ cổ hủ như vậy, Giai Kì là người có công rất nhiều cho công ty đó ạ.""Mẹ không quan tâm.
Hôn lễ sẽ được cử hành vào tháng sau, con lo liệu mà chuẩn bị đi."Rồi bà quay sang Giai Kì:"Nói đi.
Cô muốn bao nhiều tiền thì rời khỏi con trai tôi?""Nhưng cháu không yêu anh ấy vì tiền.""Cái loại giả tạo như cô tôi thấy đầy rồi.
Cô có thể diễn trước mặt con trai tôi nhưng cô có qua nổi mắt tôi không?"Trần Ngọc dơ tay cao...!Bà định tát thẳng vào mặt Kì nhưng không ngờ Lộ Khiết lại nhắm mắt nhận cú tát đau điếng ấy."Cháu...".
Trần Ngọc hoảng hốt."Không sao đâu ạ...!Ai cũng cần được tôn trọng mà cô.
Hôn ước này có thể hủy ạ! Nếu hôn nhân mà không có tình yêu thì sẽ không hạnh phúc.
Hà cớ gì phải tạo gánh nặng ạ?".