Trách Em Thật Quá Xinh

Buổi sáng hôm sau, Mạc Hướng Vãn đến công ty và
chuẩn bị đơn xin từ chức. Lúc biết chuyện, Trâu Nam vô cùng tán
thành, nhưng vẫn hỏi lại: “Lão đại, chị thật sự không muốn làm trong
ngành này nữa sao?”

Mạc Hướng Vãn nhấp một ngụm cà phê rồi cười
nói: “Ngành nào mà chẳng có anh tài? Chị chuyển sang làm một ngành
khác, nói không chừng sẽ đạt được thành tích nổi trội ở đấy.”

Trâu Nam ra sức tán thưởng: “Đúng vậy, đúng
vậy.”

Nói vậy nhưng trong lòng Mạc Hướng Vãn vẫn vô
cùng trống rỗng, kể từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ chỉ là quản
lý, chăm sóc Mạc Phi thật tốt, gửi Đơn xin việc, rồi đi phỏng vấn…
Đột nhiên đang bận bịu lại trở nên rảnh rỗi, nhất thời cô chưa thể thích
ứng ngay được.

Sáng sớm cô đã nói cùng Mạc Bắc rằng hôm nay
sẽ nộp Đơn xin thôi việc. Mạc Phi ngồi bên cạnh liền nói: “Mẹ ơi, có
phải mẹ muốn sa thải ông chủ của mình không?”

Cô hôn nhẹ lên khuôn mặt của con trai rồi nói:
“Mẹ sắp đổi sang một công việc mới.”

Không ngờ con trai cô liền vỗ tay cổ vũ: “Mẹ ơi,
con hy vọng mẹ có thể tìm được một công việc mà năm rưỡi chiều là
có thể tan làm, như vậy thì ngày nào mẹ cũng có thể kiểm tra bài
tập về nhà cho con.”

Mạc Bắc cũng nói: “Thật ra, Phi Phi là một đứa
trẻ rất quấn mẹ, nhưng công việc của em bận rộn quá, thằng bé chạy
từ nhà này sang nhà kia tất cả đều vì bất đắc dĩ mà thôi.”

Câu nói này khiến Mạc Hướng Vãn cảm thấy áy
náy vô cùng.

Trên đường đưa cô tới công ty, Mạc Bắc nói: “Sau
này có thể giao nhiệm vụ đưa đón Phi Phi cho ông bà nội của thằng bé
rồi, vậy nên em có thể tìm một công việc bận rộn cũng không sao cả.”

Đây lại là một tâm sự khác nữa chất chứa trong
lòng Mạc Hướng Vãn, cô không nói thêm lời nào, thầm dự tính và ngẫm
nghĩ trong đầu. Mạc Bắc nhận ra điều này, liền vỗ nhẹ lên tay cô:
“Đừng lo lắng, bố mẹ anh không phải là những người cổ hủ, khắc
nghiệt đâu.”

Mạc Hướng Vãn bất giác bật cười, nhưng vẫn cảm
thấy lo lắng: “Em phải giải thích với Phi Phi thế nào về việc anh là
bố ruột của thằng bé đây?”

Điều này cũng chính là việc bấy lâu nay khiến
Mạc Bắc sầu muộn. Anh làm người bố quá thuận lợi cho nên bây giờ
nghĩ đến vấn đề quan trọng này, thật sự chẳng biết phải giải quyết
ra sao.

Mạc Phi vẫn luôn coi anh là bố, thế nhưng chưa
từng ngờ rằng anh chính là bố ruột của mình. Anh ngẫm nghĩ rồi đề
nghị: “Trước kia, Phi Phi có nói với cô giáo rằng bố ra nước ngoài
công tác, hay là chúng ta cũng nói thế với cu cậu?”

Mạc Hướng Vãn lắc đầu: “Con trai mình trí tuệ
không kém đến vậy đâu.”

Mạc Bắc đành phải tiếp tục đau đầu suy nghĩ,
không chỉ mỗi vấn đề này mà cả ông nội, bà nội, sau này còn có cả
ông, bà ngoại nữa. Từ trước đến nay, Mạc Phi vẫn quen rằng chỉ có
duy nhất một mình mẹ là người thân, bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều
người thân đến vậy, liệu thằng bé có kịp thích ứng không?

Còn Mạc Hướng Vãn chí ít cũng không hề phản
bác đề nghị mời bố mẹ cô ấy quay về, thế nhưng trong dự tính của mình,
Mạc Bắc nghĩ sẽ sắp xếp việc này sau khi bố mẹ anh chịu gật đầu
đồng ý.

Biết bao nhiêu vấn đề đó đã khiến cho Mạc
Hướng Vãn, người sắp sửa thất nghiệp không cảm thấy lạc lõng là
mấy, bởi vì những việc cần cô phải suy ngẫm thật sự quá nhiều. Cô
cũng biết rằng, tất cả các tin tức kinh thiên động địa trong ngành
giải trí, một khi đã qua thời kỳ thì sẽ chìm lắng xuống tận đáy
sâu, cho tới khi công chúng quên sạch sẽ.

Mạc Hướng Vãn cũng muốn từ đây có thể quên đi
một số thứ, Quản Huyền là một trong số đó.

T¬T

Sau khi xảy ra chuyện này, cô bình tĩnh nộp Đơn
xin thôi việc cho Bộ phận Nhân sự, lúc này, báo đài truyền thông vẫn
còn đang đưa ra vô số các giả thiết, suy đoán về quãng thời gian khi
cô còn trẻ, thậm chí còn đề cập đến cả “Kỳ Lệ”.

Một trong những lý do được Mạc Hướng Vãn viết
trong Đơn xin thôi việc chính là “Để việc riêng tư ảnh hưởng đến công
việc hàng ngày”.

Trương Bân thân là Giám đốc bộ phận Nhân sự,
không hỏi han quá nhiều liền chấp nhận ngay, nhưng ngược lại, Sử Tinh
rất nhiệt tình thuyết phục Mạc Hướng Vãn, chị nói: “Em chẳng việc
gì phải viết Đơn xin thôi việc, cả trong chuyện này em cũng chỉ là
một người bị hại mà thôi, tại sao lại phải từ chức chứ?”

Mạc Hướng Vãn khéo léo cảm ơn ý tốt của Sử
Tinh, cô chỉ nói: “Em thật sự không thích hợp ở trong ngành này, em
muốn thay đổi một môi trường làm việc hoàn toàn mới.”

Sử Tinh thấy ý cô đã quyết nên chỉ tỏ ra tiếc
nuối: “Chúc tổng khá coi trọng năng lực và con người của em đấy.”

Gần đây, bởi vì sự việc của Diệp Hâm với đoạn
quá khứ hoang đường của Mạc Hướng Vãn bị loan ra, cho nên Kỳ Lệ gần như
đã trở thành trọng điểm công kích của báo đài và công chúng. Vì
vậy, Chúc Hạ liền thúc đẩy thực hiện chương trình từ thiện quyên
góp ủng hộ cho dì Nguyễn Tiên Quỳnh để nhanh chóng dập tắt làn sóng
công kích ấy.

Chương trình này rất chú trọng chất lượng nên
đều do một tay Chúc Hạ lên ý tưởng và lập kế hoạch, gần như đã
tường thuật lại hết quãng thời gian khó khăn, vất vả của lớp diễn
viên Thượng Hải năm xưa, nên thu hút được sự quan tâm của phần đông công
chúng và báo đài. Kỳ Lệ cũng đi đầu trong công tác quyên góp, không
chỉ riêng tiền viện phí của dì Nguyễn Tiên Quỳnh, phí sinh hoạt của
con trai dì mà còn thu hút, cổ động các giới ra sức hỗ trợ, giúp
đỡ cho những diễn viên trung niên xưa cũ hiện nay có hoàn cảnh gia
đình khó khăn.

Dự án này, Kỳ Lệ đã hoàn thành tốt đẹp. Ngay
cả Kim Thanh, cô phóng viên lúc đầu đã đăng bài chỉ trích sự việc
của Diệp Hâm cũng trực tiếp viết bài tán dương trên chuyên mục của
mình. Chính dự án này đã giảm nhẹ sức ảnh hưởng của sự việc không
hay trước đó, bài viết đăng trên mạng về quá khứ của Mạc Hướng Vãn cũng
bị xóa bỏ.

Ảnh hưởng của sự việc này theo thời gian càng
ngày càng mờ đi, rồi cũng đến ngày biến mất hoàn toàn.

Mạc Hướng Vãn cầm trên tay tờ báo rồi thầm nghĩ,
sự việc thê thảm của dì Nguyễn Tiên Quỳnh sau cùng lại trở thành
một mấu chốt quan trọng để đưa công ty thoát khỏi thời kỳ khủng
hoảng. Tương sinh tương khắc trong làng giải trí này thật sự khiến
người khác chẳng thể nào ngờ được, còn bản thân Chúc Hạ cũng chẳng
phải tốn quá nhiều công sức để thu dọn bãi chiến trường.

Trương Bân và Tống Khiêm sau đó cũng lần lượt
nộp Đơn xin từ chức, mọi thủ tục đều rất thuận lợi. Mạc Hướng Vãn
vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tại sao chỉ mỗi mình cô được Chúc Hạ
coi trọng, còn phái Sử Tinh tới làm thuyết khách. Bản thân cô cùng
với vị Vu phu nhân này chưa tiếp xúc nhau nhiều lắm. Cũng chính vì
lý do này nên từ sau khi cô nộp Đơn xin từ chức, tuy rằng bên ngoài

rất nhiều lời bàn tán không hay, thế nhưng đến tai cô lại chẳng đáng
sợ cho mấy.

Có điều, kiểu gì cũng vẫn có người bàn tán
xôn xao về việc này.

Một hôm, Mạc Hướng Vãn nghe thấy Hứa Hoài Mẫn
cùng hai đồng nghiệp nữ đọc báo, một nữ đồng nghiệp nói: “Thật
không thể nào ngờ được khi còn trẻ tuổi Mary lại như vậy.”

Hứa Hoài Mẫn liền bật cười mỉa mai: “Đến bây
giờ mà bảo đao vẫn còn chưa cùn đấy. Các cô có nhìn thấy vị ngày
nào cũng đưa đón cô ấy đến công ty không?”

“Chính là luật sư Mạc mà.”

“Đừng ai nói rằng người làm luật sư thì luôn
luôn anh minh nhé, anh chàng Tiểu Mạc này đúng là một người cứng
đầu, ở nhà bố mẹ đều phản đối, ngăn cản mà đâu có nghe theo.”

Nữ đồng nghiệp kia liền bật cười, biết rằng ý
Hứa Hoài Mẫn muốn nói là gì.

Có điều, Hứa Hoài Mẫn cũng biết chừng mực,
chỉ nói đến đây rồi ngừng ngay. Chị liền chuyển qua đề tài khác:
“Khi theo các vụ án, cậu ta đều chẳng để ý, đắn đo trước sau gì cả,
gây sự đến người ta thì cũng đừng trách họ ác, ai bảo cậu ấy thích
chơi trội?”

Mạc Hướng Vãn nghe thấy vậy liền cảm thấy lo
lắng cho Mạc Bắc, rất muốn tiến lại gần tóm lấy Hứa Hoài Mẫn hỏi
cho ra lẽ. Vừa hay lúc này Trâu Nam đi tới gọi cô về nghe điện thoại,
Mạc Hướng Vãn đành phải đi về chỗ mình trước.

Người gọi điện thoại đến là Mai Phạm Phạm,
ngay câu đầu tiên cô ta đã nói: “Vãn Vãn, cậu thay đổi số điện thoại di
động cũng chẳng nói với mình một tiếng.”

Những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, Mạc Hướng
Vãn đã cảm thấy quá mệt mỏi rồi, vì thế về phần Mai Phạm Phạm, hay
là Phạm Mỹ, cô thật sự chẳng muốn quan tâm thêm gì nữa, nên chỉ
nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mai Phạm Phạm bật cười ha ha rồi nói: “Vãn Vãn,
có phải là cậu đang tức giận không?”

“Không hề.”

“Nếu như không phải vậy thì chiều nay sau khi tan
làm, cậu có thể đến đây được không?”

“Mình không rảnh đâu.”

“Cái gì mà không rảnh chứ! Cậu đã nộp Đơn xin
thôi việc rồi, người trong ngành đều biết cả, bọn họ đều nói cậu
từ chức để cho qua chuyện.”

Mạc Hướng Vãn vẫn chẳng bày tỏ thái độ gì, cô
nói: “Họ nói lăng nhăng ấy mà.”

Mai Phạm Phạm mỉm cười: “Vãn Vãn, cậu đừng căng
thẳng. Cậu ra ngoài một chút đi, mình muốn nói lời xin lỗi với
cậu.”

T¬T

Kể từ sau năm mười tám tuổi, Mạc Hướng Vãn vẫn
luôn tự nhắc nhở mình phải thận trọng hơn khi kết giao bạn bè, vậy
mà cô vừa mới mất cảnh giác đôi chút là đã rơi vào tình cảnh thê
thảm như bây giờ. Cô thầm nghĩ, phải chăng bản thân mình đã quá không
thấu hiểu người khác? Thế nhưng nghĩ lại, Phạm Mỹ cũng đã từng
giúp đỡ cô tận tình trong quá khứ.

Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào kìm nén được, sau
cùng vẫn cứ phải đồng ý ra ngoài hẹn gặp Mai Phạm Phạm.

Mai Phạm Phạm hẹn cô tới một con đường gần khu
vực trung tâm náo nhiệt, cô cũng rất quen thuộc với con đường này.
Rất lâu về trước, cô đã từ con đường này rẽ ra ngoài đi tới ngôi nhà
của chị Phi Phi, ngay đầu con đường chính là khu vực trung tâm thành
phố náo nhiệt, đông đúc, có tòa nhà bách hóa cao nhất, một bộ đồ
trong đó giá thấp nhất cũng vài nghìn đồng.

Mai Phạm Phạm ăn mặc không nổi bật, không hề
trang điểm, trông chẳng khác những cô gái bình thường trên đường. Cô
ấy đeo kính râm, đang đứng chờ Mạc Hướng Vãn, nhìn thấy cô bước đến,
không nói gì nhiều, trực tiếp kéo cô tới đầu kia của con đường, rồi
bước vào một con đường khác. Đây là nơi mà Mạc Hướng Vãn chưa từng
tới, đứng ở trong này cô nhìn thấy một biển hiệu viết chữ: “Nhận
đặt may xường xám”, bên trên còn in hình người phụ nữ thướt tha, diễm
lệ trong tà áo xường xám truyền thống.

Mai Phạm Phạm kéo cô đứng ra phía sau biển hiệu
đó, Mạc Hướng Vãn đang cảm thấy kỳ lạ thì bỗng nhiên thấy chị Phi Phi
mặc chiếc áo giản dị, uốn tóc, với khuôn mặt vàng vọt tiễn một vị
phu nhân ra khỏi con đường. Chị cười vừa thân thiện lại vừa ôn hòa,
đối đãi lịch sự, chu đáo cùng vị phu nhân nọ, tỏ rõ vẻ người làm
ăn chân chính, lương thiện. Tiễn khách xong, chị liền thu lại nụ cười,
rồi quay về cửa tiệm của mình.

Mạc Hướng Vãn liền hỏi: “Cậu đưa mình tới đây để
gặp chị ta?”

Mai Phạm Phạm lắc lắc đầu rồi nói: “Trước
giải phóng, nơi này có một tiệm may, nổi tiếng nhất là may xường
xám, người thợ may tay nghề cao đến mức kiếm tiền nhiều vô kể. Có
rất nhiều khách yêu quý, tin tưởng. Sau giải phóng, người thợ may
truyền lại nghề cho con gái mình, người con gái khi bị đưa về vùng
quê lao động thời kỳ Cách mạng văn hóa cũng dựa vào nghề này mà
nổi tiếng xa gần.”

Mạc Hướng Vãn lại hỏi thêm: “Phạm Mỹ, rốt cuộc
cậu đang muốn nói gì?”

Mai Phạm Phạm lại tiếp tục: “Khi về vùng quê
lao động, chị ta đã kết hôn, sau này vì muốn quay về thành phố nên
đã ly hôn. Bởi vì bố của chị ta có để lại địa chỉ, nên chị ta đã
liên lạc được. Lúc mình quen chị ta, thì chị ta đã không làm thợ may
nữa mà trở thành chị Phi Phi.”

Mạc Hướng Vãn nhìn chằm chằm vào Phạm Mỹ, thực
lòng không hiểu cô đang định làm gì.

Mai Phạm Phạm thấy dáng vẻ đầy phòng bị của
cô, liền bật cười: “Lẽ nào cậu không muốn làm rõ ràng mọi việc hay
sao? Tại sao chị Phi Phi lại sa chân vào con đường này, mình thì đi
theo chị ta, còn cậu lại đi theo mình nên thành ra hư hỏng?”

Mạc Hướng Vãn lắc lắc đầu nói: “ Phạm Mỹ, không
còn cần thiết nữa.”

Mai Phạm Phạm lại nói tiếp: “Đúng thế, Hướng
Vãn, cậu đã thật sự tìm về được với mặt trời rồi.”

Phạm Mỹ lôi cô quay lại đoạn đường khi nãy, chỉ
vào một căn nhà cửa đang mở. Mạc Hướng Vãn nhìn qua thấy mấy người
đang ngồi chơi mạt chược rất hứng khởi. Một người trong số đó đang
nhìn về phía này, dáng ngồi khá là nhã nhặn, nhưng nét mặt nhăn
nhó, có lẽ đã thua khá nhiều ván.

Mạc Hướng Vãn vừa nhìn qua liền hiểu ra.

“Người đàn ông đó, cậu có nhìn thấy không?
Chính là người lần trước đến uy hiếp mình đó. Trước giải phóng, gia
đình của ông ấy cũng là đại tư sản, sau đó bắt đầu lụn bại dần,
đại thiếu gia khi về vùng quê đã gặp được cô thợ may khéo léo Triệu
Lệ Phi. Sau khi kết hôn, Triệu Lệ Phi phải trả nợ cho ông ta, nên đã
tập hợp hết tất cả những cô gái như chúng ta ra ngoài bán thân kiếm
tiền. Sau đó, lại vì trả nợ cho hắn mà chị ta tìm đến uy hiếp một

người có bí mật chết người là mình đấy.”

“Phạm Mỹ, những chuyện đã qua không cần phải
nghĩ nhiều nữa.”

Mai Phạm Phạm đeo chiếc kính râm, đứng trên con
đường tấp nập xe cộ, nhìn Mạc Hướng Vãn rồi nói: “Vãn Vãn, vận may của
cậu vẫn luôn rất tốt, không gặp phải người đàn ông vô lại, quá thể
như chồng Triệu Lệ Phi, lại không vô tình bạc nghĩa giống những người
khách trước kia của mình. Cậu có biết không, mình thật sự muốn cảm
ơn cậu, nếu như không có người đàn ông của cậu, mình thật sự chẳng
thể nào thoát khỏi Triệu Lệ Phi. Người đàn ông của cậu đã giới
thiệu tay nghề của chị ta cho một Trung tâm triễn lãm, những vị khách
nước ngòai đều thích sườn xám Trung Hoa, chị ta đã nhận được rất
nhiều đơn đặt hàng, thậm chí kiếm nhiều đến mức có thể mua được
nhà xưởng.Vãn Vãn, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu.”

Mạc Hướng Vãn kéo cô đứng vào chỗ tránh gió,
đứng ngay đầu gió giữa trời đông giá lạnh thế này, thật sự chẳng
biết thương xót bản thân chút nào cả.

Mạc Hướng Vãn chậm rãi nói: “Phạm Mỹ, tấm ảnh
trước kia của mình là do chính cậu chụp.”

Mai Phạm Phạm bất giác lùi mấy bước, tựa lưng
vào bức tường sau lưng rồi rút bao thuốc từ trong túi ra. Cầm một
điếu trên tay, cô lấy bật lửa ra, nhưng gió quá lớn, lửa nhanh chóng
bị thổi tắt.

Mai Phạm Phạm đành phải đưa điếu thuốc chưa châm
lên miệng.

“Là những người phóng viên kia đã tìm đến chỗ
mình. Họ tự coi mình như đấng cứu thế, phát hiện một vụ làm ăn phi
pháp liền kích động đi khắp nơi tìm người để phỏng vấn điều tra.
Mình đã uống quá say.”

Mạc Hướng Vãn bật cười, nụ cười này đối với Mai
Phạm Phạm mà nói hoàn toàn chưa đủ khả năng đánh động lòng người.
Cô đáp lại bằng một nụ cười hơi hơi hiểm độc.

“Vãn Vãn, cao hơn cảm giác ngưỡng mộ một chút
chính là đố kị.”

Mạc Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ
nhàng, cô ngước đầu lên, vuốt tóc về sau tai, chân thành nói với Mai
Phạm Phạm: “Phạm Mỹ, mình luôn hy vọng cậu sống tốt, chỉ cần cậu
chịu khó, chăm chỉ, sau này nhất định sẽ quay được những bộ phim
hay.”

Mai Phạm Phạm liền vứt điếu thuốc ở trong tay,
gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Vãn Vãn, cậu đang tỏ ra bất cần,
không quan tâm sao, vì đã tìm được chỗ dựa vững chắc nên cho rằng có
thể gột rửa được tất cả phải không?”

Mai Hướng Vãn đưa tay lên che ánh nắng chói mắt,
giữa mùa đông mà ánh nắng vẫn vô cùng chói chang. Cô nói: “Mình còn
rất nhiều chuyện phải bàn giao cho người khác, thật sự đến lúc phải
quay về rồi.”

Giọng nói của Mai Phạm Phạm hơi run run, cô nắm
lấy ống tay áo của Mạc Hướng Vãn: “Vãn Vãn, cậu có trách mình không?
Lúc đó mình quá hồ đồ.”

Mạc Hướng Vãn lắc đầu: “Phạm Mỹ, cậu không phải
là người xấu, cậu sẽ thành công.”

Phạm Mỹ cũng nhìn cô gật đầu, đột nhiên giọng
điệu tự tin hẳn lên: “Vãn Vãn, mình thật sự không hề kém cỏi, hôm nay
mình sẽ tới Bắc Kinh quay phim, thời gian kéo dài tầm một năm. Cậu
cũng biết vị đạo diễn đó nổi tiếng là kéo dài thời gian quay mà,
có điều ông ấy đã dự định sẽ đưa phim đi tranh giải Oscar năm sau, cậu
thấy mình có hy vọng gì không?”

“Cậu rất có năng khiếu, đạo diễn cũng rất
giỏi.”

Mai Phạm Phạm mỉm cười, định đưa tay đặt lên
bàn tay cô tỏ vẻ thân thiết, nhưng Mạc Hướng Vãn nhanh chóng rút lại.
Phạm Mỹ chỉ còn biết ngại ngùng thu tay về rồi tự cười nhạo bản
thân: “Không ngờ cậu lại nói những lời khách sáo là vậy.”

“Không. Phạm Mỹ, chỉ cần cậu nỗ lực làm việc
thì nhất định sẽ thành công thôi, mình nói thành tâm thành ý đấy.”

Mai Phạm Phạm xếch ngược mày lên, bỏ kính râm
xuống, cô nói: “Cậu nói không sai chút nào, Vãn Vãn, bây giờ cậu đã
trở thành người thất nghiệp, mình là ảnh hậu tương lai, không kém
chút nào.”

Mạc Hướng Vãn cũng bật cười: “Ảnh hậu, mau chăm
chỉ đóng phim đi.”

Mai Phạm Phạm gửi một nụ hôn gió đến cô, vẫn
rất cao ngạo, tuy rằng “mãi nghệ giang hồ” nhưng cô vẫn luôn giữ được
bản lĩnh độc đáo của riêng mình. Cô đưa tay ra vẫy một chiếc taxi, đi
lên rồi biến mất không chút tung tích nào nữa.

Ánh mặt trời gay gắt cũng dần dịu xuống sau
khi Mai Phạm Phạm rời khỏi chỗ này. Một đám mây trắng đã trôi đến
che bớt ánh mặt trời, cũng như vậy, thế sự vô tình, thông thường
cũng sẽ tan dần theo mây khói.

Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, bản thân cô phải tự cứu
lấy mình, cô cũng gọi một chiếc taxi, dần dần thoát khỏi chốn này.

Chính vào lúc rời khỏi đây, cô nhìn thấy chị
Phi Phi đứng tựa vào bức tường trước cửa tiệm của mình, nói gì đó
với người đàn ông cô gặp lần trước. Người đàn ông đó liền hất tay
ra, con người với khuôn mặt nho nhã kia không hiểu tức giận gì, nhổ
một bãi nước bọt xuống mặt đất, chị Phi Phi quay mặt lại, nét mặt
vô cùng đáng thương.

Nhân loại nói cho cùng cũng chỉ vậy thôi, cô hà
tất phải tức giận làm gì chứ?

Buổi chiều, cô xin nghỉ phép rồi về nhà sớm.
Bởi vì, gần đây Mạc Bắc lại bắt đầu bận rộn, việc đưa đón Mạc Phi
hàng ngày lại do cô đảm nhiệm, nhưng sau khi cô nấu bữa tối xong, Mạc
Bắc luôn luôn về nhà ăn cơm đúng giờ.

Lúc ăn cơm, Mạc Hướng Vãn liền hỏi tình hình công
việc gần đây của anh nhưng anh chỉ trả lời qua loa là mọi việc vẫn
ổn.

Nhìn thấy khuôn mặt cô hơi nghiêm nghị, anh liền
hôn rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Mạc Hướng Vãn bỗng nhận ra, không biết bắt đầu
từ khi nào, bản thân cô chẳng thể nào né tránh nổi những nụ hôn và
cái ôm của anh nữa.

Khi cô vào kiểm tra bài của con, Mạc Phi liền
hỏi: “Mẹ ơi, có phải sắp đến sinh nhật bố rồi không?”

Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Tại sao
con lại biết thế?”

Mạc Phi lấy quyển sổ liên lạc với phụ huynh,
bây giờ cuốn sổ liên lạc này được thiết kế khá tâm lý, yêu cầu học
sinh ghi lại ngày sinh của bố mẹ ở đây để nhắc nhở các em biết hiếu
thảo với cha mẹ. Trước đây, cuốn sổ này chỉ ghi mỗi ngày sinh của

Mạc Hướng Vãn, bây giờ có thêm của cả Mạc Bắc nữa.

Mạc Hướng Vãn lật vở ra liền nhận thấy mình lâu
nay không để tâm đến chuyện này, Mạc Bắc đã viết ý kiến vào phần
dành cho phụ huynh mấy lần liền. Trong gần đây nhất, Mạc Bắc có để
lại lời nhắn, hy vọng các giáo viên có thể bảo ban các em học sinh
học hành chăm chỉ và không được bàn tán chuyện riêng tư của gia đình
các bạn khác trong giờ nghỉ giải lao.

Lồng ngực cô đột nhiên đau nhói, buổi chiều, khi
đối diện với Mai Phạm Phạm và chị Phi Phi cô thấy bình thường, cô
vẫn tưởng mình không hề quan tâm đến chuyện thị phi này, thế nhưng
lúc xảy ra với con trai mình, cô lại cảm thấy buồn bã vô cùng. Cô cau
chặt đôi mày, hỏi Mạc Phi: “Gần đây các bạn trong lớp nói chuyện thị
phi gì với con?”

Mạc Phi chu miệng ra rồi lắc lắc đầu, không
chịu nói. Cậu bé nhận ra mẹ mình đang tức giận, liền sán lại gần:
“Mẹ ơi, trước kia chẳng phải mẹ thường nói trên báo đăng rất nhiều tin
tức tầm bậy sao? Mấy bạn học của con đều rất ngốc nghếch, quê mùa,
bọn họ nhiều chuyện y hệt như dì Trâu, con là người biết độ lượng,
nên không thèm so đo tính toán với các bạn ấy”. Nói xong, Mạc Phi
liền ngẩng cao đầu, xua xua tay.

Mạc Hướng Vãn nhìn thấy vậy cảm thấy vừa áy
náy vừa thương xót, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của con trai.

Điều khiến cô cảm thấy buồn chán nhất chính
là để con trai ngây ngô của mình biết được việc này. Tất cả dĩ vãng
trước kia cô luôn trốn tránh, chỉ sợ rằng sẽ phải đối mặt với
chuyện như hôm nay, rồi ngày này cuối cùng cũng ập tới, còn bản thân
cô cũng đành bất lực chịu thua.

Đợi sau khi Mạc Phi đi ngủ, cô liền đề nghị với
Mạc Bắc: “Mình chuyển Phi Phi sang trường học khác có được không?”

Mạc Bắc nhìn cô khẳng định: “Không cần thiết
phải vậy đâu.”

“Em không muốn việc đó ảnh hưởng đến tâm lý con
trẻ.”

“Chính em đã từng nói, tin tức trên báo chí
chỉ một khoảng thời gian là sẽ dịu xuống mà, phóng viên nào đó
trước kia viết linh ta linh tinh về công ty em bây giờ lại viết bài tán
tụng Chúc Hạ hết lời đấy thôi. Huống hồ anh cũng đã…”. Anh quay sang
nhìn Mạc Hướng Vãn, rồi không nói thêm gì nữa.

Mạc Hướng Vãntruy hỏi: “Anh đã làm những gì?”

Mạc Bắc nghiêm mặt lại, thẳng thắn nói: “Anh đã
lấy thân phận là phụ huynh của Phi Phi nói chuyện trực tiếp cùng với
cô giáo Cát, để tạo nên tâm lý lành mạnh cho các em học sinh, hy vọng
cô có thể chỉ dẫn các em hãy biết cách giữ nét trong sáng vốn có
của trẻ thơ.”

Mạc Hướng Vãn nhìn anh, bất giác bật cười, thật
lòng lúc này cô đang cười một cách thoải mái, không thể nào ngừng
lại được.

Mạc Bắc liền đặt nụ hôn lên miệng cô, ôm chặt Mạc
Hướng Vãn vào lòng: “Hôm nay, anh sẽ không về bên kia nữa.”

Mạc Hướng Vãn vội vàng lắc đầu: “Không được,
không được.”

Mạc Bắc tinh quái nói: “Buổi sáng, anh sẽ nhẹ
nhàng quay về nhà.”

“Đáng ghét.”

Anh ôm chặt lấy cô, hai má cô lại đỏ ửng lên:
“Phi Phi đang ở phòng bên đấy.”

Mạc Bắc nắm lấy tay cô: “Vậy thì mau qua bên chỗ
anh.”

T¬T

Vào lúc nửa đêm, hai người lại lục tục quay về
phòng 402, nhẹ nhàng bước vào căn phòng của Mạc Phi. Lúc này cu cậu
đang ngủ rất ngon lành, Mạc Bắc và Mạc Hướng Vãn đều nhìn chăm chăm vào
đứa con trai đáng yêu đang say sưa giấc nồng.

Mạc Bắc ngồi lên đầu giường của Mạc Phi, vuốt
vuốt má con trai rồi nói: “Anh đã nhờ người đi tìm nhà, ở ngay gần
chỗ bến tàu điện ngầm, sau này em tìm được việc làm cũng sẽ thuận
tiện hơn.”

Mạc Hướng Vãn gật gật đầu, cô ngồi ở phía đùi
của Mạc Phi.

Một đêm tĩnh mịch, an lành thế này chính là
mong ước bao năm nay của cô. Cô từ từ đưa tay ra nắm lấy bàn tay Mạc Bắc
đang đưa tới. Mạc Phi đột nhiên xoay người một cái, trông y như đang nằm
trong vòng tay ấm áp của bố mẹ vậy.

Mạc Hướng Vãn liền nói với Mạc Bắc: “Vài ngày
nữa là sinh nhật của anh, Phi Phi vẫn luôn nhớ trong đầu đấy. Em sẽ
mua bánh ga tô cho anh nhé?”

Mạc Bắc liền đáp: “Được thôi, Phi Phi rất thích
ăn vị sô cô la.”

Cô chu miệng lên: “Là sinh nhật của anh hay của
con?”

“Đến sinh nhật của thằng bé, anh sẽ mua tặng
nó kem sô cô la của hãng Haagen-Dazs”.

Mạc Phi tưởng đang ngủ rất say liền mở to đôi
mắt sáng long lanh, thần thái vô cùng tỉnh táo, cậu bé nói: “Bố ơi,
sinh nhật của con sau sinh nhật bố mười ngày đấy.”

Mạc Bắc búng vào trán con trai mình một cái khá
kêu rồi nói: “Bố biết rồi. Nếu tâm trạng mẹ vui vẻ, bố với Phi Phi
đều sẽ có bánh ga tô sô cô la để ăn đấy.”

T¬T

Tâm trạng của Mạc Hướng Vãn thật sự rất tuyệt.
Tuy rằng bây giờ đang là mùa đông, vạn vật đáng lẽ phải khô cong héo
tàn, thế nhưng trông cô lại tươi mới, mơn mởn, tràn đầy sức sống.

Vào mấy ngày cuối cùng làm việc tại Kỳ Lệ,
mấy người bạn kết giao khá thân trong ngành đều đến chia tay, tiễn
biệt. Tề Tư Điềm và Chu Địch Thần nhất nhất đòi mời được cô đi ăn
mới chịu thôi.

Bộ phim lịch sử Tề Tư Điềm đóng hiện đang rất
hot trên thị trường, ngay cả một kênh truyền hình bên Bắc Mỹ cũng đã
đề nghị mua bản quyền. Mạc Hướng Vãn vui vẻ chúc mừng thành công của
Tề Tư Điềm.

Chu Địch Thần nhấp một hớp rượu xong liền mắng
Mạc Hướng Vãn: “Cô dứt áo ra đi không làm nữa, sau này tôi biết tìm ai
sắp xếp lịch trình hoạt động cho đàn con của mình đây?”

“Đương nhiên sẽ có người thay thế vào vị trí
đó ngay thôi.”

“Cô đúng là vừa gặp được tình lang là đã
chẳng còn chút bản lĩnh nào nữa.”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười, lặp lại thừa nhận: “Tôi
đúng thật là chẳng còn chút bản lĩnh gì.”

Tề Tư Điềm uống rượu hơi quá chén, lè nhè
nói: “Đi rồi cũng hay, ngành này quá phức tạp. Diệp Hâm khó khăn lắm
mới nổi tiếng được, vậy mà nói giải nghệ là phải giải nghệ ngay.
Em nhớ Tương Tương quá…”. Tiểu cô nương vừa nói vài câu, đôi mắt đã đỏ
lên, diễn viên đều là những con người sống cảm tính, dễ xúc động.

Chu Địch Thần theo đà mà kêu than một trận: “Vu
tổng từ lâu đã người một nơi, lòng một nẻo rồi, nghe nói công ty
riêng bên ngoài đang làm ăn cực kỳ ổn định, phát đạt, Trương Bân và
Tống Khiêm đã sang đó đảm nhiệm trọng trách rồi, cổ đông còn là
người bên phía Hồng Kông nữa.”

Rồi chị quay sang Mạc Hướng Vãn: “Đừng nói là
cô cũng đi theo sang đó đấy.”

Mạc Hướng Vãn giơ hai tay lên: “Tôi tuyệt đối không
liên quan gì đến bọn họ.”

“Vu tổng lúc nào thì mới rời khỏi chức vị? Bây
giờ tất cả mọi việc chính sự đều do Chúc nương nương một tay quản
lý hết cả.”

Mạc Hướng Vãn uống một ngụm rượu rồi nói: “Chúc
tổng là một người mạnh mẽ.”


Chu Địch Thần đột nhiên hỏi: “Cô đã gặp lại
Quản Huyền chưa?”

Bởi vì đã một thời gian khá dài không nghe
thấy cái tên này, Mạc Hướng Vãn phải ngây người đi một lúc rồi mới
định thần lại được, sau đó cô lắc lắc đầu.

Đương nhiên là cô không hề đi tìm gặp Quản
Huyền, Quản Huyền cũng không chủ động đi tìm cô.

Có nhiều lúc cô nghĩ, đoạn tình cảm chị em
giữa cô và Quản Huyền có lẽ cũng chỉ đến thế này thôi.

Sóng gió dù lớn đến độ nào thì cũng qua đi,
bởi vì cuộc sống là đại dương bao la có thể dung nạp tất cả mọi
thứ.

Trâu Nam vào ngày cuối cùng làm việc ở Kỳ Lệ
đã mời Mạc Hướng Vãn cùng mấy người đồng nghiệp một bữa cơm. Mạc Hướng
Vãn biết rằng Trâu Nam vẫn tiếp tục làm trong ngành, có một vài
người sau này vẫn thường xuyên phải chạm mặt, thậm chí hợp tác, nên
đề nghị cô nên mời thêm một số người khác nữa.

Những đồng nghiệp ở Kỳ Lệ đều là những người
thích náo nhiệt, vui vẻ, có người mời đi dùng cơm, hát hò, đương
nhiên là nhiệt tình hoan nghênh. Lúc đi ngang qua, Chúc Hạ nghe thấy
cuộc thảo luận của mọi người liền nói: “Mọi người đi đâu thì tính
thêm tôi một phần nữa nhé.”

Tất cả mọi người đột nhiên im lặng, còn Chúc
Hạ dường như không nhận ra, nhanh chóng quay về phòng làm việc của
mình.

Trâu Nam cảm thấy hơi căng thẳng, liền hỏi Mạc
Hướng Vãn: “Hàng ngày Chúc tổng đều đến những nơi cao cấp, chỗ chúng
ta chọn đều là những nơi bình thường, liệu có ổn không hả chị?”

Mạc Hướng Vãn nhanh chóng nói: “Nhập gia tùy tục
thôi, nếu như chị ấy đã đưa ra lời đề nghị này thì đương nhiên sẽ
không làm khó mọi người đâu.”

Từ trước đến nay, Trâu Nam luôn tín nhiệm Mạc
Hướng Vãn, nên vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch ban đầu. Trước tiên
đặt bàn tại nhà hàng Tứ Xuyên nổi tiếng tại Thượng Hải, sau đó còn
đặt một phòng hát karaoke. Thế nhưng, lúc đặt phòng hát tại quán
karaoke, Trâu Nam vẫn thận trọng đôi chút, đặt căn phòng khá là sang
trọng.

Quả nhiên, Chúc Hạ không có bất cứ ý kiến gì
trước kế hoạch này, lại còn nhanh chóng hòa nhập với cấp dưới, lúc
dùng cơm còn buôn đủ mọi thứ chuyện từ chuyện trong ngành cho tới
quần áo vào mùa xuân năm sau sẽ đi theo mốt gì, không khí vô cùng náo
nhiệt, vui vẻ.

Ngược lại, Mạc Hướng Vãn nói chuyện ít hẳn, chỉ
thỉnh thoảng mới tiếp chuyện vài câu, trong lúc đó cô còn gửi tin
nhắn cho Mạc Bắc.

Tối hôm nay, Mạc Bắc không cần phải làm thêm giờ
cũng chẳng phải đi tiếp khách, cho nên đã về sớm với Mạc Phi, tiện
thể nhắn tin cho Mạc Hướng Vãn.

Bây giờ, anh đã mặt dày mày dạn đến mức ngay
cả khi nhắn tin cũng gọi Mạc Hướng Vãn là “bà xã đại nhân”, rồi báo
cáo rằng anh đã chịu trách nhiệm và hoàn thành việc cho Mạc Phi ăn
tối và làm hết bài tập về nhà. Mạc Hướng Vãn thấy vậy liền mỉm
cười, đáp lại một tin: “Bởi vì biểu hiện của anh khá tốt, nên đặc
biệt dành lời khen ngợi.”

Mạc Bắc lại trả lời: “Khen ngợi kiểu gì? Có
phải là tối nay đến phòng 403 không?”

Tin nhắn này ám chỉ quá lộ liễu, rõ ràng, Mạc
Hướng Vãn nhắn lại anh bằng sáu dấu chấm dài.

Hình ảnh cô lúc thì mỉm cười, lúc thì khuôn
mặt đỏ hồng, Chúc Hạ đã nhìn thấy hết nên khi cô ngẩng đầu lên nâng
ly cùng mọi người thì nhìn thấy Chúc Hạ đang nhìn mình cười với ý
tứ thâm sâu.

Mạc Hướng Vãn khẽ cúi đầu xuống, cụng ly cùng
Chúc Hạ.

Lúc mọi người ra quầy thanh toán, quả nhiên
không ngoài dự đoán, Chúc Hạ đứng dậy, thì thầm bên tai Mạc Hướng
Vãn: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi.”

Mạc Hướng Vãn cũng đành phải “cung kính chi bằng
tuân mệnh”. Nói cho cùng, Chúc Hạ hiện nay vẫn là cấp trên của cô, cô
liền đứng dậy, đi theo Chúc Hạ xuống quán cà phê ở tầng dưới. Đương
nhiên, Chúc Hạ không chỉ bảo cô ra ngoài đi dạo theo nghĩa đơn thuần.
Vào quán cà phê, chị gọi một ly cà phê Lam Sơn, rồi hỏi Mạc Hướng
Vãn: “Cô uống thứ gì?”

Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, hôm nay cô không mấy tập
trung, nên cố gắng ngẫm nghĩ xem Chúc Hạ đang có ý định gì. Cô chỉ
gọi một ly nước khoáng của hãng Perrier.

Chúc Hạ lên tiếng hỏi cô một cách thẳng thắn
mà chân thành: “Cô thật sự không muốn ở lại Kỳ Lệ sao?”

Mạc Hướng Vãn cũng trả lời thành thật: “Chúc
tổng, tôi thật sự muốn thử sức mình ở một ngành khác.”

Chúc Hạ nhấp một ngụm cà phê rồi thở dài: “Cả tôi và
Vu Chính đều không có được một người nhân viên giỏi như cô, thật sự vô cùng
đáng tiếc.”

“Thời đại này nhân viên giỏi có vô số, chỉ cần có
người lãnh đạo giỏi thì tự nhiên sẽ chiêu mộ được rất nhiều nhân viên giỏi.”

Chúc Hạ mỉm cười: “Tôi tự coi là cô đang tán tụng
tôi.”

Mạc Hướng Vãn cũng mỉm cười.

“Tôi vẫn luôn cho rằng Vu Chính điều hành Kỳ Lệ là quá
ổn rồi, tôi đứng ở phía sau, làm những công tác hậu cần là được. Đáng tiếc ông
trời không bao giờ chiều lòng người.”

Chúc Hạ buông ra một câu như thế khiến cho Mạc Hướng
Vãn ưỡn thẳng người về phía trước, dáng vẻ như muốn tự bảo vệ bản thân.

Chúc Hạ không để ý, lại nói tiếp: “Tôi với Vu Chính đã
ly hôn ngay khi xảy ra vụ việc của dì Nguyễn Tiên Quỳnh. Bây giờ, anh ấy đã
hoàn toàn được tự do, cuộc đời sau này của anh ấy sẽ hoàn toàn thuộc về chị
Quản Huyền của cô rồi.”

Mạc Hướng Vãn tỏ ra vô cùng kinh ngạc vì Chúc Hạ lại
nói ra những lời này.

“Sau một loạt chuyện gần đây, chắc cô cũng biết ít
nhiều về những việc mà Quản Huyền và Vu Chính vẫn làm từ trước tới giờ. Sự việc
này đến sau cùng lại khui ra câu chuyện năm xưa của cô, trở thành một trong
những chiêu tấn công Kỳ Lệ, tôi thật sự cảm thấy rất ngại.”

Chúc Hạ cúi đầu xuống, đang thành tâm xin lỗi Mạc
Hướng Vãn.

Mạc Hướng Vãn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Chúc tổng?”

Chúc Hạ nâng ly cà phê trên tay lên: “Cô là bạn bè của
Quản Huyền, không cần biết sau này hai người có còn như vậy nữa không, trước
đây cô luôn luôn giữ khoảng cách với tôi, thế nhưng cô đã tận tâm, tận lực vì
Kỳ Lệ bao năm nay, nên tôi vẫn cảm thấy vô cùng cảm kích. Trong ngành giải trí
này, những người có thể “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” không nhiều lắm, cô
chính là một trong số đó. Ở hiền gặp lành, người tốt sẽ luôn được may mắn, Mạc
Bắc là một người nổi tiếng nhân ái, hai người đúng là xứng đôi vừa lứa. Tôi
chúc hai người hạnh phúc bên nhau đến bạc đầu giai lão.”

Đây là một Chúc Hạ mà Mạc Hướng Vãn chưa từng nhìn
thấy, thẳng thắn, chân thành tiễn biệt một người cấp dưới. Hoặc hành động này
cũng có thể coi là một nghệ thuật quản lý, điều hành hiệu quả, thế nhưng thật
sự khiến cho cô cảm thấy vô cùng thanh thản, thoải mái.

Mạc Hướng Vãn bắt tay với Chúc Hạ: “Tôi luôn cảm ơn vì
Kỳ Lệ đã nâng đỡ, trọng dụng tôi mấy năm nay.”

Chúc Hạ cũng mỉm cười: “Hy vọng có thể uống được rượu
báo hỷ của cô và Mạc Bắc.”

“Chúc Kỳ Lệ càng ngày càng phát triển tốt hơn.”

“Cảm ơn lời chúc của cô.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, Chúc Hạ nói thêm: “Tôi
phải đến quán karaoke hát bài Chậm rãi bước trên đường
đời của Đặng Lệ Hân đây.”

Lúc quay về phòng hát, Mạc Hướng Vãn nhận được điện
thoại của Mạc Bắc, giọng nói của anh đứt quãng, giống như đang thở rất mệt
nhọc: “Hướng Vãn… anh đang ở bệnh viện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận